Lần đầu viết truyện ma ( New 2020 ) - Câu chuyện thứ 17
Chuyện là từ sau vụ bà Châu chết, ai cũng sợ cái khu bãi tha ma đằng sau ấy nên được một thời gian thì những cái mộ cũ cũng được bốc đi, còn ủy ban cũ thì bị dỡ mất mấy gian, chỉ để lại cái gian hội trường với một vài gian nhỏ nhỏ phía ngoài. Ở đằng đấy sau mấy nhà chòi người Hoa sống cạnh bưu điện phát cỏ chiếm đất trồng rau. Mà các bác biết bọn trẻ trâu ngày xưa thì nghịch cỡ nào rồi, chuyên đi ăn cắp ăn trộm với chọc chó. Thấy người ta trồng nhiều dưa leo ở ngay gần bờ rào tre, tụi lớn mới rủ nhau đi trộm dưa về ăn. Tụi nó phân công thằng Hải đứng ngó vào chòi canh chủ nhà, còn lại thì hái trộm. Em hồi đấy cũng thuộc diện bé nhất đám nhưng vẫn được cho theo do nhà em có đèn pin, có thể cho tụi nó mượn. Đến khoảng hơn 7 giờ tối thì tụi nó rủ nhau đi hành sự. (Em biết được là 7 giờ tối vì nhớ lúc đấy em vừa ăn cơm xong, trên ti vi có phát thời sự) Vừa ra đến nơi mấy đứa đi rón rén bò trên cỏ, lần lần tới giậu râm bụt rồi tắt đèn pin. Mấy đứa lớn bắt đầu hái dưa, em thì cứ đứng ngơ ra, em hỏi:
– Hái quả nào thế anh Mạnh?
Ông anh em mới trả lời:
– Mày cứ hái mấy quả ở dây leo, quả nào to thì hái.
Em nghe lời hái một quả to lắm, địu vào vạt áo. Chưa kịp hái quả thứ hai thì nghe tiếng thằng Hải la thất thanh:
– Ma, ma… chúng mày ơi. – Xong nó chạy bỏ về trước.
Tụi còn lại thấy vậy cũng chạy nháo nhào, em cũng kệ nệ túm vạt áo chạy về. Về đến sân nhà em tụi nó mở áo ra khoe chiến tích, đứa nào cũng được vài ba quả dưa, đến lượt em tụi nó hỏi mở vạt áo ra, thì các bác biết chuyện gì không? Nguyên 1 quả bí đao to đùng. :too_sad: Tụi nó hỏi sao em hái quả bí đao thì theo đúng lời tụi nó, cứ quả nào to thì hái, mà hồi đấy em có biết quả dưa là quả gì đâu, thấy dưới đất có quả “dưa” còn to hơn mấy quả trên lưới nên em hái luôn, tưởng về được khen là hái quả dưa to, ai ngờ… Cả đám chúng nó cười lăn cười bò ra đấy. Tức thật… (đến giờ này tụi nó còn lưu truyền vụ quả dưa to như quả bí đao của em :ROFLMAO: )
Cả bọn không cần rửa dưa, cứ thế chấm muối ăn chóp chép. Có mỗi thằng Hải là nãy giờ như kiểu ngó lơ mọi người, cứ ngồi thu lu một góc, chốc chốc lại ngoái ra nhìn ngoài ngã ba. Hỏi nó có chuyện gì, thì nó kể là hồi nãy nhìn vô cái nhà chòi gỗ của của ông A Tán, thì thấy có một người phụ nữ đang ở sau nhà gội đầu, nó định hét lên bảo tụi em mà không được. Bà này gội đầu xong, quay tóc thì lững thững đi vô nhà ngồi cạnh bên cửa chải đầu. Bỗng bà này quay ra nhìn rồi đi về phía nó, cười xé lên sợ lắm, lúc này nó mới thấy bà này không có chân. Tự nhiên nó hoàn hồn, hét lên được nên chạy luôn. Thằng Hải là chúa nói điêu nên chỉ có mấy đứa nhít nhít sợ chứ mấy đứa lớn lớn lì lì chẳng đứa nào tin. Còn thằng Hải vừa sợ vừa có vẻ tức tức vì tụi lớn không tin mình thì bỏ về nhà mà không thèm ăn dưa.
Lại nói, quê em ở vùng đất đỏ nên địa thế cứ dốc lên dốc xuống, bác nào từng đi Đà Lạt rồi sẽ hiểu, đường nào cũng quanh co và dốc lắm. Bởi vậy khi trời mưa thường nước sẽ chảy xiết lắm. Nước chảy theo đường cái từ ngã ba, chảy ngang qua nhà rồi đổ như thác xuống con đường dốc cạnh lò bánh mì (đối diện nhà em sang). Mà mỗi khi trời mưa thì không phải mưa chút rồi thôi, mưa cứ triền miên ngày này qua ngày khác, không thì cũng cứ dầm dề đến tối mới tạnh. Mà cứ mưa thế thì chẳng có gì làm, tụi trẻ con xóm em mới hè nhau, bày trò xếp thuyền giấy thả cho trôi từ nhà này qua nhà khác rồi trôi xuống con dốc kia. Nhà em có dựng mái hiên phía trước to lắm, nên cũng thành sân chơi cho tụi trẻ con trong xóm luôn. Chán thả thuyền thì tụi em lại bày trò bịt mắt bắt dê rồi các thứ, tóm lại là dữ dội lắm. 🙂
Sau hôm hái dưa, trời đổ mưa cả ngày buồn lắm nên tụi em xếp thuyền, thả trôi rồi cứ chạy men theo mái hiên xem thuyền, mãi đến khi nó bị cuốn xuống con dốc phía trước nhà thì thôi. Tự nhiên thả được một lúc, lại là thằng Hải, nó đứng chết trân nhìn theo con thuyền xong tự nhiên nó đi ra giữa đường, vừa đúng lúc cái xe đò 16 chỗ lao tới. Người tài xế bẻ lái kịp nên không tông thẳng vào nó nhưng vẫn quẹt một bên đầu xe vào, nên nó ngã văng ra dưới đường, còn cái xe đò thì lật luôn. Mọi người nghe tiếng động lớn thì chạy ra xem, thấy thằng Hải bị xe tông mới chở đi bệnh viện, còn tài xế xe đò không bị gì, và may là trên xe không có ai. Nghe mọi người kể là thằng Hải lúc được chở đi bệnh viện cứ như người dở hơi, nói năng vớ vẩn rồi cũng cứ khóc lóc bảo ma ma. Đến tối muộn nó được chở về nhà tụi em sang thăm thì nghe nó kể bảo là lúc đang thả thuyền, thấy cái người đàn bà ở nhà ông A Tũn cầm dù đi ngang qua nhìn nó, cười ghê lắm, miệng cứ ngoác ra. Nó sợ mà miệng nó như có ai bịt lại, không kêu lên được, xong nó cũng không hiểu sao mà khi nó đang nhìn theo người đàn bà đó thì lại bị xe tông. Lúc đi lên bệnh viện bà ý cứ đi theo đằng sau lưng nó mà cười. Kể đến đây, mẹ nó đang pha nước cam ở trong nhà đi ra hinh như nghe lỏm được câu chuyện mới đuổi hết đám trẻ con tụi em về kêu muộn rồi về mà đi ngủ.
Sáng hôm sau thì thấy nhà nó sang nhà em hỏi chuyện bác em, ngỏ ý muốn coi xem thằng con mình bị gì. Bác em bảo đưa thằng Hải qua nhà em bác xem thì nhà nó bảo nó bị gãy chân, không đi sang được. Vì cũng gần nên bác em bảo thôi để bác em qua nhà. Bác vừa vào đến nhà nó, mới bước chân qua cửa, nhìn nhìn một lúc rồi lại đi ra ngoài và đi thẳng về nhà em luôn. Bố mẹ thằng Hải đi sau lưng thấy thế mới gọi ới theo bác bảo thằng Hải ở trong nhà cơ. Bác như không nghe thấy, cứ thế đi thẳng. Bố mẹ nó lại lật đật đi theo. Về đến nơi bác bảo:
– Thôi, không cần coi nữa. Tôi biết có chuyện gì rồi. Thằng con nhà anh chị đi chơi ở phía sau sân ủy ban, bị một cái vong dữ nó theo. Hôm qua nó định bắt đi mà phúc lớn thế nào lại không bị chết mà chỉ gãy chân thôi đấy.
Bố mẹ thằng Hải kinh ngạc, hỏi tại sao bác biết, bác trả lời:
– Thì tôi qua, thấy nó đang ngồi ở trên bàn thờ nhà anh chị kia kìa. Nó nói vậy đấy, để nó không nghe được thì tôi đưa anh chị về đây nói chuyện.
Sau này thì mới biết cô đó tên A Tiêu, em của ông A Tán, chết trẻ vì tình nên dữ lắm, ông A Tán đưa tro cốt cô này từ bên Trung Quốc về đây thờ cúng. Nhưng vì đất này âm khí nặng nên cô này mới có dịp hoành hành. Thằng Hải hợp vía nên sinh thành cái căn tự tử với cô này luôn. Nếu không cắt thì thằng Hải sẽ cứ thế mà tìm cách tự tử liên tục tới khi chết thật thì thôi.
Nói chuyện, dặn bố mẹ thằng Hải đi mua lễ xong, bác em cũng soạn sửa đồ sang nhà nó làm lễ đuổi tà cho ngôi nhà với cắt căn tự tử cho thằng Hải.
Bác lập án ở trước bàn thờ gia tiên nhà thằng Hải, bảo bố mẹ bế nó ra ngồi, còn bố mẹ nó thì ngồi xuống cạnh đấy xem có việc gì còn phụ. Nghe kể là bác lấy tay ấn trên đỉnh đầu nó rồi đọc chú một lúc thì tự nhiên nó khóc rồi chỉ lên bàn thờ: “mẹ ơi, nó kìa, nó ngồi trên bàn thờ kìa” Bác em đốt dấu thả vào cái ly, rồi bảo thằng Hải uống, sau đấy đốt một tờ bùa huơ huơ trước bàn thờ rồi đưa đĩa muối, bảo mẹ thằng Hải rải khắp nhà. Lúc này thằng Hải không còn thấy cô kia nữa. Xong bác bảo bố thằng Hải bắc thang lên, đóng hết mấy lá bùa lên khắp bốn góc nhà, hai lá ở cửa trước và cửa sau. Xong xuôi bác làm lễ, đọc chú và xin đài làm thuốc cho thằng Hải. Bác lấy cau, gừng thuốc lào nhai dập rồi bảo nhà nó lấy cái hũ, bỏ rượu vô chà lên người thằng Hải, cứ sáng tối mỗi ngày 2 lần. Bác cho nhà nó 3 cái bùa bảo bỏ vào gối ngủ cho ngon. Còn dặn nhà nó là gỡ bỏ mấy tấm ván che chuồng gà ở phía sau đi vì mấy tấm ván ý lấy từ tường gỗ cũ của cái ủy ban, sẽ đem lại điềm không may mắn. (Bác nói tránh thế thôi chứ ý là nhà nó rước ma về nhà đấy ạ :< ) Sau vụ thằng Hải thì tụi em bị đánh đau lắm, vì tội đi ăn trộm, cũng bị cấm không cho ra gập thuyền thả lúc trời mưa nữa, sợ xe tông. Nhưng nghe bác em bảo thả thuyền như thế là cái tục tiễn vong đi đầu thai, như cái lễ thả hoa đăng hay đèn trời ý ạ. Nên làm thế sẽ dễ bị dính duyên âm, mà đúng cái đợt thằng Hải bị lại là tháng cô hồn nhưng may mà không đứa nào bị gì...