Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 ) - Câu chuyện thứ 22
Lại nói về thời mẫu giáo này, cứ sáng ra em ở nhà quất một bát phở không người lái xong là bố đưa đến trường, chiều thường là chị em hoặc hàng xóm đưa về. Ngày này chị Trang cũng lớn rồi, lại được mua cho cái xe đạp tàu, nên hay nhận nhiệm vụ đón em về. Đường chưa đổ nhựa nên đi xe bị xóc, ngồi gác ba ga sắt đau đí.t lắm, nhưng em vẫn thích đi xe với chị Trang hơn là đi xe với bố. Vì chị Trang nhân cơ hội đi đón em, hay chở em đi la cà, còn bố thì không. Mãi cho tới một hôm, trời mưa tầm tã, chị Trang không đi xe đạp đón em được nên phải mang dù đi đón. Mưa gió vùng cao mà, mỗi lần gió thổi là muốn bay người, nên cây dù mấy lần tốc ngược lên, hai chị em em đi dưới dù mà cũng ướt như chuột lột. Ngày này thì ở nhà em, nếu hai bà chị của em làm gì sai là bị bố mẹ em đánh ghê lắm. Khi hai đứa đi được một đoạn, thấy em ướt hết người bà chị em mới rủ em đi đường vòng để vào đằng sau nhà từ cái ủy ban cũ, chứ về nhà thấy em ướt chắc hai đứa lại bị bố đánh. (vì bố bảo mang áo mưa đi đón em mà chị em không nghe, điệu, mang dù đi cơ :surrender:) Em nghe chị em rủ thì đồng ý ngay, em cũng sợ bố đánh lắm.
Hai đứa đi vào sân ủy ban, trời vẫn mưa to, tạt vào người nên chị em đưa cho em giữ dù, còn chị ý thò tay vào mở cửa từ phía bên trong. Trong lúc chị Trang loay hoay mở cửa thì em đứng đấy lấy dù, xoay xoay trên vai như lúc em được dạy múa kiểu vùng cao ý. :feel_good: Vui lắm, nhưng sau này nghĩ lại thì không vui nữa. Lúc chị Trang mở được cửa ra bảo em đi vào thì tay em vẫn cầm dù chưa cụp, vẫn cầm dù che lách qua hết mấy gian bàn ghế, đi ra khỏi kho tới giàn nước nhà em, mãi tới khi vào hẳn nhà chờ chị Trang kiếm quần áo thay, em mới đặt dù xuống, chờ chị Trang ra cụp dù vào. Khi vừa cụp xong cũng là lần tiên sau mấy năm, em lại nghe thấy tiếng “chuột đục vách”.
Kể từ hồi bác em trấn trạch nhà lần thứ 2, mọi sự bình yên, sau lá bùa vô tình rớt xuống, khi đấy em bị cái vong kia đi theo dù dọa cùng cặp mắt mở thao láo ở trên trần nhà thì em đã nghe thấy tiếng “chuột đục vách”. Hồi này ngay cả bố em cũng nghe nữa, và chính bố em là người đặt tên cho tiếng cười, tiếng cào lên vách tường đó là tiếng “chuột đục vách” để em đỡ sợ chứ thật ra chẳng có con chuột nào ở đây cả. Ngày đấy có 2 cái vong lọt vô nhà em, một thì trốn trên trần nhà, sau này bác em bắt đi. Còn cái vong thứ 2 chính là tác giả của âm thanh khanh khách đó.
Không hiểu sao, sau này khi nó lọt vào nhà lần 2, bố em lại không nghe thấy cái tiếng đó nữa, hay bố em cố tình giả vờ không nghe thấy. Nhưng nghe cô vợ bác Tiến kể lại thì thầy trụ trì có bảo cô là em bị một cái vong người thanh niên đi theo, nó định hôm em chơi trên chùa thì giấu em vào bụi cà gai nhưng không thành. Thầy trụ trì thấy thế mới hóa duyên, niệm chú, chỉ cần em đi về đến nhà và không ngoái đầu quay trở lại thì sẽ cắt được cái duyên âm giữa em và vong linh đó. Đấy là lí do nó cứ đi theo và gọi tên em mãi.
Hồi đầu, người ta mới trú ngụ ở nhà em thì chỉ nhát em bằng tiếng cười tiếng cào, cốt là để cho em cảm thấy sợ hãi rồi dần dần suy nhược cơ thể, tiếp đến là nó sẽ bắt em đi khi thần trí em không còn được minh mẫn. Khi bác em về trấn trạch lại lần 3 thì nó trở lại ngụ ở phía sau ủy ban. Hôm trời mưa em với chị của em đi từ trường mẫu giáo về, trong lúc giông gió như thế, trong chiếc dù em che khi chị Trang đang loay hoay mở cửa, không phải chỉ có 2, mà là có đến 3 người. “Người ta” đi vào trong chiếc dù, trú mưa ké với chị em nhà em.
Nhà em tuy trấn trạch đầy đủ nhưng chính em lại một lần nữa rước ma về nhà, em không hiểu hôm đấy ma xui quỷ khiến thế nào mà em cứ mở nguyên cái dù mà đi từ ngoài sân ủy ban vào tận trong nhà mới đóng dù lại. Để nó theo vào được nhà rồi trốn ở dưới gầm giường của 3 chị em gái nhà em (đây cũng là phòng để bàn ăn cơm luôn). Sau này nghe bác em kể là tối tối nó còn định chui vào mùng em đang nằm mà chui không được.
Như em đã nói là bùa trấn trạch chỉ cản vong không vào nhà được, còn lỡ dẫn nó về nhà rồi thì phải tìm cách mời đi. Nói vậy chứ cái dù linh thiêng lắm :burn_joss_stick: bác em dặn có che thì chỉ đến cửa nhà là phải đóng lại luôn, không được mang vào nhà cũng không được bung dù trong nhà mà che. Giờ em chỉ mong không còn nghe lại âm thanh đó nữa thôi, nghe nữa chắc em khóc tiếng mán thật.