Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 ) - Câu chuyện thứ 20
Nếu các bác còn nhớ thì ở phần trước, em có kể về gia đình em. Mỗi khi nghe tiếng khanh khách là bố em lại nói đấy là tiếng chuột đục vách. Phải nói sao nhở, nghe đúng kiểu như tiếng mài vào tường, nhưng cũng giống tiếng cười nữa. Em hay nghe thấy tiếng đấy lắm, mà chỉ nghe ở nhà em thôi. (kể cả bây giờ lớn rồi, chuyển tới ở nhiều nơi cả mới cả cũ, nhà nhiều chuột tới mức nó còn ra giữa nhà nhảy lambada, nhưng cũng chưa nghe lại cái tiếng đấy bao giờ) :nosebleed: Âm thanh đấy em không biết miêu tả kiểu gì cho các bác hiểu.
Hằng ngày em vẫn nghe tiếng chuột đục vách đục tường cót két cót két, như tiếng cào móng tay vào tường gạch xi măng mà cào liên tục ý, em còn cố tình đi tìm xem con chuột nào đang đục, đi theo hướng âm thanh thì toàn dắt em đi đến mấy cái góc nhà nhưng không hề thấy gì, âm thanh thì vẫn phát ra ở đấy. Nhiều lúc em đứng lại rồi nhìn vào góc nhà, thì âm thanh đấy biết mất.
Nhà em thời này chuyển sang bán phở, thằng em của em được gần hai tuổi rồi, em hay chơi với nó để dỗ ăn kẹo, ăn bim bim. Em ngày nhỏ tham ăn lắm, nên hôm nào cũng năn nỉ nó thành thói quen luôn, nó không cho thì phải chịu, nếu mà giựt của nó, nó khóc thì chỉ có ăn cán chổi. Hôm đấy mẹ mua cho hai đứa, mỗi đứa bịch chíp chíp. (nó là cái bịch kẹo dẻo hình gấu, hình cá các loại ý ạ) Các bác có biết cảnh “Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả” chưa? À, em với cái bịch chíp chíp cũng y chang, ăn vèo cái hết. 😥 Thằng em em nhỏ hơn nên nó còn nhiều lắm, em lại bày trò năn nỉ mà nó không cho. Nó đưa cục chíp chíp lên mồm, em giựt lấy thả tót vào mồm cười hềnh hệch đắc ý. Nó ngơ ngác xong khóc thét lên, mẹ em đang nhóm bếp ở đằng sau nghe nó khóc thì chạy vào nhà hỏi có chuyện gì, em sợ quá kể lại sự tình thì bị quạt cho 2 quạt vào đí.t rồi mẹ quay ra dỗ em em, bảo mẹ đánh chừa nó rồi, nín đi. (Ngày xưa em tồ lắm, kiểu ngu ngu, ai hỏi gì khai hết, không biết ăn gian nói dối bao giờ nên các bác đừng ngạc nhiên tại sao em khai cho mẹ vụ em giành ăn làm thằng em khóc) :surrender: Thằng em em thấy em bị đánh, nó khoái chí lắm, còn giơ tay chừa chừa em nữa. Mẹ cảnh cáo em không được làm cái trò ý nữa, xong bảo hai chị em chơi đi, mai mẹ mua chíp chíp nữa cho mà ăn. Lúc này em chỉ biết nhìn theo nó ăn mà thòm thèm.
Bỗng em thấy nó quay ra phía góc nhà, cười hớ hớ lên, như kiểu có ai chơi đùa cùng nó ý. Xong nó móc ra một cục chíp chíp đưa lên không trung, hướng về phía góc nhà, nói “ơ, ơ” như kiểu cho ai í. Đột nhiên tiếng “chuột đục vách” lại kêu lên khanh khách. Bây giờ em bắt đầu có khái niệm sợ ma rồi, nhưng không nghĩ lúc đấy có chuyện ma mãnh gì. Nó ném một cục về hướng góc nhà, cục ý đập vào tường rồi rơi xuống đất. (Góc này nhà em kê cái giường nhưng chừa lại một khe nhỏ cách ra khỏi tường) Xong nó bò ra góc giường, đổ cả bịch xuống cái góc nhà bên đấy. Em thấy thế tức quá, bảo nó: “không ăn thì thôi, còn đổ hết xuống gầm giường à?” :ah:. Em mới bò tới đầu giường ngó xuống dưới toan nhặt lên ăn, thì chỉ thấy tối om, chợt tiếng chuột đục vách lại vang lên, em thấy lấp ló dưới cái khe giường không biết là chuột hay gì nhưng có hai cái bóng trắng nhỏ, lờ mờ, to như mắt người ấy, sáng giống mắt mèo vào ban đêm, nó cứ đung đưa, đung đưa. Tiếng “chuột đục vách” cứ cách cách, em không hiểu sao em nhìn dưới đấy say đắm lắm. Tự nhiên thằng em em ngã từ trên giường ngã xuống, nó khóc om lên. Mẹ vào thấy nó bị ngã thì em lại ăn cán chổi vì không chịu trông em em, nó khóc hết cả nước mắt nguyên buổi chiều. Em nghĩ mắt đấy là mắt con chuột nên đến tối lúc ăn cơm, em còn kể chuyện thằng em cho chuột dưới gầm giường ăn, mắt con chuột to lắm nhá, còn bảo bố bắt chuột đi. Vừa nói dứt lời tiếng “chuột đục vách” lại xuất hiện, em nói:
– Đấy, bố nghe thấy tiếng chuột chưa? Nó đục khoét tường gì kìa. – (Có một điều lạ mà mãi sau này em mới được nghe kể lại là hôm đấy, chỉ một mình em nghe thấy tiếng khoét tường đó thôi, chứ không ai nghe thấy gì cả.)
Khi em vừa nói xong câu đó thằng em em quay ra phía góc nhà, vỗ tay cười hớ hớ lên. Bố mẹ em thấy thế thì quát em là ăn nói liên thiên, bảo ăn cơm đi, còn kéo thằng em em, không cho quay ra nhìn góc nhà ý nữa. Ăn cơm xong em thấy mẹ lấy chổi quét, moi hết đất với rác trong gậm giường ra, rồi rải một ít muối hột vào khe giường. Từ hôm đấy trở đi em không còn nghe tiếng chuột đục vách ở góc nhà nữa.
Cho đến một hôm, em đi lên chùa chơi cùng bà em và mấy đứa trong xóm. Bà em hay đi chùa, nên mỗi khi chùa có cơm chay là lại rủ em lên chùa ăn cùng. Cơm chay ngày đấy chỉ có ít đậu xào cà chua, canh rau với mít kho, nhưng ngon lắm. Còn gạo là loại chùa mua 5 nghìn 1 ký, gạo này khô nên trên chùa người ta nấu nhão ra cho các vãi dễ ăn. Nghĩ lại ngày đấy thấy nhiều khốn khó, nhưng cảm thấy ấm áp lắm, vì toàn kỷ niệm đẹp mà em nếu không kể chuyện cho các bác chắc em cũng quên rồi. Quay lại câu chuyện, phía sau chùa là nhà bếp, phía sau bếp là vườn rau, cạnh vườn rau là một loạt các mộ to nhỏ các kiểu. Những người không ai thân thích, không quyến thuộc sẽ được mang đến và chôn ở chỗ này. Nhưng vì chùa còn nghèo nên chôn ai chỉ đắp đất lên rồi cắm một tấm bia gỗ lên tạm bợ, ghi ngày chết và pháp danh quy y thôi chứ chẳng có xây cất gì hoành tráng. Coi vậy nhưng những vong linh ở đây có vẻ khá là lành, tụi trẻ con xóm chùa chuyên chơi bời ở ngoài chỗ bãi tha ma này mà không có bị gì cả, chắc là do mấy vong linh ấy được duyên nương nhờ cửa Phật, nghe kinh kệ nên không có trêu ghẹo gì ai. Tầm 6 giờ tối, bà em ăn xong là về liền, em bảo bà là em ở lại chơi với mấy đứa bạn, rồi khi nào vợ bác Tiến hàng xóm dọn dẹp bếp núc với rửa chén cùng các bác xong thì em về cùng cô ấy luôn. Bà em nghe xuôi nên cũng đồng ý.
Bọn nó rủ em chơi trốn tìm ở sân trước chùa, phân cho thằng Hậu béo là người đi tìm trước, nó nhắm đếm 5, 10, 15, 20, đến 100, không quên đệm thêm câu “ai chưa xong mặc kệ, nhắm mắt đi tìm luôn!” Xong quay ra thì cả bọn trốn hết rồi. Tụi nó toàn chơi núp trong vườn cà phê đối diện cổng chùa, thằng Hậu béo tìm được thì tụi nó cũng chạy nhanh về tới đập tay vào vị trí ban đầu, hô lên một tiếng “Tê” nên nó không bắt được đứa nào cả. Mãi tới lượt em, em đang chạy thì ngã sml nên nó đập tay trước và xem như em thua. Lượt này em úp mặt đi tìm. Cũng như lượt trước, em không chạy nhanh hơn được tụi kia nên thua gần hết, còn mỗi thằng Hậu nữa thôi. Em tìm mãi không thấy nó đâu thì tức lắm, nếu chịu thua thì em lại phải nhắm mắt đi tìm lượt nữa nên em cố tìm cho ra.
Bỗng em nghe tiếng chuột đục vách quen thuộc, mà như đã kể thì tiếng này nó giống với tiếng cười của người ta lắm. Em tưởng thằng Hậu cười nên lần theo thì thấy âm thanh, em thấy nó phát ra từ trong bụi cà gai. Ánh trăng với ánh đèn treo lủng lẳng ở trước cổng chùa cứ tờ mờ, nhưng cũng đủ để cho em nhìn thấy có bóng người trong đó. Ngó nghiêng một lúc em nhìn thấy “đôi mắt chuột” lập lòe trong đó, đúng hai cái đốm sáng em thấy ở trong khe giường bữa nọ. Tụi nó thấy em đứng nhìn chết trân rồi toan định bước xuống bụi cà gai đấy nên mới gọi lớn tên em: “Linh ơi, mày làm cái gì đấy? Điên à?” Em giật mình quay ra, khi quay lại thì cái bóng đen trong bụi cà gai cũng biến mất cùng hai cái đốm trắng luôn. Lúc này thì thằng Hậu béo trốn sau tượng hộ pháp mới đang khệ nệ bò xuống, em thấy thế mới chạy ù ra điểm nhắm mắt “Tê! Tê!” Thế là nó lại thua.
Đúng lúc đấy thầy trụ trì đi ngang qua phát hiện thằng Hậu đang chui trong bàn thờ thần hộ pháp. Thầy ra đỡ nó xuống đất, hỏi chuyện rồi nói tụi em là không có được chơi trốn tìm ban đêm, mà có chơi cũng không được leo lên bàn thờ thần phật nữa, làm thế nhỡ đổ bể gì thì phải tội. Mấy đứa dạ vâng rồi giải tán, trẻ trâu tụi em ngày đấy được cái lên chùa là ngoan lắm, thầy trụ trì bào gì nghe nấy. Tụi nó tản bớt về thì thầy gọi em bảo vào đây theo thầy, rồi thầy gọi vợ bác Tiến ra dặn dò gì đó, đoạn đặt tay lên đầu em trì chú và dặn:’
– Giờ cô này dắt con về nhà, con nhớ đi về là về thẳng luôn, không có la cà đâu nghe không? Nếu đi trên đường nghe thấy ai gọi gì cũng không được trả lời, cũng không được quay đầu lại phía sau.
Rồi thầy cho em về. Lúc đi về vợ bác Tiến cầm lấy một tay của em, tay còn lại thì áp đầu em nghiêng vào người cô ấy, cứ đi như thế, đại ý là để nếu em có quay đầu lại thì còn giữ cho em không quay lại. Khi đi với cô này về nhà, không hiểu sao xung quanh đường vắng lắm, mới chỉ có hơn 7 giờ. Không gian xung quanh im ắng lắm, chỉ nghe tiếng dép hai cô cháu loẹt quẹt trên nền đất thôi. Đi được một đoạn thì em nghe tiếng: “cộc cộc cộc” y như tiếng guốc mộc ai đi ở sau lưng. Nó cộc cộc đều theo bước chân của em, chợt em đi nhanh lên, tiếng cộc cộc cũng nhanh hơn. Em đừng lại định quay ra đằng sau xem thì cô vợ bác Tiến giữ đầu em lại bảo: “Đi về, không được la cà, thầy dặn cháu rồi, nhớ chưa?” rồi cô kéo em đi tiếp.
Đi vài bước nữa em nghe rõ tiếng chuột đục vách văng vẳng bên tai, càng ngày nó càng lớn hơn thành tiếng cười khanh khách, trong tiếng cười đó em nghe có ai gọi: “Linh ơi, Linh” rồi thì “Ở đây này!” Tiếng đấy cứ vang đến từ sau lưng em. Mấy lần em định quay lại nhưng cô giữ em và nói đi về nhà. Về đến nơi cô này đưa em vào tận nhà, dặn mẹ em gì đấy xong mới đi về.
(Viết dài rồi nên em tạm ngưng ở đây, hẹn các bác hôm sau :too_sad: )