Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 ) - Câu chuyện thứ 18
Cách nhà thằng Hải mấy căn là nhà ông Nhạc, năm đấy ông Nhạc 73 tuổi, chiều nào cũng bắc chõng tre châm điếu hút thuốc lào, bày mấy hũ dưa hũ cà ra bán, lâu lâu ông còn bày hành bày dưa ra cắt cắt gọt gọt rồi ướp. Cứ thế ngày thì ông ra chăm mảnh vườn nhỏ sau nhà, chiều chiều lại ngồi bán, cà kê vài chén chè rồi chơi cờ với mấy ông hàng xóm. Kể ra ai cũng tưởng ông yên bình sống thế cho hết tuổi già, nhưng không. Một ngày nọ, con trai ông Nhạc đi cai nghiện trở về, được dăm bữa thì dắt thêm một cô “tóc xanh mỏ đỏ” về ở cùng luôn. :surrender: Được dăm tháng thấy làng trên xóm dưới cứ bị mất trộm chó, mọi người nghi cho con ông Nhạc bắt bán cho quán cầy tơ dưới dốc, nhưng không có bằng chứng nên chẳng ai bắt vạ được. Từ ngày anh này về cái khung cảnh yên bình trong ký ức em về nhà ông Nhạc biến mất. Để kể sơ thì nhà ông Nhạc nghèo lắm, nhà cột gỗ mục, che tạm bằng mấy tấm tôn cũ với bạt, cửa nẻo thì không có khóa, chỉ càn then gỗ thôi. Trong nhà có cái giường con với cái chõng tre, mà từ hôm ông con đi cai nghiện về thì ông Nhạc phải mang chõng tre ra ngoài hiên ngủ như người vô gia cư ý, nhường nhà trong cho con trai và chị con dâu hờ ngủ. Hàng xóm cũng xót, mang cho ông cái chăn con công chần bông cũ với cái gối hoa, thế mà cũng bị ông con lấy vào nhà, trả lại cho ông cái chăn mỏng tang.
Mọi người thấy ông nằm đấy nom tội lắm, nhưng đèn nhà ai nấy rạng biết sao giờ, lớ ngớ đòi góp ý ông con lại lụi cho một dao thì chỉ có khóc tiếng mán. Chỗ em nhiều giang hồ lắm nhưng hồi này thì mấy ông “giang hồ” ngày xưa đã có vợ con hết rồi, ai cũng tu chí làm ăn, xưa đâm chém nhau chán đi giờ lại làm hàng xóm với nhau, vẫn vui vẻ chả có gì. Nên giờ cũng không ai muốn gây sự với con ông Nhạc, vì chuyện không phải của nhà mình. Mấy bác lớn lớn thương tình mới kiếm ít ván cũ với bạt, quây bớt phía trước nhà ông Nhạc thành một cái gian nhỏ nhỏ nữa cho khỏi gió.
Từ hồi ông Nhạc chuyển ra ngoài hiên ngủ, sức khỏe ông cũng yếu dần đi trông thấy. Ông hay ho và không được minh mẫn như trước. Con ông này thì cứ đi xóc đĩa, không thì cũng đi bàn lô bàn đề, có lần mấy ngày 2 vợ chồng mới mò mặt về, lục trong nhà xem có đồng nào không rồi lại đi. Có hôm còn lôi một đám giai gái về nhà xóc đĩa, bị công an xuống tóm, nhưng được một buổi thì lại được tha cho về. Về tới tưởng là ông Nhạc báo công an nên ông con gây sự đánh, hàng xóm phải qua can. Sau hôm đấy trở đi thì ông Nhạc cứ đi cà nhắc mãi, chiều chiều vẫn bán vài bát dưa với mấy quả cà nhưng không ai tới chơi cờ với ông nữa. Vì người ta sợ thằng con ông về bất chợt thì lại sinh sự không hay. Lâu lâu vẫn nghe tiếng xào xáo trong nhà ông, không phải là thằng con ông đánh con vợ hờ thì cũng là tiếng chén đũa vung nồi loảng xoảng chửi ông Nhạc.
Nhà em hay tự muối dưa, nhưng mấy hôm hết dưa vẫn sang mua một nghìn dưa, và dĩ nhiên em bé nhất nhà nên hay bị sai đi. Cũng nhờ thế mà em khá là thân thiết với ông. Cứ chiều chiều ông quấn tấm bạt sang một bên, bày cái chõng tre ra là em lại gào rõ to từ sân nhà mình sang phía bên kia: “A, cháu chào ông Nhạc”. Rồi ông lại đưa tay: “Ơ, chào cháu nhớ”. Mãi cho đến một hôm, em đi về nhà bác em ở huyện bên ăn đám cưới với bố mẹ, tiện đi chơi luôn nên từ gà nở chó con nhà em đi hết, mà đi cả một tuần mới về. Về nhà, chiều hôm ấy em ngó sang sân nhà ông Nhạc thì thấy cái chõng tre nằm chỏng chơ phía trước, tấm bạt bị dỡ đi rồi và không thấy ông Nhạc đâu.
Trời vừa nhá nhem tối, em đang chơi ô ăn quan với con bé nhà bác Tiến ở trước sân nhà thì thấy bên nhà ông Nhạc có người, nhìn kỹ một tí thì thấy ông đang ngồi ở cái chõng tre, em vẫy tay chào ông như mọi lần, nhưng hôm nay ông lạ lắm, chẳng chào lại, mắt nhìn em cứ buồn buồn, rồi lại quay ra nhìn đường. Em thấy lạ lắm, nhưng cũng không để ý gì. Hôm sau, rồi hôm sau nữa, cứ sẩm tối là em lại thấy ông ngồi ở đấy nhìn ra đường, chẳng nói chẳng rằng, thế nhưng chiều chiều lại chẳng còn thấy ông ra bán hàng nữa.
Mấy hôm sau nữa, nhà em hết dưa, em nhanh nhảu với lấy cái tô sứ rồi bảo mẹ:
– Nào, mẹ đưa tiền đây, con đi mua dưa.
Mẹ em tròn mắt:
– Mua dưa ở đâu cơ?
– Mua dưa nhà ông Nhạc ý.
– Nhà ông Nhạc làm gì bán dưa nữa, ông ý chết rồi.
Nghe đến đây em không hiểu lắm, mới lại bảo hồi nãy vẫn thấy ông ý ngồi trước cửa mà, mẹ em nghe thấy thế mới quát em do ăn nói liên thiên, bảo cất cái bát tô đi, vỡ là lại ăn đánh giờ! Em nghe thấy mẹ em quát thì sợ chứ nghe vụ ông Nhạc chết thì tức lắm, mà bản tính lì, nên quăng cái tô lại trên bàn rồi làm vẻ hậm hực chạy ra đăng trước rồi gào om vào trong nhà:
– Đấy, mẹ nhìn đi, ông Nhạc vẫn đang ngồi bán dưa ở đằng trước kia kìa, có chết đâu!
Mẹ em chạy ra nhìn thì không thấy ai xong một tay túm áo em, một tay nện vào đít: “liên thiên này, liên thiên này!” Rồi mẹ bắt đi bào nhà úp mặt vào tường.
Chuyện chẳng có gì cho tới một hôm, em không còn thấy ông Nhạc đâu nữa, nhà ông cả ngày im lìm, tới tối vợ chồng ông con về mới có ánh đèn. Hôm đấy bọn em đang chơi bên sân nhà ông Tiến (sân nhà này có một cây trứng cá to lắm, tụi em hay tập hợp lại để ăn ké) thằng con ông Tiến leo lên cây trứng cá hái xuống cho tụi ở dưới đất, thằng này trèo cây giỏi với cũng lớn nhất đám nên không sợ bị người lớn quát. Nó cứ hái từng vài quả rồi tung xuống, một đám ở dưới xô nhau hứng lấy, đứa nào hứng được thì bỏ vào mồm luôn, vui nhưng mà nhìn như lũ chết đói ý các bác ạ. :baffle: Thằng Hải què chân mà còn chống nạng bon chen tranh hứng trứng cá được cơ. Bỗng nó hét om lên:
– Ông… ông Nhạc về… di.tme chúng mày ơi maaaaa!!
Sau vụ nó bị cô A Tiêu theo, 1 đồn mười, mười đồn cho cả xóm, mà qua miệng người này người kia câu chuyện càng thêm liêu trai và ghê sợ hơn, ai cũng đồn là thằng Hải nhẹ vía, dễ nhìn thấy ma. Cho nên khi nghe thấy thằng Hải hét om lên rồi chống nạng băng qua đường chạy tập tễnh về nhà nó, thì cả đám chạy nháo nhào, con ông Tiến đang ở trên cây trứng cá chắc do sợ quá hay sao đó mà ngã xuống đất. Em vừa chạy lon ton theo chị Vân, vừa ngoái đầu nhìn sang nhà ông Nhạc, thì đúng là có một cái bóng đen đang ngồi trên chõng chỗ ông Nhạc hay nằm. Nhưng nhìn nó không giống ông Nhạc tí nào, mà em chỉ nhìn thấy đen xì chứ không rõ mặt mũi gì cả.
Sáng hôm sau nhà ông Tiến đưa thằng con đi khám thì được chẩn đoán là rạn xương tay, phải bó bột. Hôm qua nó bị ngã, đau lắm nhưng không dám nói cho ông Tiến, sợ bố nó biết là trèo cây ngã chắc đánh cho mềm xương, mà kết quả là mềm thật. Sáng hôm sau tay nó sưng vù lên bố mẹ nó hỏi rồi đưa đi trạm xá, đi trạm xá về nó bó bột tay thế chứ về vẫn phải nằm sấp ăn mấy cái cán chổi. :surrender: Từ đấy trở đi ông Tiến cấm đứa nào trèo cây, dọa trèo là sẽ chặt chân, muốn ăn trứng cá thì chỉ được đứng dưới đất hái mấy cành xòe xòe ra thôi. Được vài hôm thấy vợ chồng con ông Nhạc sang gặp bác em coi bói, mà lúc này bác em đốt thuốc lên một cái là đuổi em ra chứ không cho em đứng ở đấy hóng hớt nữa, sau em được nghe chị em kể lại là như này:
Hai vợ chồng anh chị này đối xử tàn nhẫn với ông Nhạc, không cho ông đồng nào thì thôi lại còn lấy hết tiền dành dụm của ông, còn bắt ông ra ngoài hiên ngủ mấy tháng liền, khiến ông bị cảm lạnh rồi chết. Đám ma ông cũng sơ sài lắm, mà tiền phúng điếu thì con ông Nhạc mang đi ăn chơi hết chứ không tiêu một đồng nào vào đám ma ông Nhạc, toàn là bạn chơi cờ với ông Nhạc và hàng xóm quanh quanh phụ cái này cái kia, đến cái quan tài cũng là tiền ông Nhạc tích cóp từ trước gửi bên trại hòm từ lâu rồi. Từ hôm ông Nhạc chết thì hai vợ chồng nhà này chả cúng kiến gì, toàn thắp hương xin lô xin đề, xin không được thì toàn chỉ trỏ lên bàn thờ, réo tên ông ra mà chửi. Ông vừa đói vừa lạnh lại không ai cúng kiến gì nên cứ quanh quẩn mãi ở cái chõng tre là chỗ mà ông chết cóng ý. :too_sad: Một hôm ông con đi ăn nhậu về vào lúc tờ mờ sáng, chả hiểu thế nào lại thấy bóng ông Nhạc ngồi chỗ cái chõng khóc lóc, anh này sợ quá đá.i cả ra quần. Kể cho bà vợ thì bà vợ bảo mấy hôm trước ngủ cũng thấy bóng ông Nhạc ngoài cửa. Hai vợ chồng sợ ông Nhạc về trêu mình hay trả thù gì nên mới kiếm người trừ tà. Nghe mấy người bạn chỉ cho một ông thầy bùa nào đó người dân tộc (chỗ em nhiều dân tộc K’ho với dân tộc thiểu số lắm) cho xin một ít ngải trừ tà về, để trong nhà. Từ hôm đấy trở đi thì không thấy ông Nhạc nữa.
Nhưng cái bùa này ông thầy dân tộc có dặn là nếu sử dụng thì phải kiêng khem thịt trâu, thịt chó và một số thứ khác,đại ý là phải giữ cơ thể nhà cửa đàng hoàng, không sẽ bị ngải quật. Khi nào nhà cửa yên bình thì mang trả lại ngải cho người ta. Thế mà vài ba hôm sau, bà vợ lại kiếm được con gà ở đâu, mang ra đằng sau cắt tiết, làm lông. Xong mấy hôm sau nữa thì đêm nào hai vợ chồng nhà này cũng thấy có người ngồi một đống lù lù trên bàn thờ, lúc lại thấy ngồi ở ngoài cái chõng, cúng kiến thắp hương kiểu gì cũng không hết, mà hôm nào ngủ cũng bị mơ ma và bị bóng đè. Khi 2 người mang hộp ngải ra trả ông người dân tộc thì ông này không nhận nữa, bảo là dù có nhận lại thì nó cũng vẫn sẽ theo họ thôi, vì họ phạm vào cái đại kỵ lớn nhất đó là có máu tươi trong nhà khi đang dùng ngải. Hai vợ chồng này sợ quáđi về, trên đường về quăng luôn cái ngải ở bên vệ đường. Tối nằm ngủ thì bị nó bóp cổ, bắt phải đi kiếm về rồi thờ cúng nó đàng hoàng, không nó giết cả 2 vợ chồng.
Đêm hôm đấy là cái đêm mà tụi em nhìn thấy cái bóng đen ngồi trước cửa nhà ông Nhạc, cũng là đêm thằng con ông Tiến ngã gãy tay, sáng hôm sau thì vợ chồng ông con mới đến tìm bác em. Nhưng bác em bảo nghiệp chướng nặng quá, lại mang tội bất hiếu, còn hại chính người đẻ ra mình (ông thầy bùa kia cho ngải là để bắt hồn ông Nhạc về luyện ngải tiếp đấy ạ :too_sad: ) nên bác em không giúp được, rồi còn trả tiền quẻ bảo 2 vợ chồng ý về đi, hai người này khóc lóc xin mãi mà bác em vẫn bảo không giúp được nên hình như lại chạy xe đi tìm lại cái hộp ngải hôm qua vứt ở dọc đường. Nhưng đúng chiều hôm đấy thì người ta đồn ầm lên là 2 vợ chồng nhà ngày bị tai nạn xe, tông vào xe đầu ngang, cán cho nát bét đầu luôn. Ngày đấy thì đi xe người ta không đội mũ bảo hiểm đâu ạ. :burn_joss_stick:
Nhà ông Nhạc từ đấy bỏ hoang, cách đây khoảng 15 năm thì có họ hàng nào đấy của ông Nhạc ở ngoài Bắc về nhận lại nhà, nhưng chỉ cho thuê chứ không ở, mà ai thuê ở cái nhà đó được một thời gian cũng dọn đi. Chỉ có một người ở được đến tận bây giờ, đó là bà thầy chuyên bốc thuốc nam, nhưng người ta cũng đồn rằng bà này có nuôi ngải…