Khách Sạn Hoàng Tuyền - Quyển 1 - Chương 9: Âm mạch
Có điều tình hình giao thông tuy không tệ, nhưng chất lượng xe lại rất kém, cứ như tự lắp ráp, kẽo kẹt như sắp gãy lìa vậy. Nhưng ở nơi kiểu này có xe đã tốt lắm rồi. Nếu không sân bay cách khu du lịch xa như vậy, lại không có tuyến xe buýt sân bay thì làm sao họ vượt qua được quãng đường mấy chục dặm này đây?
“Sao các người lại ở chỗ đó?” – tài xế taxi vừa lái xe vừa cau mày hỏi.
“Có vấn đề gì à?” – Hàn Băng hỏi, trong lòng cũng nghi ngờ. Bởi vì cô không nhớ nổi mình đã đặt khách sạn gì, cho nên thăm dò bằng cách hỏi khách sáo này.
“Có lẽ dân bản xứ các anh cảm thấy tên khách sạn này là điềm xấu đúng không?” – tài xế còn chưa lên tiếng, Lý Đạo đã cười nói – “Khách sạn Hoàng Tuyền. Ngược lại tôi cảm thấy cái tên này có điểm đặc sắc, rất thích đó chứ.”
“Ôi, người từ xa đến đúng là thiếu hiểu biết, đã vậy còn to gan.” – tài xế kia là một người thẳng thắn, nói chuyện nghe chẳng lọt tai chút nào.
May mà Lý Đạo không để bụng, nhưng trong lòng Hàn Băng như nổi sóng lớn.
Khách sạn Hoàng Tuyền, cái tên vớ vẩn gì vậy chứ? Sao lúc trước cô lại đặt khách sạn này, điên rồi sao? Tuy cô không mê tín nhưng không phải là người chẳng kiêng kỵ gì như Lý Đạo.
Trong lòng cô suy nghĩ khác nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi cũng tò mò, không hiểu tại sao chủ khách sạn lại đặt cái tên này cho sản nghiệp của mình, không phải rất ảnh hưởng đến lượng khách vào ở sao?”
Lúc ở trên máy bay, cô xem tạp chí du lịch biết được khách sạn quốc tế tại khu du lịch thành phố H còn đang trong quá trình xây dựng, nghĩ rằng chắc là cô đặt chỗ tại nhà dân, khách sạn gia đình hoặc là khách sạn nhỏ mà dân bản xứ xây dựng.
“Khách sạn Hoàng Tuyền là khách sạn duy nhất được xây trên núi của chúng tôi. Bởi vì gần đó có một thác nước, lúc mặt trời mọc vào sáng sớm hay lúc mặt trời lặn, ánh sáng chiếu vào làm thác nước toát lên màu vàng óng ánh. Cho nên dân bản xứ chúng tôi gọi nó là suối Hoàng Kim” – tài xế thở dài nói – “Phong cảnh chỗ đó đẹp vô cùng, nhưng ai biết sau khi mua khách sạn, ông giàu có kia lại sửa thành cái tên vớ vẩn đó chứ.”
“Nhưng chỉ là tên thôi mà.” – Hàn Băng tiếp tục khách sáo nói.
“Quý cô này không biết rồi, khách sạn đó vốn có vấn đề, lại thêm cái tên như thế, thật sự là… Nếu không phải hai người cho tôi nhiều tiền thì tôi chẳng muốn chạy chuyến này đâu. Bây giờ là mùa hè, ngày dài, nếu không trả bao nhiêu tiền tôi cũng không chở, lúc quay về trời đã tối đen, rất nguy hiểm”.
“Ồ, có vấn đề gì ư?” – Lý Đạo vừa nghe có chuyện kỳ lạ liền lập tức hào hứng hẳn lên: “Kể nghe thử xem”.
“Chuyện này à…” – xem chừng tài xế không muốn nói.
“Có phải anh quen biết với nhà ai làm khách sạn, cho nên dọa chúng tôi sợ để chúng tôi chuyển sang khách sạn anh quen phải không?” – Hàn Băng chọn cách khích tướng tài xế chất phác và vô cùng thẳng tính này.
“Tôi đâu phải là người như vậy”. – quả nhiên tài xế hơi tức giận biện bạch – “Hai người là người ngoài nên không biết, lúc xây khách sạn Hoàng Tuyền không xem phong thủy, không may xây lên âm mạch của núi Triều Phượng”.
“m mạch?” – Lý Đạo càng thêm hứng khởi.
“Đúng vậy đó, đỉnh núi này vốn hướng về phía mặt trời, nếu không làm sao thác nước tản ra sắc màu vàng óng được? Nhưng địa mạch dưới đất lại là cực âm. Nghe nói chỗ đó chỉ có hòa thượng và đạo sĩ mới có thể ở, người bình thường vào đó, nhẹ thì xui xẻo, nặng thì mất mạng”. – tài xế nói như thật.
“Vậy tại sao còn xây khách sạn ở đó?” – Hàn Băng nghi ngờ hỏi.
“Trước kia tất cả mọi người đều không hiểu chuyện này, thôn làng trên núi thấy vùng đất đó bằng phẳng, phong cảnh lại đẹp, nên góp vốn xây khách sạn. Sau đó có một thầy phong thủy nổi tiếng ở địa phương chúng tôi trở về từ nước ngoài nói chuyện này cho chúng tôi biết. Nói đến chuyện này, thôn làng kia có hối hận cũng đã muộn. May mà có một ông giàu có ở thành phố lớn chạy đến, mua lại khách sạn kia, nói tương lai chỗ chúng tôi sẽ được khai phá, khách du lịch nhất định sẽ đông. Nhân khí vượng thì âm khí gì đó cũng bị xua đi sạch sẽ thôi. Không phải dân bản xứ bọn tôi xấu tính không nói cho ông ta biết, là ông ta cố ý muốn mua, còn chi rất nhiều tiền giật sập khách sạn cũ xây lại. Lúc trước chẳng qua chỉ là tòa nhà hai lầu bình thường, nhưng hiện tại rất hoành tráng nhé. Ông ta còn thu xếp người ở làng trên núi dọn xuống chân núi, nói muốn khách du lịch lên núi chỉ có thể ở khách sạn của ông ta, không thể ở nhà dân ở trong làng, quản lý khá nghiêm ngặt. Nghe nói ông nhà giàu đó đặt tên khách sạn theo một bài thơ, thượng cùng cái gì đấy hạ hoàng tuyền(*), để có thể thu hút tình nhân”.
(*) Một câu trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị:
“Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền
Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến”
Tản Đà dịch:
“Hai nơi bích lạc, hoàng tuyền
Dưới trên tìm khắp mơ huyền thấy chi”
“Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền” – Hàn Băng rất tò mò với người coi tiền như cỏ rác này – “Vậy ông nhà giàu đó là ai vậy?”
“Chuyện này tôi không biết, người ta là nhân vật lớn làm sao mà dân đen chúng tôi có thể thấy được? Nếu muốn hỏi thăm chỉ có thể đến làng dưới chân núi, tìm thôn trưởng hỏi thôi.”
Trong giọng nói châm chọc của tài xế mang theo sự đồng cảm, có thể thấy được anh ta là một người rất lương thiện.
“Hàn Băng, sao cô lại đặt nơi này?” – Lý Đạo hỏi.
“Nhất định là xem trên mạng rồi đúng không?” – tài xế chen miệng vào – “Cục du lịch chúng tôi tạo một trang web để quảng cáo, đăng phong thổ tập tục của người dân chúng tôi, hướng dẫn du lịch và cả đặt khách sạn, đặt xe, đặt hướng dẫn viên du lịch bản địa, toàn bộ đều có đủ. Có điều tiếng tăm của khách sạn Hoàng Tuyền không tốt, mấy năm qua không ai đến ở, nằm ở tít trang thứ hai trăm, thật là khó cho cô phải lật từng trang một như vậy. Tôi nói này, anh đừng trách cô ấy, người không biết không có tội, cứ coi như cô ấy bị mắc lừa. Hay là cô với anh đổi lại nhà nghỉ của người dân địa phương ở trên đèo đi, sạch sẽ, phục vụ lại tốt. Không phải là tôi lừa các người đến đó rồi lấy tiền hoa hồng đâu, cũng vì các người thôi.” – anh ta sợ bị hiểu lầm nên vội vàng bổ sung.
Thật ra anh ta đúng là hiểu lầm ý của Lý Đạo. Lý Đạo hỏi như vậy không phải trách Hàn Băng đặt chỗ quái gở, mà là khen cô. Ông là người sinh ra để làm phim, niềm yêu thích phim ảnh vượt trên tất cả. Nếu ngủ ở nghĩa địa có thể khiến ông nảy sinh ý tưởng cho bộ phim kinh dị thì nhất định ông sẽ lập tức vác chăn đệm đi ngay.
“Cảm ơn anh, nhưng đã đặt rồi không thể lấy tiền lại được, cứ đi xem thử thế nào”. – trong lòng Hàn Băng hơi sợ hãi, nhưng thấy vẻ mặt hưng phấn lại mong đợi của Lý Đạo nên nói vậy – “Vả lại trong khách sạn chắc chắn cũng có người phục vụ đúng không? Lẽ nào bọn họ cũng là hòa thượng hay đạo sĩ à? Bọn họ không sao thì người khác chắc cũng sẽ không sao”.
“Này, lúc cô đặt khách sạn không xem kỹ ư?” – tài xế kia thoáng nhìn Hàn Băng qua kính chính chiếu hậu – “Nơi đó ngoại trừ ông Trương khuân vác, cứ cách vài ngày đến quét dọn hoặc vác ít đồ lên thì làm gì có người phục vụ? Cô này thật qua loa quá, giá phòng ở đó đắt chết được, cô không nghiên cứu cẩn thận đã đặt rồi à? Còn nữa, khách sạn Hoàng Tuyền được xây dựng trên vách núi dựng đứng, muốn đi lên chỉ có thể ngồi xe cáp hoặc leo vách đá. Nếu các người ở trên đó lâu, đồ ăn đồ uống hoàn toàn dựa vào ông Trương vác lên, phí vận chuyển cũng không rẻ đâu.”
“Không sao, không sao, phong cảnh đẹp là quan trọng nhất”.
Lý Đạo vô cùng hứng thú nói, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này xe đã chạy được một tiếng, sắp sửa đến chân núi Triều Phượng rồi.
Hàn Băng biết sau khi sắc trời tối xuống, Lý Đạo mắc chứng quáng gà này sẽ giống như người mù, hoàn toàn phải dựa vào cô dìu dắt. Cô hơi hối hận, nếu ban đầu là cô sắp xếp tất cả thì cần phải ở dưới chân núi một buổi tối, ban ngày mới lên núi. Cũng không thể thay đổi thời gian bay, bởi vì chỉ có một chuyến duy nhất thôi.
“Phong cảnh đương nhiên rất đẹp, hai người đến cũng đúng dịp, đang vào mùa mưa, nước trên thác dồi dào. Người dân chúng tôi thấy đẹp vô cùng. Có điều hai người vẫn phải cẩn thận”. – tài xế không khuyên được hai vị khách cố chấp, có chút lo lắng nói – “Năm ngoái cũng có vài người khách ở tại khách sạn Hoàng Tuyền, nhưng kết quả có hai khách nữ mất tích, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra, vụ án vẫn chưa được giải quyết. Có người nói bên kia sườn núi cao chót vót, trơn trượt không bám tay được, hướng gió hỗn loạn, có thể là lúc lên núi đã bị rớt xuống rồi. Nhưng cánh rừng bên dưới núi Triều Phượng quá dày đặc, không thể tìm được. Nhưng mà người dân bản xứ chúng tôi đều cảm thấy e rằng là chuyện không sạch sẽ”.
“Cảm ơn, anh thật tốt”. – Hàn Băng nói tự đáy lòng – “Tôi sẽ đánh giá năm sao trên mạng cho anh”.
Nếu đặt khách sạn ở trên mạng, cô lại không tìm công ty du lịch hoặc hướng dẫn viên địa phương thì tài xế nhất định cũng đặt ở trên mạng rồi. Quả nhiên tài xế kia vui mừng gật đầu. Thấy sắp đến trạm xe cáp ở trên đèo, tài xế dừng xe lại ven đường, lấy một tấm danh thiếp từ túi áo.
“Đây là số điện thoại bàn và số di động của tôi, hai người cầm lấy đi. Trên núi sóng điện thoại không tốt lắm, nhưng mà nếu hai người thật sự gặp chuyện gì đó, không tìm được người cầu cứu thì hãy gọi điện cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Tài xế này nói chuyện rất khó nghe, người hay xét nét sợ rằng sẽ cảm thấy không may mắn. Nhưng tâm địa anh ta thì thật sự tốt vô cùng, cho nên Lý Đạo và Hàn Băng cũng không so đo, ngược lại còn chân thành nói cảm ơn.
Xuống xe, tạm biệt tài xế, đầu tiên Hàn Băng sắp xếp cho Lý Đạo ngồi xuống ghế đá, sau đó một mình chạy đến cửa mua vé. Bởi vì mùa hè, ngày dài đêm ngắn, cho nên thời gian xe cáp ngưng hoạt động là sáu rưỡi, họ vừa kịp đi chuyến cuối cùng.
“Tôi muốn mua vé”. – đến chỗ mua vé, Hàn Băng lấy tiền ra.
“Anh đã mua xong rồi.” – nhưng nửa đường lại có một cánh tay ngăn cô lại. Ngẩng đầu nhìn lên, cô không khỏi giật mình.
“Xuân tổng. Sao anh lại ở đây?” – đầu tiên Hàn Băng kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ.
Vẻ mặt Xuân Thất thiếu rất đặc sắc, dường như thật sự bất ngờ, lại rất bối rối, rất khó hiểu, ngơ ngác nhìn Hàn Băng vài lần mới từ từ nói: “Em không giận anh nữa hả?”
“Sao em lại phải giận Xuân tổng?” – Hàn Băng cười nói – “Núi Triều Phượng cũng đâu phải nhà em, em đến được lẽ nào Xuân tổng không đến được sao? Cho dù là nhà em thì cũng hoan nghênh Xuân tổng đến chơi mà”.
Xuân Thất thiếu có vẻ nghi ngờ hơn nữa: “Hình như em thật sự vui mừng”.
Hàn Băng cười cười, không nói gì.
Trên thực tế, cô quả thật vui mừng. Không sai, cô không thích con người của Xuân Thất, cũng đề phòng anh đến gần. Nhưng trên xe nghe thấy một loạt chuyện tài xế kia kể, trong lòng cô thật sự hơi rờn rợn. Đặc biệt là Lý Đạo có bệnh quáng gà rất nghiêm trọng, khi trời tối chẳng thấy được gì hết. Nếu quả thật có vấn đề gì… Cô rất sợ.
Nhưng bây giờ thì khác, dù sao Xuân Thất là một người đàn ông, hơn nữa còn là người đàn ông phong độ, không thô tục. Có anh ở bên cạnh, cô cũng bớt lo lắng phần nào.
Nhưng mà nghĩ lại, chuyện Xuân Thất xuất hiện ở đây quả thật rất kỳ lạ. Anh đuổi theo cô đến đây à? Chuyện này là sao? Theo đuổi, hay là chỉ cảm thấy thú vị?
Cô không đoán nổi thái độ của Xuân Thất. Hơn nữa, tại sao Xuân Thất lại có vẻ mặt kia? Lẽ nào trong mười hai ngày cô mất trí nhớ, giữa cô và Xuân Thất đã xảy ra chuyện gì sao? Là tốt hay là xấu?
Cô vừa nghi ngờ vừa nhìn Xuân Thất thiếu, anh khẽ cười nói: “Anh xin lỗi, nhưng sớm muộn gì em cũng sẽ hiểu anh. Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta lên núi trước đi. Trễ chút nữa là sẽ để lỡ chuyến xe cáp cuối cùng đó”.
Hàn Băng gật gật đầu, trong lòng càng lúc càng nghi ngờ, cô dìu Lý Đạo vào lối đi. Túi lớn túi nhỏ hành lý của họ thì do Xuân Thất và nhân viên giúp đỡ chuyển lên xe cáp.