Kinh Thiên kỳ án ( Tập 1: Tội phạm trí tuệ cao ) - Full - Chương 14:3 - END
Lãnh Kính Hàn suy tư trong chốc lát, nói: “Sự tình này, chúng ta có thể liên hệ cùng cảnh sát thành phố T.”
Hàn Phong cười cười: “Được, ngày mai rồi nói.”
“Tại sao cậu lại cười như vậy? Cậu còn có gì chưa nói ra? Cậu lại nghĩ ra cái gì? Này, đừng ngủ nha, này!”
Thành phố H.
Đinh Nhất Tiếu ra khỏi tòa nhà văn phòng, đang chuẩn bị lên xe về nhà, di động của gã vang lên. Thanh âm kim loại thần bí ở đầu dây bên kia rét lạnh mà dồn dập, “Làm gì thế? Bảo anh thực hiện kế hoạch C, tại sao chỉ phát ra một người rồi không còn động tĩnh gì nữa?”
Đinh Nhất Tiếu không ngờ tới y cư nhiên sẽ trực tiếp gọi điện thoại di động cho mình, vội nói: “Tôi nghĩ, một tên kia đã đủ cho bọn họ luống cuống tay chân rồi, bọn họ còn phải xử lý nhiều ngày nữa mới ổn, không cần phải đem sự tình làm ầm ĩ lớn lên.”
“Chính là muốn làm sự tình ầm ĩ lớn lên đó, tôi muốn sự kiện bạo lực của thành phố H phải dồn dập trút lên đầu mỗi ngày. Anh có biết không, anh bên này lười nhát buông lỏng, bọn chúng lập tức rút ra thời gian tới thành phố T rồi. Hiện tại tôi đang trì hoãn bọn chúng ở thành phố T, nhưng không trì hoãn được bao lâu đâu, bọn chúng cách chân tướng càng ngày càng gần rồi, tôi muốn anh khởi động toàn bộ kế hoạch C! Nghe rõ chưa!” Thanh âm kim loại cực kỳ cứng nhắc.
Đinh Nhất Tiếu nói: “Đã biết. Nếu thật sự kéo dài không được nữa, không bằng trực tiếp giết chết bọn chúng.”
“Không cần anh dạy tôi làm thế nào! Tôi còn phải tiếp tục chơi đùa với hắn. Mặc dù chuyện tối ngày hôm qua rất đột ngột, hắn làm việc luôn không để cho chúng ta mò được suy nghĩ, bất quá lần này hắn lại giúp chúng ta đại ân. Công trình lớn của chúng ta lập tức sẽ khởi động, mấy ngày nay chính là thời khắc mấu chốt nhất, anh nắm chắc thời gian bố trí, nhất định phải dời lực chú ý của bọn chúng trở về thành phố H! Tuyệt đối không thể để bọn chúng điều tra sâu thêm một bước nữa!”
“Hiện tại bọn chúng ngay dưới mí mắt của anh, tại sao không trực tiếp loại bỏ chúng? Đây là cơ hội tốt nhất mà!”
“Anh cho rằng tôi không muốn sao? Không dễ dàng vậy đâu, tên kia mua mấy chậu cây xương rồng tròn đặt trên bệ cửa sổ khách sạn, từ trên cửa sổ đi vào là không có khả năng. Nếu tôi động tay vào thức ăn và những chỗ khác, khách sạn không phải sẽ bại lộ sao? Mặc dù khách sạn bại lộ là chuyện nhỏ, nhưng tóm lại sẽ làm người ta hoài nghi. Huống chi, có thể đắc thủ hay không vẫn là hai cách nói, trực tiếp phái người đi giết bọn chúng, căn bản không có phần thắng. Tên kia, vốn chính là một chuyên gia giết người, hắn không giết người cũng đã là vô cùng may mắn rồi, anh còn muốn giết hắn!”
“Có thể nào là vậy, hắn so với trưởng phòng điều tra hình sự của thành phố H chúng ta còn đáng sợ hơn?”
Tiếng kim loại trầm mặc chốc lát, sau đó nói: “Đáng sợ hơn nhiều lắm!”
Năm phút sau, Lâm Phàm kích động gọi điện cho Lý Hưởng: “Vừa rồi Định Nhất Tiếu vừa nghe một số điện thoại khác vùng, mã số là 239××××2348, tôi lập tức điều tra người đăng ký số điện thoại di động kia một chút, thật sư hy vọng chính là tên độc thủ phía sau màn này gọi tới.”
Đêm khuya, Hàn Phong đột ngột tỉnh dậy, anh nhìn Lãnh Kính Hàn đang ngủ say một chút, lại nhìn nhìn cửa sổ, xuyên thấu qua ánh trăng, trên cửa sổ đang có một thân ảnh màu đen, Hàn Phong mỉm cười, lặng lẽ ra khỏi phòng, cũng không phát ra chút thanh âm nào!
Thành phố H, hẻm nhỏ hẹp dài không đèn, hai thân ảnh như huynh đệ gắt gao ôm lấy nhau, trong đó một người cao ốm, hình như là Hàn Phong?
Ngày thứ hai, bọn họ đến cục cảnh sát trước, lại do Giang Hạo đã dẫn bọn họ đi thăm dò ngân hàng Hằng Phúc lập hồ sơ của cục Công Thương, công ty ngoại trừ chủ tịch Lưu Thiên Hạc ra, còn lại mười vị ủy viên quản trị là chủ tịch chi nhánh ngân hàng thành phố H Lâm Chính, chủ tịch chi nhánh ngân hàng thành phố B Tra Hiếu Lễ, chủ tịch chi nhánh ngân hàng thành phố S Khải Khai Hoa, chủ tịch chi nhánh ngân hàng thành phố C Phong Thu Thật. . . . . .chủ tịch trụ sở chính ngân hàng Giang Vĩnh Đào, tổng thanh tra tài vụ Trang Khánh Long, tổng thanh tra nghiệp vụ Trác Thành Đạo, còn có một vị ủy viên quản trị độc lập là bọn họ mời, nhân vật nổi tiếng xã hội Tôn Dật Hưng tiên sinh. Ngoài ra không tra được tư liệu gì có giá trị.
Lãnh Kính Hàn nói với Hàn Phong: “Chúng ta cứ từ nội bộ công ty chậm lại tra lên.”
Trở lại ngân hàng Hằng Phúc, ở cửa, bọn họ đụng phải Tần Di. Tần Di nói: “Tôi đang chuẩn bị tìm các anh đây, bệnh viện nói giám đốc Tôn đã tỉnh dậy, trạng thái hiện tại tương đối ổn định.”
Hàn Phong nói: “Đi, đến bệnh viện trước.”
Trong bệnh viện, trên người Tôn Hướng Hiền vẫn cắm đủ loại ống truyền như cũ, thiết bị bên cạnh hiển thị trạng thái thân thể ổn định. Hắn mở mắt ra, muốn nói gì đó, nhưng thanh âm cực kỳ thấp, Tần Di phải kề sát lỗ tai bên miệng hắn, muốn nghe rõ hắn nói gì, nhưng cô vừa mới cúi người xuống, thiết bị hiển thị nhịp tim liền trở nên bất quy tắc, người không có kiến thức y khoa cũng nhìn ra được, nhịp tim rõ ràng nhanh hơn, lộn xộn hơn. Tần Di cùng Hàn Phong đều hô lên: “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đến xem!”
Vài vị bác sĩ chạy tới phòng chăm sóc đặc biệt, một bác sĩ mang kính mắt nói: “Anh ta không ổn rồi, mau, chuẩn bị adrenalin!”
Vừa dứt lời, nhịp tim liền biến thành đường thẳng tắp, bác sĩ lại nói: “Chuẩn bị kích điện!”
Một bác sĩ nhỏ con khác nghi hoặc nói: “Sáng này vẫn tốt mà.”
Một bác sĩ nhuộm tóc vàng bên cạnh nói: “Mấy vị này, ra ngoài ra ngoài! Đừng gây trở ngại cho công tác của chúng tôi!”
Ba người Hàn Phong đi tới ngoài cửa, Tần Di lo lắng nói: “Rõ ràng đều đã ổn rồi, tại sao có thể như vậy chứ?”
10 phút sau, các bác sĩ đều ra ngoài, nói với ba người: “Thông báo người nhà của anh ta chuẩn bị hậu sự đi.”
Đôi mắt Lãnh Kính Hàn trợn tròn cả lên, người này nói chết là chết, vậy đầu mối không phải bị chặt đứt toàn bộ rồi sao! Hàn Phong kéo một bác sĩ, hỏi: “Sáng hôm nay, còn có ai khác tới không?”
Một y tá bên cạnh nói: “Một tiên sinh họ Vu đã tới, ông ta nói vị Tôn tiên sinh này là bạn thân. Tôi còn nhắc nhở ông ta đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, ông ta nói ông ta chỉ nhìn bạn mình một chút, sẽ không quấy rầy.”
Hàn Phong lập tức đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, hai y tá đang chuẩn bị phủ vải trắng lên Tôn Hướng Hiền, Hàn Phong nói: “Chờ một chút!” Anh duỗi tay từ trong túi áo của Lãnh Kính Hàn lấy giấy chứng nhận ra: “Chúng tôi là cảnh sát, hiện tại phải khám nghiệm tử thi, người này không còn thuộc trách nhiệm của các vị nữa, các vị có thể ra ngoài. Bác sĩ ở lại.”
Hàn Phong bắt đầu kiểm tra thi thể, đồng thời hỏi: “Bác sĩ, anh cho rằng là nguyên nhân gì dẫn đến việc ông ta đột ngột tử vong?”
Vị bác sĩ đeo kính mắt kia trả lời: “Bản thân bệnh nhân còn đang trong thời kỳ nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng phát sinh đột tử, nguyên nhân gì cũng có thể dẫn đến tử vong, tỷ như tâm tình xúc động, biến hóa lạnh nóng của không khí, biến hóa của nồng độ thuốc, các loại âm thanh. Do đó không cho các anh tùy ý thăm hỏi bệnh nhân, là có đạo lý, người đến thăm ít một chút, tánh mạng bệnh nhân được đảm bảo hơn một chút.”
Hàn Phong nhìn bình dịch, hỏi: “Có thể là vấn đề dùng thuốc hay không?”
Bác sĩ kia nói: “Không đâu, chúng tôi đều dùng thuốc ấn theo quy định nghiêm ngặt, kê đơn cũng ở phòng điều chế thuốc, không tin anh có thể điều tra đơn thuốc.”
“Tôi là nói, nếu có người đã tăng thêm dịch truyền, hoặc thay đổi dịch truyền thì sao?”
Bác sĩ dở khóc dở cười, “Cậu là nói, có người muốn mưu sát vị tiên sinh này?”
Tần Di đứng bên cạnh, cũng kinh ngạc nói: “Có người muốn mưu sát Tôn Hướng Hiền! Tại sao?”
“Ông ta chỉ làm một phẫu thuật mỗ lá lách, còn lại đều là loại vết thương như gãy xương, ông ta đang ở vào thời kỳ tráng niên, vô luận thế nào, không nên bỗng dưng phát sinh đột tử như vậy, đúng không, bác sĩ?”
“Thật ra ngày hôm qua ông ta vừa được bơm 1600mml huyết tương, khả năng xuất hiện phản ứng bài xích, hoặc hình thành tắc động mạch, dẫn đến đột tử! Việc này cũng rất khó nói.”
“Tắc nghẽn động mạch dẫn đến nhồi máu cơ tim, trước khi chết có dấu hiệu đau đớn, hơn nữa cũng không nhanh như vậy, phản ứng bài xích thì nhiệt độ toàn thân tăng cao, sau khi chúng tôi tiến vào, từ lúc bình thường đến khi nhịp tim ngừng đập, trước sau bất quá chỉ 10 giây, anh không thấy là quá nhanh sao? Bác sĩ.”
Bác sĩ lạnh nhạt nói: “Còn có rất nhiều nhân tố, nhưng trước mắt chúng tôi không các nào giải thích được, dựa vào trình độ kỹ thuật của chúng tôi, chỉ có thể làm được chừng này. Bệnh nhân từng mất lượng lớn máu, gãy xương nhiều chỗ, thân thể bị vây vào trạng thái suy yếu cực độ, cho dù ông ta đau tim, ông ta cũng không có năng lực làm ra phản ứng đau đớn. Còn vấn đề gì không, cảnh quan?”
Hàn Phong còn định nói đôi câu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn trở về. “Đã không còn vấn đề gì nữa. Bình dịch này chúng tôi muốn mang về xét nghiệm, thi thể cũng tạm thời đừng di chuyển.”
Tần Di nói: “Anh hoài nghi Tôn Hướng Hiền bị mưu sát? Chuyện này làm sao có thể, anh ta ngày thường chưa từng đắc tội với ai mà.”
Hàn Phong nói: “Có phải chết vì mưu sát hay không, sau khi kiểm tra mới biết được.” Rồi anh hướng Lãnh Kính Hàn nói: “Gọi Giang Hạo tới đây.”
Lãnh Kính Hàn cũng hoài nghi nói: “Cậu có chứng cứ gì?”
Hàn Phong chỉ vào Tôn Hướng Hiền nói: “Bộ dáng ông ta chết thế này, chính là chứng cớ!”
Lãnh Kính Hàn lắc đầu, vẫn bán tín bán nghi gọi điện thoại. Tần Di nói: “A, đây là cái gì?”
Hàn Phong quay đầu lại hét lớn một tiếng: “Đừng đụng vào thứ gì!”
Tần Di bị dọa sợ, nhanh chóng rút tay về, chỉ vào một góc khăn trải giường. Hàn Phong vừa đi qua nhìn, nửa đoạn giấy, nhét trong nếp áo của Tôn Hướng Hiền, lộ ra mấy ký tự tiếng anh.
Năm phút sau, Giang Hạo bọn họ chạy tới, ấn theo hiện trường giết người bình thường mà tiến hành chụp ảnh phòng chăm sóc đặc biệt, tra tìm dấu tay, lấy mẫu vật. Nửa mảnh giấy nọ cũng được lấy ra, phía trên viết “aoman” , Lãnh Kính Hàn nói: “Là ký hiệu gì đây?”
Tần Di mới vì làm xong ghi chép, cô lại phải chạy trở về công ty, Hàn Phong hỏi: “Giám đốc Tôn, bình thường rất cao ngạo sao?”
Tần Di ngẩn người: “Ách, anh ta là giám đốc phòng nhân sự, quản lý lưu trữ của toàn thể nhân viên, bình thường có lẽ không xem trọng người khác lắm, bất quá anh ta cho tới giờ không có đắc tội với ai. Được rồi, nếu không còn vấn đề gì, tôi về trước đây, bên công ty có chút việc gấp, hôm nay có hai ngân hàng đầu tư muốn cùng chúng tôi bàn bạc chuyện phân hóa kinh doanh. Người nhà của giám đốc Tôn vẫn đang từ Vân Nam sang đây, chờ bọn họ tới rồi, các anh muốn điều tra gì, tốt nhất vẫn nên cùng bọn họ thương lượng một chút.”
Hàn Phong gật gật đầu, đưa mắt nhìn Tần Di rời đi, Giang Hạo hỏi: “Cậu có thể khẳng định đây là một vụ mưu sát không?”
Hàn Phong quay lại đầu lắc như trống bỏi, “Không thể, tôi chỉ đoán thôi.”
Giang Hạo nhất thời ngây dại, Lãnh Kính Hàn nói: “Vẫn nên mang về xét nghiệm một chút thôi.”
Thi thể tạm thời được cảnh sát chở đi, vốn Lãnh Kính Hàn bọn họ cũng nên đi theo, nhưng một cuộc điện thoại, đã thay đổi hành trình của bọn họ. Lãnh Kính Hàn sau khi nhận được điện thoại, tâm tình Lãnh Kính Hàn so với thường ngày càng thêm kích động hơn, lôi kéo Hàn Phong, nói: “Đi! Bọn họ đã tra được một số, là cửa hàng điện thoại di động bình thường của thành phố T bán ra. Chúng ta đi xem một cái!”
Cửa hàng điện thoại di động nho nhỏ nọ chỉ có một cái tên cửa hàng, Hàn Phong bọn họ hỏi đường bốn phía, nghe ngóng tám phương, cuối cùng cũng tìm được.
Thông tin di động Anh Kiệt, đây là một cửa hàng điện thoại nhỏ chỉ có 20 mét vuông, chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn năm chục tuổi, chỗ cửa hàng nhỏ này nằm trên con phố mọc đầy cửa hàng điện thoại, sinh ý mọi người cũng không như ngày trước. Bà chủ nhìn thấy Lãnh Kính Hàn bọn họ vào tiệm, đầy mặt tươi cười, đợi đến khi biết là cảnh sát đến tra án, nụ cười lập tức biến mất. Bà chủ lấy ra một khoản mục, lật lật, nói: “Không sai, số này là chỗ tôi bán ra, đây là tờ chứng minh thư phô tô của hắn.”
Lãnh Kính Hàn sao chép lại địa chỉ, đó là một vùng quê khu ngoại ô thành phố T, Kiều Minh Cương, nam, sinh năm 1970, ấp 3 thôn thượng Thái gia của thành phố T. Hàn Phong nhìn tờ chứng minh thư phô tô, hoài nghi nói: “Bọn họ đến tột cùng có điều tra đúng không vậy? Ở nông thôn?”
Lãnh Kính Hàn vô cùng chắc chắn: “Sẽ không sai. Tối hôm qua Đinh Nhất Tiếu đột ngột nhận được một cú điện thoại, mã số nằm ngoài số chúng ta nắm giữ, do đó bọn họ lập tức triển khai điều tra, tra được mã số là cửa hàng điện thoại di động thành phố T bán ra, lập tức thông báo cho tôi.”
Hàn Phong nói: “Bây giờ chúng ta đến thôn thượng Thái Gia sao?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Đương nhiên, đây là đầu mối quan trọng, chúng ta cần phải lập tức tiến hành điều tra.” Nói rồi anh hướng bà chủ nói: “Xin cung cấp phương thức liên lạc của chị, chúng tôi tùy thời còn có thể cùng chị thẩm tra đối chiếu tin tức.” Bà chủ kia cực kỳ không tình nguyện lấy ra danh thiếp quảng cáo cửa hàng, Hàn Phong cùng Lãnh Kính Hàn ra khỏi cửa hàng điện thoại, hướng về phía khu vực ngoại thành.
Nhưng là thôn trang nhỏ ở ngoại ô, không ít tài xế taxi đều không biết, Lãnh Kính Hàn nhiệt tình mười phần, ngồi xe taxi vừa đi vừa hỏi, khó khăn lắm mới tới được ngoại ô, xuống xe còn phải đi một đoạn dài đường làng nhỏ, kết quả lại hỏi thăm sai, tới thôn hạ Thái gia. Lãnh Kính Hàn nghĩ, nếu tới thôn hạ Thái gia rồi, cách thôn thượng Thái gia cũng sẽ không còn xa nữa, không ngờ, thôn dân cho ông hay thế này: “Thôn thượng Thái gia à? Ở đầu bên kia cơ, bắt xe buýt à, với tốc độ hiện tại của xe buýt này, ba tiếng ông cũng không đến được đâu.”
“Hả!” Miệng Hàn Phong nửa ngày cũng không khép lại được.
Đi nửa giờ đường nhỏ, chờ trên quốc lộ nửa giờ cũng không bắt được xe, hai người chỉ có thể đi bộ vào thành phố, đi chưa tới 5km, Hàn Phong vịn tay Lãnh Kính Hàn nói: “Lãnh huynh, tôi không xong rồi, tôi đi không nổi nữa.”
“Ai bảo cậu mỗi ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn. Nhanh, phía trước có trạm xe buýt, đi thêm nửa giờ nữa là tới rồi.”
Hoàn hảo, bọn họ đã sớm tìm được xe taxi. Khoảng 4h chiều, hai thân ảnh uể oải không chịu nổi về tới cục cảnh sát thành phố T, còn chưa ăn cơm, Hàn Phong một đường bị giày vò hết sức. Ở cục cảnh sát ăn mì ăn liền, Giang Hạo nói: “Người nhà của người chết đã tới, bọn họ không đồng ý khám nghiệm tử thi, mà trong những chứng cứ chúng ta thu được, không có phát hiện vật phẩm nào có thể dẫn đến cái chết, chỉ có thể nhận định sơ bộ là suy yếu sau chấn thương, cứu chữa không hiệu quả dẫn đến tử vong.”
Hàn Phong hỏi: “Chất lỏng trong bình truyền dịch thì sao?”
Giang Hạo nói: “Không có vấn đề.”
Hàn Phong lại nói: “Mẫu máu thì sao?”
“Không có vấn đề.”
“Các anh lấy mẫu máu ở đâu?”
“Máu ngoại vi đó.”
Hàn Phong mì cũng nuốt không trôi nữa, trầm tư nói: “Không thể nào. Thi thể còn đó không?”
“Người nhà đã ký tên mang đi rồi. Bất quá chúng tôi có ảnh.”
Hàn Phong mừng rỡ, “Lấy tới xem một chút.”
Hình của thi thể Tôn Hướng Hiền đặt trước mặt Hàn Phong, Hàn Phong vừa xem, Giang Hạo nói: “Chúng tôi không có đầu mối gì, thân quyến người ta đều đã nói rõ ràng là chết vì tai nạn xe, các anh không nên rãnh rỗi kiếm chuyện, còn phải bị các anh mổ bụng phá ruột, không phải chịu tội sao. Mà không có đầu mối có thể ủng hộ chúng ta tiếp tục điều tra, chúng ta không thể dựa vào quyền thế áp chế người ta đúng không?”
Hàn Phong nói: “Tai nạn xe đó thì sao? Các anh đã rõ ràng phát sinh thế nào chưa?”
“Chúng tôi đã hướng bộ giao thông tìm hiểu rõ, lúc ấy rất nhiều người có thể làm chứng, xe tải vẫn đứng trong vị trí đỗ xe, Tôn Hướng Hiền tự mình lái xe đụng vào, cùng tài xế xe tải nọ không chút liên can nào. Bởi vì Tôn Hướng Hiền không làm đúng luật giao thông, còn tạo thành sự cố tông đuôi xe liên hoàn, bất quá người cũng đã chết, tài xế phía sau cũng không định tố cáo ông ta nữa.”
“Vậy tờ giấy nhỏ kia giải thích thế nào?”
“Cậu nói là ký tự tiếng anh kia? Phía trên không có dấu tay, chúng tôi phỏng chừng là từ ngoài cửa sổ bay vào thôi.”
“Tôi không đồng ý quan điểm này.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Tờ giấy các cậu nói chính là tờ giất viết ký tự kia?”
Hàn Phong nói: “Là phiên âm, ngạo mạn (àomàn), còn nhớ tôi đã hỏi Tần Di, Tôn Hướng Hiền có kiêu ngạo hay không?”
Lãnh Kính Hàn “à” một tiếng. Hàn Phong nói: “Chẳng lẽ anh nghe được ngạo mạn, không có chút liên tưởng nào sao?”
Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong nói: “Đây là trùng hợp sao? Ngạo mạn, điều này có thể giải thích rõ vấn đề gì? Chẳng lẽ có người cho rằng Tôn Hướng Hiền cao ngạo, cho nên giết chết hắn? Sau đó còn lưu lại tờ giấy, nói hắn bởi vì ngạo mạn mà chết?”
Hàn Phong nhụt chí nói: “Anh làm nghề điều tra hình sự lâu vậy rồi, anh cũng không xem phim sao?”
Giang Hạo cười nói: “Là《 Bảy Tông Tội 》, Hàn Phong nói rất đúng《 Bảy Tông Tội 》, một bộ phim Hollywood lớn. Trong tín ngưỡng tôn giáo, có bảy thứ tội ác, phân biệt là tham ăn, tham lam, lười biếng, dâm dục, ngạo mạn, ghen ghét và giận dữ. Trong《 Bảy Tông Tội 》, hung thủ dựa theo bảy thứ tội ác này mà giết người, sau khi giết người đều lưu lại tội ác người chết đã phạm. Tôi nghĩ nhất định Hàn Phong xem phim xem đến lậm rồi.”
“Phải không? Tôi nhìn tờ giấy một chút liền biết các anh đoán đúng hay không.” Hàn Phong cầm túi vật chứng, chỉ vào một đường ấn ký hình lưỡi liềm trên trang giấy nói tiếp: “Nhìn thấy dấu này không? Hai mặt đều có.”
Giang Hạo nói: “Cái này không chứng minh được gì.”
“Tờ giấy trải qua cắt xén, chữ viết ngay ngắn mà không loạn, rõ ràng là chuẩn bị tốt trước khi sự việc xảy ra, ngạo mạn lại là nhược điểm của Tôn Hướng Hiền, việc này còn không nói rõ được gì à? Dấu vết này nói lên, rõ ràng hung thủ dùng nhíp hoặc thứ gì đó cùng loại gắp lấy tờ giấy, đặt yên ổn trên người nạn nhân mà không để lại dấu tay. Nếu là từ bên ngoài bay xuống, muốn từ cửa thông gió một mét vuông kia bay vào, còn phải xuyên qua tán lá cây ngô đồng lớn ngoài cửa sổ, đâu có dễ!”
Giang Hạo nói: “Đã như vậy, cậu có thể tìm ra một loại độc dược có thể duy trì liên tục hơn nửa giờ không phát tác mà làm người ta mất mạng không? Phải biết rằng, Vu Thành Long thăm Tôn Hướng Hiền trước khi các anh đến nửa tiếng, sau khi hắn rời khỏi phòng bệnh có chứng cứ chứng minh hắn vẫn luôn ở công ty. Mà theo cậu và cô Tần nói, khi các vị nhìn thấy Tôn Hướng Hiền máy giám sát vẫn hiện thị hết thảy bình thường. Mà trung gian ngoại trừ bác sĩ không có bất kỳ ai đến thăm nữa, cậu cho rằng, Vu Thành Long mua chuộc bác sĩ hạ độc giết người sao?”
Hàn Phong nói: “Nhìn bức ảnh này xem, cổ người chết có vết đốm đỏ, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng tôi tin đây không phải là triệu chứng của cái chết tự nhiên.”
Lãnh Kính Hàn ăn mì xong, nói: “Hiện tại thi thể cũng không còn, cậu còn có thể điều tra ra thêm đầu mối gì nữa sao? Sự tình này giao cho Giang Hạo bọn họ làm thôi, đi, chúng ta đến thôn thượng Thái gia.”
Hàn Phong như lâm đại địch, hô lên kỳ quái: “Còn đi nữa! Không đi nữa, hôm nay thể lực đã cạn kiệt, ngày mai đi.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Thời gian không đợi người!”
Giang Hạo nói: “Chúng tôi có một chiếc xe trống, có thể đưa các anh đi.”
Hàn Phong đảo trắng mắt, thống khổ theo sát Lãnh Kính Hàn đi ra. Trên xe, Lãnh Kính Hàn lại nhận được điện thoại của Lâm Phàm bọn họ gọi tới, nói Hạ Mạt đã xuất viện, Trương Nghệ cũng vội vã muốn ra viện theo.
Hàn Phong nói: “Thôi đi, đừng vội mừng, đến thôn thượng Thái gia, còn chưa biết có đầu mối hay không đâu. Tôi không tin bọn chúng sẽ đem đầu mối cho chúng ta biết rõ ràng như vậy.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Người khôn nghĩ ngàn điều ắt có một điều dở. Tôi nghĩ, bọn chúng chính vì chúng ta xuất hiện ở thành phố T, bị ép nóng nảy, mới bất đắc dĩ sử dụng điện thoại dự phòng, không ngờ tới dùng một chút đã bị chúng ta điều tra ra.”
“Nếu thật sự là y, y còn có thể ở đó đợi chúng ta sao.”
“Tôi cũng biết thế, chúng ta đây không phải trực tiếp đi bắt y, mà là thông qua người xung quanh y tìm hiểu một ít tình huống của y.”
Thôn thượng Thái gia cuối cùng cũng đã tới, Kiều Minh Cương quả nhiên không có đó, nghe nói là đã đến nhà chị gái. Nhưng người trong thôn phản ánh, Kiều Minh Cương là một nông dân hiền lành, vẫn luôn là một người trồng trọt tài giỏi trong thôn, cũng chưa từng nghe nói có hành vi trộm gà trộm chó gì. Tất cả mọi người không rõ, đồng chí cảnh sát này sao lại tìm tới ông ta? Ông ta phạm phải tội gì rồi?”
Mặc dù không tìm được Kiều Minh Cương, nhưng Lãnh Kính Hàn vẫn nghĩ, Kiều Minh Cương đáng nghi, cũng đề xuất ngày mai đến nữa, Hàn Phong nghĩ tất cả biện pháp, nhất định không chịu đi nữa.