Truyện Kinh Dị
  • Trang Chủ
  • Truyện Tranh
  • Truyện Chữ
  • Phim Ma
Tìm Kiếm
Đăng nhập Đăng Ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Tranh
  • Truyện Chữ
  • Phim Ma
Đăng nhập Đăng Ký
Lùi
Thông tin truyện

Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 ) - Câu chuyện thứ 23

  1. Home
  2. Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 )
  3. Câu chuyện thứ 23 - Bà hủi - 3
Lùi
Thông tin truyện

Như các bác biết thì có rất nhiều cách để có thể gặp được ma hoặc nhờ người cõi âm giải đáp những việc xảy ra ở dướng thế. Điển hình nhất trong đấy là gọi hồn hoặc cầu cơ. Nhưng hồi đấy bọn trẻ con trong xóm em không biết cầu cơ là gì, chỉ rủ nhau chơi ma lon thôi. 9 giờ tối, tụi nó rủ nhau ra gốc mít, nhặt mấy cái lon về, rồi bảo tụi em mang bánh kẹo ra bày đầy ở dưới đất làm lễ vật cúng ma. Thằng Hoàng con ông Dậu châm nhang cắm vào mỗi cái lon 1 cây, rồi bảo tất cả xếp thành vòng tròn và nhắm mắt lại, để tụi nó làm phép chạy cho nhanh. Ai mở mắt ra ti hí, phép không linh, con ma lon dí theo chạy không kịp thì tụi nó kệ luôn. Đứa nào cũng sợ nên nhắm tịt mắt lại, thằng Hoàng mới lầm bầm trong miệng đọc thần chú gì đó, rồi rờ vào chân từng đứa một. Sau khi xong xuôi nó bảo từng đứa đứng im không được cử động, rồi nó đọc thần chú to lắm, kết thúc bằng câu: “Ma lon, ma lon ơi, lại đây chơi với ta”. Nó vừa dứt lời, thì chẳng có gì xảy ra cả, tụi em bảo đâu? Làm gì có? Bỗng thằng Hoàng lùi lại 2 bước, một cái lon trong đấy di chuyển xẹt xẹt về phía nó. Nó hét lên: “Ma lon chúng mày ơi…” Cả đám thấy thế đứa nào cũng sợ mất vía, chạy tán loạn, xong tất cả mấy cái lon cũng dí theo một vài đứa trong nhóm. Dí về đến tận sân nhà. Em cũng bị một “con ma lon” đuổi theo. Về tới sân nhà em sáng đèn, em quay ra nhìn thì bố tổ, mấy thằng mất dạy. Chân em bị cột vào cái lon bởi một sợi chỉ. Nãy ở gốc cây mít tối quá không nhìn thấy. Tụi thằng Hoàng lừa tụi em chơi ma lon để dọa lấy bánh kẹo ăn, lúc nó bảo nhắm mắt rồi phù phép cho chân chạy nhanh thực ra là để tụi nó cột mấy cái sợi chỉ vào chân hoặc vào dép tụi em. :angry: Em đứng trước sân nhìn sang chỗ cây mít thì thấy mấy đứa khác cũng đi lại, em mới chạy lại theo ném trả thằng Hoàng cái lon rồi đòi bánh kẹo về nhưng nó không chịu trả. Vào nhà mách ông Dậu thì ông ý quát đuổi tụi em về. Thật ra thằng Hoàng là con của vợ trước nên nó có quậy phá hay hư hỏng gì, ông Dậu cũng kệ, không quan tâm.

Sáng hôm sau thấy nhà ông Dậu nháo nhào người, khiêng cô vợ ông này ra, cho lên xe bò rồi chở đi trạm xá. (Xe bò nhìn gần giống xe ba gác bây giờ ý ạ, ngày trước kéo bằng sức bò, sau người ta cột ngang lại kê lên xe máy để kéo) Tới chiều cô vợ ông Dậu tỉnh thì lại cứ như hóa điên, nửa mê nửa tỉnh, cứ bảo là bà hủi đang đứng ngoài cửa phòng cấp cứu nhìn vào. Rồi khóc lóc đòi dọn đồ về nhà mẹ đẻ các thứ.

Về tới nhà mẹ đẻ, cô này kể lại là đêm hôm qua, lúc thấy bọn trẻ con sang bắt đền, ông Dậu đuổi tụi nó về, cô này ra gom hết mấy cái lon lại, cất vào trong góc ngoài thềm nhà, rồi đóng cửa đi ngủ. Đến nửa đêm tự nhiên cô này giật mình nghe tiếng lạch cạch, tưởng trộm nên lay ông Dậu, mà ông Dậu thì không chịu dậy, bảo cô này nửa đêm nằm mơ xong liên thiên. Cô vẫn nghe tiếng lạch cạch nên dậy, đi ra cửa, mở chốt và hé ra nhìn, thấy có một người đang lui cui một tay giữ cái bao tải to, một tay nhặt mấy cái vỏ lon bỏ vào trong bao, giọng thều thào: “Một, hai, ba, bốn, năm”.

Lúc này cô định ra cản người đó lại, vì nói chung thà ai đó xin thì chắc sẽ được cho, còn tự ý lấy thì là ăn trộm, mà ăn trộm thì cô không chấp nhận được. Cô chưa kịp đẩy cửa thì tự nhiên cái cửa mở toang ra, người kia nhặt lon xong hết, quay ra nhìn cô, rồi đi lại chỗ cửa nhà. Qua ánh trăng tờ mờ, cô nhận ra người đấy bà hủi, bà mặc bộ quần áo y như bộ quần áo hôm bà chết chỗ gốc mít, mặt có mấy chỗ đang lở loét còn rỉ mủ. Bà này đi lại hỏi cô, bán lon cho bà nhá, cô này mới bất giác gật gật đầu. Bà thò thay lấy túi tiền dắt trong lưng quần, móc một ít tiền lẻ đưa cho cô, cô không dám cầm, bà nói cô: “Cầm đi” thì cô đưa tay ra cầm lấy mấy tờ tiền lẻ. Cô cứ thế đứng đơ như cây gỗ nhìn bà quay đi, bà hủi lấy cái túi vắt lên vai rồi đi ra gốc mít thì tự nhiên biến mất. Cô này nhìn xuống tiền đang cầm trên tay thì toàn là lá mít thôi, rồi tự nhiên ngất đi. Sáng ra ông Dậu thấy cô này nằm ở giữa cửa, người nóng ran, cửa thì mở toang, trong nhà cũng không mất thứ gì mới tri hô mọi người đưa cô đi bệnh viện.

Ngay tối hôm sau, nhà bà Xình bán ở cách nhà ông Dậu 2 căn cũng nháo nhào xách đèn pin đi tìm mẹ của bà Xình (em tạm gọi là bà ngoại cho dễ kể nhé). Bà ngoại già rồi, bình thường chỉ đi ra đi vô trong nhà thôi, thậm chí đi chợ còn không đi nổi, mà tự nhiên hôm nay đi đâu mất, cả nhà sợ bà đi lạc. Hỏi khắp làng trên xóm dưới không thấy đâu thì cả xóm mới xách đèn pin đi tìm phụ, lúc ấy là 8 giờ tối. Họ tìm mãi đến 9 giờ vẫn không thấy, mới tập trung ở sân nhà bà Xình, bà Xình với ông chồng thì cứ bù lu bù loa vì không thấy mẹ, hàng xóm thì cứ ở đấy khuyên vợ chồng nhà này bình tĩnh, mọi người ngồi nghỉ mệt rồi thử xách xe máy đi tìm xa hơn xem thế nào. Lúc này tụi trẻ trâu xóm em cũng nhiều chuyện nên chạy ra hóng hớt. Em cũng muốn chen vào trong xem vợ chồng nhà đấy khóc mà bị người lớn đuổi ra. :sure: Tức quá em quay ra định đi về, thì thấy có bóng người ngồi đu đưa trên cây mít. Lúc này biết sợ ma rồi nên em trở vào, kéo áo chú em: “Chú Hợi ơi, có người đang ngồi trên cây mít kìa!” Ông chú biết chuyện em hay nhìn thấy những người mà người khác không thấy nên cũng rén rén, tưởng ma mới bảo em là ăn nói linh tinh, đứng đấy chờ tí chú dắt về. Chắc chú sợ nếu là ma trên cây mít thật, em đi ngang bị bắt thì tội nên mới dắt về. Chứ chú Hợi em là người cực kỳ nặng vía, chẳng bao giờ gặp mấy chuyện ma cỏ gì cả. Chú đưa em đi ngang qua nhà ông Dậu, bất giác chú nhìn lên cây mít và thấy có người thật, chú hét lên: “Ối dổ ôi, làng nước ôi, ma trên cây mít!”.Được cái hai chú cháu chưa đi xa, chú em lại mồm to, nên mấy người đang đứng bên kia mới chạy ra xem, thì ai cũng thấy có người ngồi vắt vẻo trên cây mít thật. Rọi đèn pin lên thì thấy không phải là ma, mà là bà ngoại – mẹ bà Xình.

Bà ngoại ngồi đong đưa chân vắt vẻo ở trên cây mít, tóc không búi như mọi ngày nữa mà xõa hết cả ra, mắt nhìn vô hồn, tay ôm khư khư mấy cái lon. Bố em chạy về lấy cái thang, mang qua để mấy người leo lên đỡ bà ngoại xuống. Bà ngoại lúc đầu không chịu xuống, ai hỏi gì cũng không đáp, đưa tay đón lấy bà thì bà đánh, cứ gầm gừ lên ghê lắm. Do giãy quá nên suýt thì ngã cả bà, cả người đỡ xuống. thế là phải huy động thêm mấy cái thang nữa leo lên, ông chồng bà Xình to béo nhất, ôm chặt tay chặt chân bà ngoại lại mới mang được bà xuống. Bà ngoại còn cắn vào tay ông này, nhưng chưa bật máu, chỉ thâm tím lại với đầy nước dãi thôi, vì răng bà rụng hết rồi. Người ta không hiểu sao một bà già, già như thế rồi mà có thể leo lên được trên cành cây, đã vậy khi mọi người đi tìm còn không nói một tiếng nào. Mấy bác lớn mới nghĩ bà này bị ma nhập, bảo cô dậu cho đứa con 2 tuổi của mình dái vào một cái tô, rồi lấy nước đái xoa lên mặt bà. Người ta phải giữ tay chân bà lại, tại vì bà cứ giãy, rồi đấm người này, đánh người kia, khi bà Xình vốc nước đái xoa lên mặt bà ngoại, xoa được 2 3 lần thì bà ngoại ngất lịm đi. Mấy bác khiêng bà ngoại về nhà rửa ráy mặt mũi chân tay rồi cạo gió, bắt gió.

Một lúc sau bà tỉnh lại, bà bị ngơ người luôn, ai hỏi gì cũng cứ ngơ ngơ ra, không nói câu nào. Từ hôm đấy trở đi bà nằm liệt giường luôn, ai hỏi cái gì cũng nhìn, rồi không nói gì. Bà không chịu ăn uống gì hết, đưa cháo vào tận miệng bà cũng đẩy bỏ. Bẵng đi được 6 7 ngày gì đấy, tự nhiên bà đi lại bình thường, hằng ngày còn chống gậy, vậy mà hôm nay bà đi lại dễ dàng, còn đòi ăn cơm. Mọi người dọn cơm ra ăn, bà ăn một chặp 4 chén cơm đầy. Xong còn đòi ăn nữa, nhưng hết cơm rồi nên bà Xình dắt bà ngoại lên nhà em ăn phở. Bà này ăn 2 bát phở bò to, rồi ngồi xỉa răng. Chú Hợi nướng thịt trước cửa thấy bà ăn xong rồi, mới lân la lại hỏi bà hôm trước có chuyện gì mà leo lên cây. Bà ngoại kể là hôm đấy, trời sẩm tối, bà thấy có người lại hỏi bán mấy cái lon (vì nhà bà Xình là vựa thu gom nhôm nhựa ở chỗ em) Lúc này ông bà Xình không có nhà nên bà ngoại bảo mang vào đi, đếm lon rồi bà trả tiền cho. Người kia đổ lon ra, có đâu hơn chục cái lon. Bà ngoại lấy mấy nghìn ra đưa cho người đó. Người này cầm tiền xong lại đòi thêm tiền, cứ bảo: “Trả tiền, trả tiền đây”. Bà ngoại thấy thế mới cầm hết đống lon lên bảo trả lại cho người kia, bảo người đó trả tiền lại cho bà ngoại, người này mới ngẩng lên thò tay bóp cổ bà ngoại, bà ngất đi thì không nhớ gì nữa tới khi tỉnh, thấy mình đang nằm trên giường. Bà kể đến đấy thì đứng dậy bảo bà Xình trả tiền rồi đi về. Còn hình dáng của người kia bà ngoại tả thì chú em bảo nghe đúng y chang như bà hủi.

Chiều tối hôm đấy xóm em lại được tin, mẹ bà Xình mất. Ai cũng bảo mới hồi chiều còn thấy bà khỏe khoắn lại nhà em ăn phở mà tối đã chết, đi nhanh quá. Chiều hôm đấy bà ngoại về dặn dò nhà bà Xình là sau khi bà này chết đi thì nhớ chôn ngay vào sáng hôm sau không được để quá một ngày một đêm. Nhà bà Xình tự nhiên nghe bà ngoại dặn thế thì sợ lắm, bảo mẹ còn khỏe, còn sống lâu với tụi con. Vậy mà tới tối thì bà chết luôn. Nhà này cũng theo lời bà ngoại, tối hôm đấy phát tang rồi sáng hôm sau mang đi chôn luôn.

Sau nhiều chuyện lạ kỳ xảy ra quanh xóm mà ai cũng thấy bà hủi thì họ đồn tai nhau dữ lắm, sau đó một thời gian ai cũng sợ, không dám để trẻ con ra ngoài chơi vào ban tối. Lúc này bác em không có ở trong Nam nên không nhờ bác em được. Người ta có nhờ một người cũng hành nghề thầy pháp ở ngoài huyện vào trừ hồn ma bà hủi chỗ gốc mít. Người này vừa lập đàn lên thì châm nhang hoài không cháy, không biết ông này kê hương án trên nền đất có kênh lệch gì không mà tự nhiên cả bàn cúng bị đổ, vương vãi hết mọi thứ ra đầy đường. Ông này sợ quá mới gom đồ đạc và lên xe đi về luôn, mấy người xóm em níu lại hỏi sao không làm đi, hương án đổ thì bày lại có sao đâu. Ông kia cứ giãy nảy lên đòi về, bảo không giúp được, cũng không muốn ở lại nữa. Ông này lấy ra tiền trả lại cho mấy người trong xóm rồi phóng xe đi luôn, để lại cả xóm em ngơ ngác với cái bàn lễ đổ chỏng chơ.

Chiều hôm đấy không biết may mắn thế nào, mấy bác mời được thầy trụ trì ở trên chùa xuống làm lễ tụng kinh. Thầy tụng từ 5 giờ chiều tới mãi tối, xong thầy đi về, bảo từ nay trở đi mọi người cứ yên chí, bà hủi đã chịu theo thầy về chùa tu rồi. Không phá phách gì mọi người nữa, thầy kể là có lần bà hủi vô tình nhặt được cái bánh mì ở gần sọt rác nhà ông Bảy, bà vớ lấy ăn thì bị dính bả chuột, nên chết. Khi sống bị đối xử không ra gì, lại còn hơi điên, khi chết không ai cho ăn, không ai thờ cúng, lại biết có người bỏ bả chuột vào bánh mì nhưng không làm gì được, nên mới quậy tanh bành cả xóm em. Còn danh tính người bỏ bả chuột vào thì thầy không nói.

Sau này bác em vào, kể chuyện cho bác nghe thì bác nói, nhà bà Bảy có trấn trạch rồi, nên bà hủi không có vào mà phá phách gì được, cũng như nhà em có trấn trạch, có tổ tiên gia hộ nên cũng không bị trêu.

Mà đúng từ sau khi thầy sư trụ trì tụng kinh, và đưa bà hủi đi thì không ai còn thấy bà hủi về nữa. Nhưng bác em cũng có dặn tụi em không nên lại gần gốc mít chơi, gốc mít này âm khí nặng, cây mít sống lâu năm nữa nên sẽ dễ bị các oan hồn vất vưởng trú ngụ. Bác có nói nhà ông Dậu chặt cây mít đi, mà nhà này mãi không chịu nghe, để sau này còn xảy ra nhiều chuyện ghê hơn nữa, mới sợ, rồi chặt đi. Nhưng chặt đi cũng không làm cô vợ và đứa con nhỏ sống lại được.

Lùi
Thông tin truyện

Comments for chapter "Câu chuyện thứ 23"

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
guest
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

YOU MAY ALSO LIKE

khach-san-hoang-tuyen
Khách Sạn Hoàng Tuyền
17 Tháng tư, 2020
bay-lan-canh-cua
Bảy Lần Canh Cửa
16 Tháng tư, 2020
6828_large
Yểu Mệnh
7 Tháng năm, 2020
khuc-hat-goi-hon
Khúc Hát Gọi Hồn
16 Tháng tư, 2020
  • Trang Chủ
  • Truyện Tranh
  • Truyện Chữ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Đăng nhập

Quên mật khẩu ?

← Quay về Truyện Kinh Dị

Đăng Ký

Đăng ký tài khoản truyenkinhdi.net

Đăng nhập | Quên mật khẩu ?

← Quay về Truyện Kinh Dị

Quên mật khẩu ?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay về Truyện Kinh Dị

wpDiscuz