Khách Sạn Hoàng Tuyền - Quyển 1 - Chương 19: Chỉ còn một mình
Không ai trả lời.
Xảy ra chuyện rồi! Nhanh như chớp, ba người Hàn Băng đồng loạt nảy sinh ý niệm này trong đầu, lần lượt xông vào bên trong.
Căn phòng rỗng tuếch, không một bóng người. Hòa thượng Đàm là một người sống sờ sờ vậy mà lại khi không biến mất. Ba người kề sát nhau đi khắp căn phòng, ngay cả một chút dấu vết giãy giụa cũng không có.
“Lẽ nào nơi này không chỉ có không gian bị bóp méo, ác quỷ giết người, mà còn có cả lỗ đen thời không nữa sao?” – quả thật Lý Đạo khó mà tin được.
“Đến một không gian lớn hơn trước rồi hãy nói”.
Sắc mặt Xuân Thất thiếu nghiêm trọng, nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh. Anh cảm thấy dường như mình đang ở trong một cái bẫy, không nhìn thấy được bất cứ một chuyện gì cả trong lẫn ngoài bẫy. Mà mù quáng sẽ càng làm nhiều việc sai lầm, giống như vừa nãy để hòa thượng Đàm đi vào phòng một mình vậy.
“Đồng ý”. – Lý Đạo nguyền rủa một câu – “Nếu như tôi không chết, đây sẽ là bộ phim hay nhất của tôi”.
Họ quay người dợm bước ra ngoài, nhưng vào lúc này một tiếng o o bất thường vang lên, đồng thời có ánh sáng lóe ra.
Tivi đột nhiên bật lên, kể từ cơn giông tối hôm qua, điện thoại và internet đều bị đứt đoạn, lẽ nào đường dây truyền hình vẫn còn tốt?
Không ai bảo ai, họ đứng trước tivi, mà khi họ nhìn thấy rõ ràng hình ảnh trong đó, tất cả đều sững sờ chết lặng.
Hòa thượng Đàm ở trong tivi. Trong đó bách quỷ dạ hành náo loạn khắp chốn, hòa thượng Đàm mặc tăng bào bị đuổi giết không có nơi ẩn náu. Dường như anh ta nhìn thấy bên ngoài màn ảnh, đưa tay hô to. Nhìn từ khẩu hình có thể thấy được anh ta đang cầu xin người ở bên ngoài cứu mình. Nhưng mà cứu thế nào đây?
Ba người vô cùng luống cuống, Xuân Thất thiếu thử chạm vào tivi, nhưng không có bất cứ điều gì khác thường. Nó chỉ là chiếc tivi LCD bình thường, đưa tay đến màn ảnh cũng không có dấu hiệu bị hút vào. Lý Đạo quỳ trên mặt đất tìm đường dây điện, kết quả phát hiện dây điện vốn dĩ không cắm vào ổ điện. Hàn Băng vô cùng khiếp sợ.
Chuyện này là sao đây? Hoàn toàn không thể giải thích được, cũng không thể hiểu nổi. Khách sạn Hoàng Tuyền giống như một mê cung khổng lồ, có thể nuốt sống người ta bất kỳ lúc nào, mà họ còn không thể đoán được mình sẽ bị tiêu diệt bằng phương thức gì.
“Rời khỏi đây ngay”. – Xuân Thất thiếu lớn tiếng nói.
Ngay khi anh cất tiếng, màn hình tivi đột nhiên tối sầm. Hòa thượng Đàm không biết đã biến đến thời không nào rồi.
“Nhanh!”
Xuân Thất thiếu thúc giục Lý Đạo đang sững sờ. Lý Đạo lấy lại tinh thần đi trước dẫn đường, Hàn Băng ở giữa, Xuân Thất thiếu bọc hậu. Ba người nhanh chóng chạy đến cửa. Nhưng Lý Đạo chạy quá nhanh, ông vừa bước ra cửa phòng, Hàn Băng còn chưa kịp đuổi theo thì cánh cửa kia đã đóng sầm lại.
Hàn Băng giật nảy mình, nhanh chóng kéo cửa ra, chạy ra ngoài. Nhưng Lý Đạo đã không thấy đâu hết. Hành lang không một vật cản trở, xung quanh đều trống trơn, không có một bóng người.
“Lý Đạo, Lý Đạo!” – Hàn Băng la lên, nước mắt giàn giụa.
Cô là con gái nên nỗi sợ hãi cũng sâu sắc hơn người khác. Thế nhưng cô vẫn nhẫn nhịn không khóc, không nhiều lời, không gây phiền hà thêm cho người ta. Song, bây giờ thì khác, người biến mất chính là Lý Đạo, là người thân thiết như cha anh cô. Nếu như người khác mất tích cô chỉ sợ hãi và thương tiếc, mà Lý Đạo biến mất đối với cô mà nói chính là một cú sốc lớn, giống như mất đi người thân, không thể nào chấp nhận được.
“Anh ấy biến mất rồi, không nhìn thấy anh ấy nữa. Lý Đạo, anh ở đâu?”
Cô muốn xông ra, cũng không biết phải tìm ở đâu, chỉ là muốn chạy đi nhưng thân thể đã bị Xuân Thất thiếu chặn ngang ôm lại.
“Hàn Băng, bình tĩnh một chút!” – anh khẽ gầm bên tai cô.
“Không, anh ấy biến mất rồi. Tìm anh ấy về. Lý Đạo biến mất rồi, làm sao đây? Em muốn tìm anh ấy về”. – Hàn Băng khóc đến mức nói năng không mạch lạc – “Đều là em không tốt, nếu không phải em muốn đến đây thì anh ấy cũng sẽ không đi theo em. Nhưng em không nhớ nổi…đến cùng là đã xảy ra chuyện gì”.
“Suỵt, suỵt, đừng khóc. Anh ta nhất định không có chuyện gì đâu”. – Xuân Thất thiếu dỗ dành, nhưng tay không hề thả lỏng, vẫn ôm chặt Hàn Băng – “Nếu như khách sạn quái dị này có ác ý thì sẽ trực tiếp giết người giống như Diêu Thanh Dương, chứ không phải kéo người ta đi. Nhất định có cách, nhất định có thể tìm ra sở hở cứu họ về. Suỵt, đừng khóc”.
“Sao em không nhớ ra? Tại sao? Trong mười hai ngày trống rỗng kia, đến cùng em đã làm gì?”
Nỗi sợ hãi và áy náy bị đè nén trong lòng Hàn Băng bùng phát vì chuyện Lý Đạo mất tích. Xuân Thất thiếu không biết trả lời cô thế nào. Nhưng lần đầu tiên anh nghe cô nói mình đã mất đi trí nhớ trong mười hai ngày. Như vậy, cô đã quên mất xung đột đã xảy ra cũng trong mười hai ngày này. Thảo nào khi cô thấy anh lại điềm nhiên như không.
Mà lúc này, Hàn Băng bị kích động quá mức, bất kể khuyên can thế nào cô cũng ra sức giãy giụa, muốn chạy đến bất cứ nơi nào cũng được, miễn là tìm Lý Đạo trở lại.
Xuân Thất thiếu ra sức kéo cô, quay cô lại, giữ chặt eo cô và ôm siết lấy cô, nhưng cô vẫn không ngừng vùng vẫy. Hai người cận kề mặt đối mặt, tay chân giãy giụa khiến hơi thở đan xen. Sự cám dỗ chí mạng kia khiến Xuân Thất thiếu không kiềm lòng được hôn lên môi cô.
Trong thoáng chốc môi chạm môi, Hàn Băng ngây dại, trợn to đôi mắt đẫm lệ nhìn Xuân Thất thiếu kề sát đến mức có thể đếm rõ số lông mi. Sức nóng và sự khít chặt trên môi khiến cô hơi đau, còn đầu óc thì trống rỗng.
Thật ra Xuân Thất thiếu cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy. Nhưng quả thật Hàn Băng đã lập tức yên tĩnh lại. Anh hơi nghiêng đầu, đè nén từng đợt sóng tuôn trào khiến tim đập mạnh, anh cố nói: “Mau xuống dưới lầu với anh, anh tin ở bên cạnh trụ đá kia tình trạng sẽ không gay go như vậy”.
Nói xong anh liền dắt Hàn Băng đi. Họ ở tầng hai, theo lý thuyết có thể nhanh chóng xuống tầng trệt. Nhưng Xuân Thất thiếu gần như lập tức phát hiện thang lầu kia như biến thành gấp nếp. Rõ ràng anh đã đến tầng trệt rồi nhưng khi bước xuống bậc thang cuối cùng thì lại trở về tầng hai.
Ma giấu trong truyền thuyết sao? Hay là thời không bị bóp méo? Ảo giác gây ra hay là kỹ xảo đánh lừa thị giác? Thoáng chốc, trong đầu Xuân Thất thiếu xuất hiện vô số ý niệm.
“Làm sao đây?” – tiếng nói căng thẳng của Hàn Băng vang lên.
Cảm giác nụ hôn mãnh liệt bất ngờ vừa rồi vẫn còn, mà trong lúc hoảng sợ và bất an, cô vẫn cảm thấy lúng túng khi nói chuyện với anh.
“Đi ngược lên trên lại, chậm một chút”. – Xuân Thất thiếu khẽ nói – “Anh muốn xem thử rốt cuộc chỗ đó có vấn đề gì”.
Hàn Băng đi theo lời nói của anh, hai người đi ngược lên tầng ba. Nhưng kết quả vẫn giống nhau, chuyển tới chuyển lui mà mãi vẫn dừng ở bậc thềm cầu thang tầng hai.
Hàn Băng không dám quay đầu lại nhìn vào mặt Xuân Thất thiếu, nhưng cô nghe thấy Xuân Thất thiếu bảo cô chậm một chút. Trong tiếng nói tựa như phát hiện ra gì đó mà hưng phấn kích động.
“Ở đây”.
Vừa đi được không bao lâu, Xuân Thất thiếu bỗng khẽ kêu lên. Hàn Băng mừng rỡ, vì phát hiện của Xuân Thất thiếu có nghĩa là đã tìm được chỗ sơ hở. Càng có nghĩa là họ từ chỗ thụ động bị trêu đùa đến chỗ có thể chủ động lựa chọn, tìm đến chỗ mấu chốt, hoặc có thể phá giải cái bẫy này. Phải biết rằng giải được then chốt rắc rối này chính là tìm được đầu mối nhỏ bé nhất kia. Sau đó tất cả sẽ rõ ràng thuận lợi.
Theo bản năng, cô quay đầu lại. Cũng vào lúc này, đêm mưa phùn lất phất lại đột ngột vang lên tiếng sét đánh. Bất ngờ như vậy, vang dội như vậy, khiến Hàn Băng hoảng sợ run rẩy không thốt nên lời. Tiếp theo ánh đèn sáng ngời trong khách sạn bỗng tắt ngúm toàn bộ.
Xung quanh phút chốc rơi vào đêm đen vô tận. Mà trước khi bóng tối phủ xuống, Hàn Băng chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt khẽ cười của Xuân Thất thiếu, may mà tay họ vẫn nắm lấy nhau. Kể từ khi Diêu Thanh Dương bị giết, Xuân Thất thiếu chưa hề buông tay cô ra.
Không biết can đảm đến từ đâu, Hàn Băng sợ đến mức nín thở một lúc, sau đó tiếp tục kéo Xuân Thất thiếu đi lên trên. Xuân Thất thiếu đã phát hiện ra chỗ sơ hở, đừng nên vì bóng tối mà dừng lại, cô vững tin anh nhất định sẽ tìm được lối thoát.
Có điều là càng đi Hàn Băng càng cảm thấy có gì đó không đúng. Tay Xuân Thất thiếu khô ráo và ấm áp, nó rất lớn, có thể hoàn toàn bao trùm hết tay cô, mạnh mẽ và có độ dày vừa phải. Tuy chỉ là bàn tay nhưng lại có hương vị của ánh nắng. Kể từ khi bước vào khách sạn này, bất kể chuyện gì xảy ra cũng chưa từng khiến đôi tay ấy lạnh lẽo. Không giống với hiện tại, nó lạnh buốt, trơn trượt và gầy trơ xương.
Cô vẫn nắm tay Xuân Thất thiếu sao?
“Xuân Thất thiếu?”
Cô chợt dừng lại hỏi, cũng cố gắng bỏ tay ra, không ai trả lời cô. Nhưng bàn tay lạnh buốt này lại nắm chặt cô hơn. Hàn Băng khiếp sợ, bởi vì cô bỗng hiểu ra bàn tay cô nắm không còn là của Xuân Thất thiếu nữa. Trong khoảnh khắc bóng tối phủ xuống, Xuân Thất thiếu đã biến mất giống như những người khác. Hiện tại trong khách sạn này chỉ còn lại một mình cô. Đáng sợ hơn chính là có một thứ không biết đang kéo chặt lấy tay cô.
“Buông ra!” – cô cố thét to lên.
Ánh đèn như bị âm thanh điều khiển, mới vừa rồi tắt ngúm trong sấm sét, lúc này lại sáng lên trong tiếng thét của Hàn Băng. Sau thoáng chốc mắt bị điểm mù thị giác, cuối cùng Hàn Băng đã thấy rõ ràng…
Người kéo tay cô không chỉ có một, mà là một hàng. Một loạt cô gái mặc đồ đỏ, không, phải nói là mười mấy xác chết nữ mới đúng. Từng gương mặt chết chóc, đang mặc đồ đỏ, ác khí nặng nề, kề sát cô chính là Quế Thư. Cô ta giống như người dẫn xác Tương Tây(*), chẳng biết số xác nữ đó đi theo cô ta từ lúc nào.
(*) Dân tộc Miêu Tương Tây, Hà Nam từ xưa đã có truyền thuyết thần bí về thuật “tống xác, lạc động, thả sâu độc”, trong đó tống xác còn được gọi là đuổi thây hay dẫn xác, nhằm mục đích đưa những xác người ở chiến trường hoặc xa quê về quê quán của mình để chôn cất.
“Buông ra!”
Cô quát to lần nữa, dốc hết sức lực hất bàn tay ma đang nắm cổ tay cô. Cô dùng sức quá lớn, chân vừa trượt đã lăn xuống cầu thang. Cô không biết thang lầu dài bao nhiêu, chỉ cảm thấy từng gương mặt chết chóc và váy đỏ bay vút qua, sau đó nặng nề ngã lăn ra đất, đập đầu vào nền nhà.
Một tiếng đùng vang lên, thái dương của cô đã bị sứt sẹo chảy máu. Cơn đau mãnh liệt như khoan sâu từ ngoài chui vào trong, đầu cô tựa như bị sét đánh. Sau cảm giác điện giật ngắn ngủi, trí nhớ mười hai ngày bị quên lãng ở nơi tối tăm trong đầu óc đã được phóng thích một chút. Nhưng chỉ là ngắt quãng mơ hồ, nhất thời cô không cách nào sửa sang lại cho rõ ràng. Hơn nữa toàn bộ ảo giác trước mắt đều biến mất, cô gục tại đầu cầu thang đại sảnh tầng trệt. Trong quầy lễ tân cách đó không xa là người máy được bao bằng gỗ có hoa văn với bảng mạch điện bị lật ra ngoài, nó xiêu vẹo, buồn cười và quạnh quẽ.
Cũng không có ma nữ váy đỏ gì nữa, chỉ có bản thân cô và sự trống trải vô tận. Nỗi tuyệt vọng và cảm giác bị cách li mà cô cảm nhận lần đầu ở thành phố Ma lại xuất hiện, mà còn vô cùng rõ ràng.
Cô cố bò dậy, chạy lên lầu. Căn phòng 1A tầng hai đóng chặt cửa, căn phòng 4A cũng đóng chặt, chỉ có cửa phòng cô là nửa khép nửa hở. Cô cắn răng, kìm nén nỗi sợ hãi muốn thét lên, từ từ đi vào.