Khách Sạn Hoàng Tuyền - Quyển 2 - Chương 16: Mỹ nhân pha lê
“Thật sự là liên lụy sao?”
Hàn Băng rất hoài nghi, kể từ khi cô bất ngờ phát hiện ra mình có dị năng, chuyện gặp phải cũng rất nhiều. Cứ như ở trong bóng tối có một bàn tay cứ đẩy cô đi đến, ngay cả cơ hội nghỉ chân cũng không có.
Là thiên tai? Là nhân họa? Là vận mệnh? Hay là trách nhiệm?
“Dù thế nào đi chăng nữa, đây là đầu mối duy nhất của chúng ta, khả năng duy nhất mà hiện giờ chúng ta có thể nghĩ đến”. – Xuân Thất thiếu nói – “Nếu không phải người ngoài hành tinh viếng thăm trái đất, nếu không phải trong lúc vô tình chúng ta đã rơi vào không gian nào đó, tình trạng hiện tại chỉ có thể diễn tả bằng một câu mê tín: Có oán báo oán, có thù báo thù. Mà bản thân chúng ta không có thù oán, đơn giản là bị trúng đạn lạc mà thôi. Xui xẻo quá, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm cả”.
“Em cũng không có”. – Hàn Băng vội vàng bổ sung – “Em tin Lý Đạo cũng không có, anh ấy là người vô tư thẳng thắn”.
“Có thể làm cho người khác tin tưởng đúng là hạnh phúc”. – Xuân Thất thiếu ganh tỵ nói, nhưng lập tức khôi phục sắc mặt – “Chúng ta đi chuẩn bị chút đồ ăn trước đã, ở bên kia hành lang không có cảm giác, trở lại đây rồi cả thấy đói chết đi được”.
Có Xuân Thất thiếu ở bên, nỗi sợ hãi của Hàn Băng hoàn toàn bị áp chế. Hai người nấu cơm, ăn no rồi trở về căn phòng rộng lớn, tắm rửa thay quần áo lần nữa. Lúc này Hàn Băng có cảm giác kỳ lạ, cứ như hai người họ là một đôi tình nhân trẻ, đến một khách sạn kinh dị hưởng tuần trăng mật thám hiểm đặc biệt. Cô từng nghe nói có loại hình dịch vụ này, lúc đó cô còn cảm thấy thế giới này đúng là muôn màu muôn vẻ, thích cái gì cũng có.
Lưu hành nội bộ nhóm
Lúc hai người xuống lầu lần nữa đã hơn mười giờ sáng. Họ vừa xuống lầu đã thấy chị Ngô ngồi trên sàn nhà, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào Triệu tiên sinh. Thỉnh thoảng chị đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ông ta vô cùng dịu dàng. Dáng vẻ kia chỉ có hai người yêu nhau sâu nặng mới có được. Hàn Băng không phải là kẻ chạy theo vẻ bề ngoài, cũng không cho rằng chỉ có trai đẹp gái xinh mới có tư cách nhận được tình yêu. Nhưng vị Triệu tiên sinh này… thật sự không khiến cô nhìn ra được có chỗ nào đáng để yêu cả.
Tuy chị Ngô đã trên năm mươi, nhưng mang cốt cách xinh đẹp trời sinh của phụ nữ Giang Nam, cộng thêm chăm sóc cẩn thận, phong thái tao nhã, hiện tại vẫn còn giữ được dáng vẻ thướt tha thùy mị, xem như là người đẹp lớn tuổi. Khi xếp hai người cạnh nhau, quả thật không thể nhìn ra Triệu tiên sinh có điểm nào xứng với chị Ngô cả.
“Cô bé này còn dám lên lầu à?” – chị Ngô cười hỏi. Rốt cuộc tiếng nói không còn mang vẻ hoảng sợ luống cuống ngay hôm qua mà mang theo chút yêu thương thấp thoáng và sự điềm tĩnh lạnh nhạt.
“Tôi không lên lầu ba”. – Hàn Băng nói ám chỉ – “Triệu tiên sinh thế nào rồi ạ?”
“Ông ấy mệt mỏi” – chị Ngô vén vài sợi tóc bết dính của Triệu tiên sinh ra sau tai – “Nhưng ông ấy sẽ khỏe thôi, chỉ cần không phải kinh sợ nữa, để ông ấy tĩnh dưỡng”.
“Chị Ngô, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?” – Xuân Thất thiếu hỏi.
Nhưng chị Ngô lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nếu ban đầu ông ấy không bỏ công việc nghệ thuật theo nghiệp kinh doanh thì tốt rồi, sẽ không bị nhiễm nhiều bụi bẩn, chịu nhiều kích thích như vậy. Mới chỉ năm mươi tuổi mà sức khỏe đã suy kiệt. Thật ra kiếm tiền nhiều như vậy để làm gì chứ? Dù có nhà cao cửa rộng thì đêm ngủ cũng chỉ có bảy tấc, có ruộng tốt nghìn mẫu thì ngày cũng chỉ ăn ba bữa cơm thôi. Vậy so ra phải làm việc mà mình yêu và sống như mình muốn mới là hạnh phúc”.
Xuân Thất thiếu và Hàn Băng liếc nhìn nhau, nhưng đều im lặng, để chị Ngô nói như trút nỗi lòng.
“Tôi sống đến ngần này tuổi rồi còn nói với cô cậu như thế đúng là già mà chả ra sao, nhưng mà cô cậu có tin vào tình yêu vĩnh hằng không?”
“Tôi tin” – Hàn Băng nói rất chân thành, bởi vì trong lòng cô thật sự nghĩ như thế – “Có điều rất ít người may mắn gặp được, nhưng nó nhất định tồn tại trong một góc nào đó của thế giới loài người, chắc chắn có”.
Xuân Thất thiếu nhìn Hàn Băng, khóe môi không kiềm được mà nhoẻn lên. Anh thích cô ở điểm này, nhìn dịu dàng, nhưng khờ dại lại thật tình, đáy lòng lại giữ gìn được phẩm chất tốt hiếm có của cõi đời này.
“Phần lớn là không gặp được đúng không? Vậy phải làm sao?”
Chị Ngô mơn trớn khuôn mặt Triệu tiên sinh. Bàn tay gầy trơ nổi bật trên gương mặt béo núc, tựa như ném một miếng ngọc thượng hạng xuống đất bùn.
“Không gặp được thì sống cuộc sống bình thường thế thôi”. – Hàn Băng có cái nhìn rất thoáng – “Cuộc sống bình thường có hạnh phúc của cuộc sống bình thường. Về phần tình yêu chết cũng không thay đổi là niềm tin được giữ vững trong lòng tôi, không gì có thể lung lay được. Chị Ngô nghĩ đi, nếu chị có một món đồ tốt đẹp nhất trên thế giới vẫn giấu sâu trong tâm khảm không ai biết hết, chỉ có chính chị hạnh phúc ấp ủ món đồ đó, không phải là chuyện rất tốt hay sao?”
“Không nhìn ra cô là người lạc quan như vậy. Đáng tiếc, tôi cho rằng tôi đã có được tình yêu như vậy, nhưng cuối cùng lại phát hiện tình yêu chẳng qua chỉ là món ăn thông thường, không phải là không ăn không được, mà thời gian dài còn sẽ mốc meo thối rữa, thành đồ có độc”.
“Thật ra…” – chị ta liếc mắt nhìn cửa sổ, nom theo ánh sáng chiếu xuyên qua kính, nhưng không cảm nhận được hơi ấm của mặt trời, xa xăm nói – “Cái gọi là vĩnh hằng, chỉ là trong nháy mắt”.
Cái gọi là vĩnh hằng, chỉ là trong nháy mắt sao? Hàn Băng nhìn chị Ngô, bỗng phát hiện trên người chị tỏa ra ánh sáng khó hiểu, giờ phút này thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
“Cha tôi nghiên cứu Chu Dịch, giỏi xem tướng cho người khác”. – giống như hồi ức đang tuôn trào, chị Ngô lại bắt đầu nói – “Lúc tôi quyết định lấy chồng tôi, ông đã cắt đứt quan hệ cha con với tôi. Tuy trên luật pháp vẫn còn nhưng đến chết ông vẫn không nói với tôi lấy một câu, trong lòng ông đã không còn nhận đứa con gái là tôi nữa. Năm đó ông nói tướng do tâm sinh, không ở đẹp xấu mà là do vẻ bề ngoài thể hiện nội tâm. Ông còn nói chồng tôi mắt trắng dã, là một kẽ không giữ lời hứa, lòng dạ độc ác. Tôi không tin, náo loạn với ông một trận. Khi đó tôi rất yêu chồng tôi, ông ấy tài hoa hơn người, lòng dạ nhất định là chính trực, làm sao là kẻ tồi tệ đến vậy chứ? Nhưng sự thật chứng minh cha tôi đã đúng. Thật ra người đàn ông yêu tôi nhất trên thế giới này là cha tôi. Ông không chịu nói chuyện với tôi chẳng qua là thấy rõ tương lai tôi sẽ phải khổ sở cho nên không đành lòng tận mắt nhìn thấy. Ông đi rất sớm, uất ức mà chết cũng là do tôi”.
Nói đến đây, chị Ngô khóc lên. Hàn Băng luống cuống chân tay, khuyên cũng không được mà không khuyên cũng không được.
Xuân Thất thiếu vẫn còn trấn tĩnh, khẽ hỏi: “Triệu tiên sinh đã làm sai rất nhiều chuyện sao?”
“Không có”. – chị Ngô buồn bã nói – “Ông ấy bỏ nghề làm kinh doanh, dùng của hồi môn của tôi khởi nghiệp, trở nên rất giàu có, sau đó tìm và cô gái trẻ tuổi thôi. Câu chuyện quá bình thường, xảy ra hằng ngày hằng giờ, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng đoán ra mà”.
“Rời bỏ ông ta đi”.
Hàn Băng càng thêm chán ghét, tuy chuyện này rất bình thường nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận được. Chị Ngô lắc đầu.
“Rời bỏ ông ấy thì sao chứ? Tôi già rồi, tôi già rồi.” – nước mắt của chị ta lại tuôn trào – “Ông ấy chỉ chê tôi già thôi. Quả thật tôi cũng đã già đến mức không còn sức lực bắt đầu lần nữa. Từ trước đến nay tôi chỉ mong ước an ổn. Tựa như câu nói kia, cả đời tôi khát vọng được người ta gìn giữ, lo liệu chu toàn, bảo vệ cẩn thận. Tránh để tôi sợ, tránh để tôi khổ, tránh để tôi lưu lạc khắp chốn… Giống như ông ấy nâng niu bốn mỹ nhân pha lê kia vậy. Ông ấy nói ông ấy sẽ làm được, còn yêu tôi hơn cả yêu bốn mỹ nhân kia nữa. Mà tôi chưa bao giờ dốc hết tim gan để hận ông ấy cả”.
“Chuyện ông ta làm có liên quan đến việc kỳ lạ xảy ra tối hôm qua sao?” – Xuân Thất thiếu đột nhiên nói thẳng vào vấn đề chính.
Hàn Băng giật nảy mình, chị Ngô cũng sửng sờ, lập tức hồi phục lại tinh thần từ trong bi phẫn, thảng thốt hỏi: “Cậu nói gì?”
“Chị luôn nói bọn họ tới rồi, bọn họ theo tới rồi là nói ai tới? Là phụ nữ sao? Mấy vụ trăng hoa này cuối cùng đều là phụ nữ xảy ra chuyện.” – Xuân Thất thiếu bình tĩnh, nhưng giọng nói có sự kiên quyêt không cho người ta tránh né – “Hàn Băng ở dưới lầu nghe thấy tiếng giày cao gót của phụ nữ, nếu không phải có ma nữ đến báo thù, hơn nửa đêm sao các người lại chạy xuống lầu chứ?”
Chị Ngô mím chặt môi, ra vẻ không muốn nói.
“Là bốn mỹ nhân pha lê quái lạ đó sao?” – Hàn Băng dè dặt hỏi – “Tôi thấy Triệu tiên sinh ôm cái hộp kia, nhưng trong đó không có gì cả”.
“Các nàng là vật chết”.
Chị Ngô rũ mặt xuống, lúc nói chữ chết kia chị nhấn khá mạnh.
“Nhưng tôi thấy các nàng từng sống lại” – Hàn Băng nói dối, chữ sống kia cũng nói rất nghiêm túc.
Chị Ngô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Hàn Băng với vẻ không dám tin. Chị ta phản ứng như vậy nói rõ là có vấn đề. Mà lời Hàn Băng nói cũng không hoàn toàn giả dối. Lúc đó cô nhìn thấy ánh màu đỏ trong bốn mỹ nhân pha lê kia như chuyển động, giống như đã sống lại vậy. Lần đầu cô thấy còn gặp ác mộng, khi đó cô cảm thấy là trùng hợp, do trong hoàn cảnh đặc thù nên cô bắt được quá nhiều ý niệm hỗn tạp. Hiện tại xem ra chuyện không đơn giản như vậy.
Tuy mỹ nhân pha lê không đáng sợ như tưởng tượng, nhưng xung quanh luôn ẩn hiện lực lượng tà ác.
Tại sao? Tại sao phải như thế?
“Dẫn chúng tôi đi tôi mới nói” – đột nhiên chị Ngô cắn răng nói – “Tới đây hoàn toàn là sai lầm. Tôi chỉ muốn cứu vãn một chút kỉ niệm trong quá khứ, nhưng nó… Dẫn chúng tôi đi đi!”
Thật ra thì chị ta không nói, Hàn Băng và Xuân Thất thiếu cũng sẽ không vứt chị ta lại. Có lẽ Triệu tiên sinh không đáng mặt đàn ông, nhưng họ không thể thấy chị Ngô chết mà không cứu. Huống chi nếu khách sạn Hoàng Tuyền đã buộc họ với mấy chuyện rách nát này lại với nhau, không giải quyết được thì cuối cùng họ cũng không có lối thoát. Hiện nay họ vùi thân vào thế hỗn loạn này thật sự bởi vì vợ chồng chị Ngô sao?
Thấy sắp tới trưa, chị Ngô lại thể hiện thái độ tuyệt đối không nói thêm một chữ, Xuân Thất thiếu chuẩn bị đi vào hành lang.
“Anh đi đầu, em theo sát anh, nhưng mà phải chú ý bọn họ”. – Xuân Thất thiếu dặn dò thật khẽ.
Triệu tiên sinh vẫn còn trong trạng thái nửa sống nửa chết. Kể từ khi nghe chị Ngô kể lại, Hàn Băng càng ghét ông ta thêm, do Xuân Thất thiếu và chị Ngô khiêng ông ta lên xe lăn, để chị Ngô đẩy đi.
Ngoại trừ dụng cụ cần thiết và thức ăn, họ chỉ trang bị gọn nhẹ. Nhưng dù Xuân Thất thiếu ở bên cạnh, trong khoảnh khắc đi vào hành lang, Hàn Băng vẫn sởn cả gai ốc. Cô không có ý tính toán thời gian, nhưng vốn đã bị giam ba bốn ngày mà lúc này thật sự bước chân trên hành trình thần bí, trong lòng ngoại trừ nỗi hoảng sợ còn xen lẫn chút hưng phấn.
Nếu thật nghe lòng từ bi muốn giúp đỡ người khác cùng với đủ loại hình thái của con người, cô sẽ biết được nội tình gì? Thật sự là do chị Ngô và Triệu tiên sinh gây ra tất cả chuyện này sao? Họ đến hưởng trăng mật lần hai chỉ sợ là do chị Ngô đơn phương tình nguyện. Còn Triệu tiên sinh đi đến đâu đều mang theo bốn mỹ nhân pha lê kia là sao? Tất cả sự việc quái dị có liên quan đến bốn món đồ kia không?
Trong lúc suy nghĩ miên man, vừa quay đầu lại ánh sáng ngay đầu hành lang chỉ còn lại một chấm tròn trắng nho nhỏ. Cảm giác khoảng cách này quả nhiên không thể lý giải bằng hiện tượng vật lý bình thường được, rõ ràng họ chẳng hề đi xa như vậy.
“Cẩn thận, đừng để va chạm”.
Xuân Thất thiếu ở phía trước khẽ nhắc nhở. Nhưng bởi vì quá yên tĩnh, âm thanh kia khiến người nghe sởn gai ốc, còn không ngừng lặp lại vang vọng. Như thế có rất nhiều người nói rất nhiều lần, cuối cùng còn biến thành tiếng thủ thỉ.
Quay người lại định nhắc nhở chị Ngô, lại phát hiện họ vẫn giữ vững khoảng cách với cô. Tuy chỉ chừng một mét, nhưng hoàn toàn không thấy rõ mặt mày, chỉ có bóng dáng mà thôi. Lòng Hàn Băng run sợ, bởi vì thoạt nhìn chị Ngô và Triệu tiên sinh rất mơ hồ, yên lặng im ắng đi theo phía sau, tựa như hai chiếc bóng trôi nổi, không phải thực thể chân chính.
Họ là người sống sao? Đột nhiên Hàn Băng nảy sinh ý nghĩ này, nhưng không ngờ va trúng một người không phải là Xuân Thất thiếu.