Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 ) - Câu chuyện thứ 23
Hồi đấy trong vùng em có một bà ăn xin hay đi xin tiền với bới rác nhà người ta để kiếm ve chai. Bà nhìn già lắm rồi, bị hủi, mặc quần nái đen, áo bà ba hoa với khoác áo len ba lỗ bạc màu, cổ quấn cái khăn mỏ quạ vàng đen. Trông bà bẩn thỉu lắm, còn bị hủi nữa nên người lớn không cho bọn trẻ con tới gần, đã vậy tụi nó còn hay ném đá đuổi bà ấy đi nữa. Rồi người ta gọi bà là bà hủi luôn, chứ không ai nhớ tên của bà. Cứ mỗi sớm là bà địu cái bao rách lên vai rồi đi vòng quanh khắp xóm chợ, tầm trưa là bà đảo quanh một vòng xóm em. Nắng quá thì bà trú ở gốc cây mít nhà ông Dậu, ngồi đấy ai cho miếng nước uống miếng nước, ai cho miếng bánh thì ăn miếng bánh. Có người cũng thương tình lâu lâu cho được vài ba nghìn. Bà này tính cục súc lắm, ai đưa cái gì là giựt lấy, có lần em đưa cho bà ổ bánh mì thịt em mua 1 nghìn 1 ổ ý, bà giựt lấy nhai ngấu nghiến còn cứ lườm em, làm em sợ khóc chạy rẽ đất. :angry: Miệng bà chỉ còn vài cái răng nhuộm đen xì thôi mà ăn giỏi lắm, nghe đồn có bữa người ta bán bún ế, cho bà cả cân bún, bà này mở ra cứ bốc ăn không thế, mà nhoằng cái hết sạch. Người ta thấy bà ăn khỏe nhưng có dư cũng không dám cho bà nhiều đồ ăn, sợ bà bị trúng thực thì lại mang vạ vào người.
Bữa nọ thằng Phát con nhà cô Bảy được mẹ nó mua cho nắm xôi, nó đứng cãi mẹ nó vì chuyện trốn học đi coi đá dế một lúc thì tức quá, vứt nắm xôi trên tay, vứt cả cặp sách ra đường. Bà hủi đang trên đường ra chợ kiếm ăn thì thấy bịch xôi vứt lăn lóc dưới đất, nhặt lên cắn lấy cắn để, bà cắn cả cái bịch ni-lông luôn chứ không mở ra. Cô Bảy thấy thế sẵn đang quét sân có cái chổi chà trên tay quạt bà hủi mấy quạt, vừa quạt vừa chửi bà này ăn cướp xôi của thằng con cô. Bà hủi bị đánh lấy tay đỡ đỡ rồi ú ớ trong miệng chứ không nói được lời nào vì đang đầy một mồm xôi. Người ta nghe tiếng chửi đổng của cô Bảy thì ai cũng tò mò, mà quanh khu em ở toàn nhà bán hàng ăn nên bu ra xem đông lắm. Thấy cô Bảy đánh hăng quá nên ông chú em cũng ra can, bảo thôi, bà ý cũng già cả rồi, có nắm xôi, làm gì to tát. Cô này còn cãi kiểu: “Nắm xôi không phải là tiền à?” rồi kể lể mồ hôi công sức các thứ. Chú em thấy nhức đầu quá, biết tính nhà cô Bảy này keo kiệt nên lấy hẳn 5 nghìn ra đưa cho cô Bảy, bảo “Đấy, cho cả! Rồi im mồm đi cho làng nước được nhờ.” :sure: Cô Bảy thấy tiền thì sáng mắt lên, cầm ngay, còn quay ra nạt bà hủi: “Lần sau cấm bà lảng vảng ở gần nhà tôi đấy,đồ ăn cắp ăn trộm” Xong cô quẩy đ.ít bỏ vào nhà. Bà hủi thấy cô Bảy bỏ vào nhà thì đứng dậy bỏ đi, vừa bỏ đi vừa quay lại nhìn nhìn về phía nhà cô Bảy, miệng lẩm bẩm: “Đánh tao, đánh tao…”
Sớm nọ, làng nước lại được một phen hóng hớt khi nghe tiếng chửi đanh đảnh của chú Bảy, chồng cô Bảy. Người ta ra xem thì thấy mấy bao rác nhà chú bị ai bới tung hết cả, mà hôm trước nhà chú này làm cỗ nên lông gà rồi c.ứt gà và các thể loại rác hôi thối khác cứ thế bầy hầy ngoe ngoét hết cả ra đầy sân. (Người ta hay gom rác trước nhà rồi đầy thì đổ ra đằng bên hông sân ủy ban) Chỗ em còn là xứ nắng gió, nên mùi thối ở nhà ông Bảy cứ đưa khắp xóm. Người ta bảo chắc mấy con chó nghe mùi nên cắn xé mấy cái bao rác ra thôi chứ chắc không có ai phá phách gì đâu. Người ta càng nói thì ông Bảy càng chửi hăng máu hơn, cãi là nhất định phải có người bới ra chứ không phải chó mèo. Lúc đấy không hiểu xui rủi thế nào, bà hủi đi ngang qua nhà ông Bảy, ông này thấy bà hủi mới kêu lại hỏi sao bà này lại bới rác nhà ông ra? Bà này chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị ông Bảy đạp cho một đạp ngã dúi dụi, ông này thấy bà ngã thì lao đến, dậm mấy phát liên tiếp vào đầu, người ta lao tới lôi ông ra. Bà hủi lúc này đầu đập vào mấy cục đá dăm, nên toét máu ở một bên tai với gần mắt. Không ai dám đỡ bà dậy, sợ lây bệnh cùi. Bà nằm một lúc sau mới lồm cồm bò dậy, không quên cầm lấy cái bao tải rách ôm vào người rồi cứ thế lết đi. Máu bà này nhiễu xuống đất thành vệt luôn.
Sau vụ ông Bảy đánh bà hủi thì xóm giềng đâm ra ghét nhà ông Bảy lắm, đành rằng giang hồ thì cả xóm em là giang hồ cơ, nhưng ai cũng trọng nghĩa khí lắm. Riêng người già với trẻ em thì không bao giờ ra tay, trẻ trâu nghịch thì bảo bố mẹ chúng nó, chứ cũng không ai đánh tụi nó làm gì cả. Đằng này ông Bảy đánh bà hủi máu chảy lênh láng, sẵn nhà này cũng keo kiệt bủn xỉn, nên ai cũng không muốn chơi bời hay làm thân gì nữa.
Mà riêng về bà hủi, người ta thấy bà này máu chảy thế thì xé cho bà miếng vải thấm máu đi, đến chiều thấy bà này nằm thoi thóp ngoài chợ, ai cũng đinh ninh bà này sắp chết. Thế mà sáng ra bà vẫn đi nhặt thùng giấy, nhặt lon nhôm các thứ để bán. Mấy vết máu trên mặt bà vết thì đã hơi khô lại, vết thì cứ nhoét ra, sưng lên, như sắp nhiễm trùng đến nơi. Nhưng bà như không biết đau là gì cả, vẫn cứ đi nhặt nhạnh từng cái lon từng tờ giấy cũ đem đổi lấy tiền.
Vải hôm sau, cô Bảy thấy bà Hủi đi ngang qua, mới kêu vào, lúc đầu bà này sợ lắm, cứ nhìn nhìn chần chừ định đi, thì cô Bảy đưa cái bịch 5kg có đâu chục cái lon bia, hỏi: “Bà mua không, tôi bán rẻ cho.” Bà hủi thấy thì mừng lắm, mới lật đật bước lại, đếm số vỏ lon trong bịch: “Một, hai, ba, bốn, năm”, rồi lại bỏ vào trong bao, cứ 5 lon là được tính 500 đồng. Bà này đếm một lúc chả biết được bao nhiêu, mới lấy túi tiền đận ở lưng quần ra, bà moi hết trong đấy ra được một cục tiền lẻ, chưa kịp đếm để đưa cho cô Bảy thì cô này giựt hết cọc tiền rồi bỏ vào nhà nói: “Đấy, buôn bán xong rồi nhá, hời nhá!” Bà hủi ngơ ngác chưa hiểu gì, nhìn xuống đống lon mới lại chạy theo cô Bảy bảo: “Tiền! Tiền” Ý là đòi tiền lại, cô này thấy thế mới sẵn cầm cái chổi chít quét đuổi bà này đi, bảo dơ nhà các thứ. Mà bà hủi lì lắm, cứ thế đòi cho bằng được, cô này đuổi bà không đi mới đẩy bà ngã nháo nhào, bà này khóc lóc, cứ chỉ chỉ, kêu: “Tiền.. tiền”. Hàng xóm lại chạy ra xem, cô Bảy lúc này điêu lắm, nói là cho bà hủi mấy cái lon, không chịu mang đi, lại còn cứ chạy theo đòi cho thêm tiền, nói xong cô này đi vào nhà, đóng cửa cài then lại luôn. Mọi người nghe thế cũng không hiểu cơ sự, nhưng thấy bà hủi khóc lóc thì thấy xót, bảo bà thôi đi đi chả nhà nó đánh cho. Hình như bà nhớ lại trận đòn hôm nọ của ông Bảy nên nghe đến đây bà vừa khóc vừa cầm cái bao, đứng dậy bỏ đi rồi cứ lẩm bẩm: “Tiền tiền”…
Bà hủi sáng nào cũng đứng trước cửa nhà cô Bảy, thấy cô này vừa đi ra thì chỉ theo hỏi tiền tiền… cô Bảy thấy thế thì ngó lơ. Hôm nào có ông Bảy thì bà hủi chỉ đứng khóc chứ không dám đòi, được dăm hôm bà hủi kiên trì đòi tiền, hàng xóm cũng sinh nghi là có sự tình gì chưa được sáng rõ, nhưng không ai dám nói câu nào. Mãi cho tới một ngày, người ta thấy bà hủi chết, chết sùi bọt mép, mắt trợn trắng, mặt tím tái, mấy chỗ vết thương hôm nọ thì bắt đầu lở loét…
(tu bi không tình yêu to be continue :beat_brick:)
chuyện này hơi dài nên em up khúc này các bác đọc trước cho đỡ phải chờ, khúc sau mấy tiếng nữa gõ xong thì em post lên nhé.