Khách Sạn Hoàng Tuyền - Quyển 1 - Chương 8: Mười hai ngày trống rỗng
Hàn Băng gần như giống như là tự mình đâm đầu vào, tuy cuộc gặp trong bệnh viện cũng là trùng hợp.
Khoảng chừng hơn năm năm trước, khi đó Hàn Băng còn chưa tốt nghiệp đại học. Thành phố B bắt đầu xuất hiện vụ án giết người kỳ lạ. Tất cả người chết đều là những cô gái trẻ tuổi mặc đồ đỏ, chết trong tình trạng vô cùng thảm thiết, trước khi chết còn bị ngược đãi, bao gồm **, cách thức hung thủ gây án cao siêu, có năng lực đánh lừa cảnh sát rất cao, cho nên manh mối phá án cực ít, vẫn còn bỏ ngỏ chưa thể phá án.
Chuyện này khiến lòng người hoang mang. Có một dạo tất cả cô gái trẻ đều không dám mặc váy đỏ ra đường. Nhưng sau đó hung thủ thay đổi cách thức, hắn lựa chọn con mồi ngẫu nhiên hơn, thời gian và địa điểm lẫn tuổi tác đều bất đồng. Thậm chí xông vào nhà người bị hại, dù người bị hại không mặc đồ đỏ thì hung thủ cũng sẽ mua bộ đồ đỏ thay cho họ.
Vì thế cảnh sát cực kỳ căm tức nhưng lại không thể phá án. Hung thủ mang thái độ khiêu khích, hơn nữa, chỉ số thông minh và cảm giác ưu việt về giới tính âm thầm tỏa ra ác khí khát máu. Nhưng mà, khi cảnh sát giăng thiên la địa võng, thề phải đưa hung thủ ra công lý thì hắn lại đột nhiên biến mất. Năm năm sau, dân chúng chóng quên đều đã quên mất chuyện này, bao gồm cả Hàn Băng. Nhưng một tháng trước lại có hai cô gái áo đỏ bị hại.
Là vụ án giết người hàng loạt kia sao? Lẽ nào hung thủ lại xuất hiện, vươn bàn tay ác độc ra lần nữa? Hay là có kẻ biến thái bắt chước gây án? Bất kể đáp án thế nào, ma nữ áo đỏ kia sao lại chỉ vào cô một mực kêu lên: Là cô! Là cô! Sau đó lại là: Là hắn! Là hắn. Cuối cùng còn kêu cứu cô ta? Lẽ nào hung thủ là người cô biết sao? Hay cô là mục tiêu kế tiếp?
Tổng kết lại mấy chuyện kỳ lạ cô gặp phải gần đây, sẽ phát hiện ra rằng chúng chẳng hề liên quan đến nhau. Điểm giống nhau duy nhất là cô có thể cảm ứng được nỗi sợ hãi mãnh liệt của người bị nạn.
Nhưng vì sao? Từ nhỏ đến lớn cô rất bình thường không hề có chỗ nào kỳ lạ khác người. Ngoài ra, tất cả tin tức gây ra cơn đau đầu của cô đều liên quan đến chết chóc. Mà tất cả người bám theo cô đều là người chết yểu.
Có người oan ức, có kẻ đáng chết, có kẻ đáng tội… Nhưng dù thế nào, họ đều ra đi thảm khốc trong nháy mắt.
Hàn Băng ngổn ngang trăm mối nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh bình minh đã lấp ló nơi bầu trời phương Đông, một ngày mới lại bắt đầu. Mọi người đều mải miết việc của mình, nào ai biết tận nơi tối tăm có bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu máu phải chảy và bao nhiêu người phải từ giã cõi đời.
Hàn Băng tắt máy tính, mệt mỏi vô cùng. Cuối cùng cô quyết định lên giường ngủ một lát, sau đó đến chỗ sư phụ Tuệ Không mà bác sĩ Cát giới thiệu xem sao. Dù sao Lý Đạo đã đóng cửa viết kịch bản, cô được nghỉ phép, có rất nhiều thời gian để bóc trần nghi vấn này.
Lòng từ bi ư? Cô nghĩ đến lúc sắp sửa ngủ, chỉ mong ý niệm nhân từ của cô có thể đổi lại bình an yên ổn của cuộc sống như trước đây.
…
Hàn Băng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Lên đường đến sân bay chưa?” – là Lý Đạo.
“Sân bay?” – Hàn Băng sửng sốt – “Làm gì ạ?”
Cô đang nghỉ phép mà. Lẽ nào Lý Đạo muốn tìm nơi yên tĩnh non xanh nước biếc để viết kịch bản sao? Trước kia ông đã từng làm chuyện này nhưng ông đâu có nói với cô. Vả lại sao ông muốn dẫn theo cô đi nơi khác chứ?
“Con bé này, đừng nói là cô mất trí nhớ nhé?” – Lý Đạo có vẻ hơi buồn cười – “Lẽ ra cô được phê chuẩn nghỉ phép, nhưng anh viết mãi không ra, nghe nói cô muốn đến khu du lịch núi Triều Phượng nên kiên quyết muốn đi cùng cô. Hôm nay phòng khách sạn đã đặt, vé máy bay cũng đã mua, lẽ nào cô muốn đổi ý?”
Hàn Băng chẳng hiểu mô tê gì, chỉ ấp úng nói: “Không có… nhưng mà…”
“Đừng có nhưng nhị gì nữa, mau ra khỏi nhà đi. Hôm nay hơi tắc đường, là anh cố ý nhắc nhở cô đó. Có điều trên đường phải cẩn thận một chút nhé, không phải vội đâu. Thời gian còn đủ, chúng ta gặp nhau ở sân bay”.
Lý Đạo nói xong đã lập tức cúp điện thoại. Quả thật Hàn Băng không hiểu gì cả. Cô không dằn lòng được ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ đối diện giường, tám giờ hai mươi phút sáng. Cô nhớ cô lên giường là lúc chưa đến sáu giờ, bây giờ mới ngủ có hai tiếng. Đáng lẽ cô phải đi gặp sư phụ Tuệ Không, nhưng hiện tại Lý Đạo bảo cô đến sân bay, nói muốn đi du lịch với cô… Tại sao cô hoàn toàn không có ấn tượng gì hết?
Ơ, hôm nay là ngày bao nhiêu?
Hàn Băng vừa định xuống giường, ánh mắt đột nhiên chú ý đến ngày tháng trên đồng hồ.
Tại sao là ngày ba tháng bảy? Cô nhớ rõ ràng trước khi đi ngủ là ngày hai mươi mốt tháng sáu. Sao vừa mới nhắm mắt lại, mở mắt ra thời gian đã trôi qua mười hai ngày rồi, lẽ nào đồng hồ bị hỏng sao?
Cô hoang mang xuống giường suýt vấp ngã. Cúi đầu nhìn xuống thì thấy chiếc túi du lịch màu hồng phấn của mình đặt bên giường, trên đó còn dán đầy hình phim hoạt họa. Mở ra xem thử, bên trong là quần áo, đồ vật tùy thân còn có laptop được sắp xếp gọn gàng.
Đã xảy ra chuyện gỉ? Hàn Băng càng hoang mang hơn, thỉnh thoảng còn xen lẫn một chút sợ hãi không tên.
Cô cầm điện thoại lên xem, ngày tháng trên điện thoại cũng là tám giờ hai mươi mấy phút ngày mùng ba tháng bảy. Cô mở máy tính bàn ra, ngày tháng hiển thị trên đó cũng như vậy ngoại trừ giờ hơi chậm hơn một chút. Rồi cô đi ra phòng khách, nhìn thấy tờ báo ngày hai tháng bảy.
Trời ơi, tại sao lại như vậy? Tại sạo cô bị mất trí nhớ mười hai ngày như vậy chứ?
Trong cơn khủng hoảng Hàn Băng trở lại phòng ngủ, phát hiện trên tủ đầu giường có một tấm vé máy bay, là ngày ba tháng bảy, cũng chính là mười một giờ ngày hôm nay. Từ nhà cô đến sân bay mất khoảng chừng một tiếng, nếu chín giờ cô lên đường thì vừa lúc kịp giờ lên máy bay. Có nghĩa là cô còn chưa đến bốn mươi phút để rửa mặt và tiện thể nhớ lại xem tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Cô máy móc rửa mặt thay quần áo, chải suông mái tóc dài, nhưng tâm trạng vẫn rối như tơ vò. Bất đắc dĩ, cô gọi điện thoại cho chị Tôn, hỏi bóng hỏi gió biết được Lý Đạo đã ra khỏi nhà, hoàn toàn không phải là chuyện đùa.
Ngủ mười hai ngày sao? Không đúng, cơ thể mình tự mình biết, hiện tại tinh lực cô dồi dào, không phải là trạng thái sau khi ngủ mê man nhiều ngày, có điều là, tại sao cô không nhớ nổi chuyện trong mười hai ngày qua? Và cả kế hoạch du lịch, cô không nhớ được là mình muốn đi núi Triều Phượng. Trên thực tế, thậm chí cô không biết đó là đâu, vé máy bay ghi thành phố H.
Còn nữa, nếu như cô đả ngủ mười hai ngày, tại sao lại có báo ngày hôm qua? Vừa nãy lúc mở máy tính bàn ra, cô còn phát hiện trong đó có một tập văn bản ngày một tháng bảy, bên trong ghi đầy đủ kế hoạch du lịch ở núi Triều Phượng.
Hàn Băng lại đau đầu.
Không phải cơn đau như lúc gặp phải chuyện ma quái, cô chỉ cảm thấy choáng váng. Không có cách nào, cô đành phải ra khỏi nhà trước, định đến sân bay rồi sẽ tính. Cô gặp Lý Đạo ở chỗ đổi vé máy bay và ký gửi hành lý.
“Sắc mặt không tệ, xem ra cô cũng rất mong đợi chuyên du lịch này nhỉ” – Lý Đạo cười nói – “Hèn chi cô muốn đến chỗ này như vậy, anh quanh quẩn ở nhà không lấy đâu ra ý tưởng, mà cũng chưa từng đến núi Triều Phượng bao giờ”.
“Sao em lại muốn đến?” – Hàn Băng hỏi không đầu không đuôi.
“Sao lại hỏi anh?” – Lý Đạo nhìn Hàn Băng với vẻ bất ngờ – “Lúc đó tình trạng cô không ổn, nói là gặp sư phụ Tuệ Không, anh đề nghị cô tìm nơi non xanh nước biếc nghỉ ngơi thư giãn, chính là núi Triều Phượng đó. Sau đó cô rất hăng hái chuẩn bị, nào là khách sạn, vé máy bay, taxi đưa đón, tất cả đều do cô đặt hết. Hừ, con bé này, cô còn không chịu dẫn anh đi, anh kiên quyết đòi đi cô còn tỏ vẻ rất miễn cưỡng. Cho đến khi anh cam đoan không can thiệp vào chuyện của nhau…”
Chắc chắn không có chuyện Lý Đao lừa gạt cô. Điều này Hàn Băng vô cùng tin tưởng.
Nhưng tại sao cô lại chẳng hề nhớ gì hết? Hiện tai cô rất hoài nghi những sự việc ma quái kia đã làm hỏng đầu óc cô, khiến cô mất trí nhớ ngắn hạn. Thật ra thì cô chẳng cần hoảng loạn, yên tâm đi du lịch là được. Nhưng cô rất sợ có chuyện khủng khiếp gì đó xảy ra trong mười hai ngày trống rỗng này, mà cô lại mù tịt không biết nên có thể đâm đầu vào đại họa.
“Em đột nhiên cảm thấy chỗ đó không ổn. Hay là chúng ta đổi nơi khác đi? Hawaii tốt hơn, em luôn muốn đến đó”.
Hàn Băng nói bừa, coi như là khá nhanh trí. Nhưng cô lại cảm giác lời này luôn luôn ở sâu trong tâm trí cô, chẳng qua chỉ thốt ra trong lúc vô tình mà thôi.
“Địa điểm du lịch nổi tiếng đó quá đông người, càng làm anh bí ý tưởng. Đừng quên bộ phim tiếp theo của anh là phim kinh dị, anh muốn tìm một nơi đẹp đẽ yên tĩnh vả lại ít người biết, tốt nhất là gặp phải chuyện kỳ lạ”. – Lý Đạo hơi bối rối với thái độ của Hàn Băng – “Cô sao vậy? Bình thường làm việc cũng đâu thay đổi chủ ý đột ngột thế chứ”.
“Chỉ là… giác quan thứ sáu thôi”.
Hàn Băng không biết nói thế nào, nhưng trên mặt mang theo vẻ thỉnh cầu. Bởỉ vì cô loáng thoáng cảm thấy vô cùng không thích cuộc du lịch sắp tới, thậm chí hiện tại còn nảy sinh ý niệm kháng cự mãnh liệt trong lòng.
Lý Đạo luôn đối xử với cô rất tốt, giống như người thân. Lúc này thấy cô thật sự không muốn, dù là khó hiểu nhưng ông không ép buộc, vỗ nhẹ vai Hàn Băng nói: “Nếu như thật sự không muốn đi cũng không sao, anh đi một mình vậy. Dù sao tất cả đều được sắp xếp xong xuôi, vả lại anh cũng rất mong đợi chuyến đi này. Cô đi làm thị thực xin đi Hawaii đi, tổn thất vé máy bay anh sẽ bù cho cô”.
Trong thoáng chốc Hàn Băng thật không biết xử sự thế nào nữa. Cô biết một khi Lý Đạo đã quyết định thì sẽ rất khó thay đổi, huống chi cô lại không nói rõ nguyên do. Nhưng mà cô có thể để cho một mình Lý Đạo, người giống như cha anh mình, đến một nơi không rõ sao? Ông luôn quan tâm cô như vậy, ân tình này còn chưa rõ ràng ư? Mà nếu cô cảm thấy bất an, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện không hay nào đó.
Cô không thể nói thẳng là hiện giờ cô đang mất trí nhớ tạm thời, cũng không thế nói ra từ sau khi đi qua thành phố Ma thường gặp phải chuyện kỳ lạ. Bởi vì nói như vậy, chẳng những Lý Đạo theo chủ nghĩa vô thần sẽ không tin, còn sẽ coi đây là tư liệu sống, đưa vào nội dung kịch bản bộ phim ma quái của ông. Hơn nữa, sẽ càng khién ông mong ngóng đến núi Triều Phượng, bởi vì điều khó hiểu đó khơi dậy niềm kích thích trong ông. Cho nên cô không thuyết phục được Lý Đạo hủy chuyến du lịch lần này, nhưng không thể bỏ mặc ông mà không màng tới.
Như vậy, bất kể xảy ra chuyện gì, cứ đi đi. Nếu như nó muốn cuốn cô vào, cô có giãy dụa nữa cũng phí công, chi bằng cứ chờ khoảnh khắc sự thật hiện rõ.
“May là anh không dẫn chị Tôn và Tiểu Mễ đi chung, nếu không Tiểu Mễ sẽ cười em nói không giữ lời”. – Hàn Băng buông bỏ nỗi bất an và nghi ngờ trong lòng, nặn ra một nụ cười – “Thật ra là em mắc chứng sợ máy bay nên kiếm cớ thôi. Em vẫn đi với anh đến núi Triều Phượng. Vả lại, em đang trong kì nghỉ phép, anh muốn em làm việc là phải trả phí làm thêm nhé”.
“Thảo nào cô luôn thích lái xe chạy khắp nơi, hóa ra là sợ máy bay”. – Lý Đạo có chút dở khóc dở cười – “Yẻn tâm đi, hiện tại máy bay rất an toàn, tỷ lệ xảy ra tai nạn thấp hơn xe cộ nhiều. Còn nữa, cô chỉ cần đặt cơm cho anh ngày ba bữa, những thời gian khác không cần để ý đến anh, cứ đi chơi một mình đi. Cô cũng biết đó, lúc anh viết kịch bản thì không để ý gì đến xung quanh hết”.
Hàn Băng cười gật đầu, nhưng Lý Đạo nhắc đến tai nạn xe cộ khiến cô đột nhiên nhớ đến cô gái đập cửa kính kia. Kỳ lạ, đầu không đau. Tuy nhiên không không đợi cô suy nghĩ chuyện gì xảy ra, nhân viên đã bắt đầu kiểm tra vé máy bay rồi.
“Đi thôi”.
Hàn Băng thầm hít vào một hơi lấy can dảm, đứng xếp hàng với Lý Đạo đi ra máy bay, đi đến con đường còn chưa biết phía trước một nơi mà cô chưa từng nghe nói đến. Cô không hề chú ý, Xuân Thất thiếu mang vẻ mặt phức tạp, lặng lẽ xuất hiện ở cuối hàng, hơn nữa vẫn luôn chú ý tới cô. Sau đó anh cũng lên máy bay, tuy chung khoang hạng nhất, nhưng bởi vì vị trí ở phía trước nên Hàn Băng hoàn toàn không thấy anh.