Hồn Ma Đòi Chồng - Chương 4
Ông Thiện lần đầu tiên, do không có mặt vợ kế, nên đã có vẻ thoải mái khi cúng vái. Ông đứng rất lâu trước bàn thờ, khấn rất thành khẩn và nếu tinh ý sẽ thấy ông đang rơm rớm nước mắt.
Bỗng nhiên Hoa kêu lên:
– Coi kìa, ba!
Cả ông Thiện và Huyền cùng nhìn theo hướng tay chỉ của Hoa và đều sững sờ khi thấy di ảnh của bà Thiện đang có hai giọt lệ màu đỏ như máu chảy xuống!
Huyền là người nhạy cảm, nên nói ngay:
– Mẹ về báo điều bất lành với chúng ta đó, ba!
Ông Thiện lên tiếng, hướng về di ảnh:
– Bà có điều gì phải không? Làm sao cha con tôi nói và nghe được từ bà đây, Ngọc Lệ?
Lần đầu tiên kể từ khi vợ mất, ông Thiện mới gọi tên vợ một cách thoải mái như thế. Điều mà khi có mặt bà vợ kế Kim Ngọc ở nhà ông luôn khép nép, né tránh, kể cả không dám thắp nhang trên bàn thờ vợ lớn.
– Ba ơi, mẹ chớp mắt!
Huyền kêu lên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Hoa cũng phụ hoạ:
– Con cũng thấy nữa.
Huyền khấn qua màn nước mắt:
– Mẹ ơi, nếu mẹ hiển linh về đây thì xin mẹ nói hoặc làm gì đi, cả nhà đang có mặt bên mẹ đây nè!
Hai dòng máu từ hai khoé mắt di ảnh càng lúc càng lan rộng ra, khiến ông Thiện phải giục con:
– Lấy khăn sạch đến lau đi con!
Hoa chạy lấy chiếc khăn mặt từ phòng tắm, nhưng vốn nhát gan nên lại đưa cho Huyền:
– Em lau cho mẹ đi!
Huyền chẳng chút sợ hãi, đã bước tới lau di ảnh mẹ.
Chợt cô kêu lên:
– Ba tới coi nè!
Ông Thiện bước tới, nhìn thấy một dòng chữ hiện trên mặt bàn thờ, do vệt máu chảy tới đâu tạo ra đến đó: Tới chỗ ngôi mộ, lấy lên gói giấy mà họ mới bỏ xuống. Hãy cứu mẹ với!
Ông Thiện chưa hiểu hết chuyện nên đưa mắt nhìn Huyền. Cô bé mau mắn:
– Con nghĩ không sai mà, người ta đang muốn hại mẹ!
Huyền lôi tay cha:
– Ba đi với con!
Hoa trông nhà, ông Thiện và Huyền đi nhanh tới nghĩa trang. Những người thợ do Huyền thuê lúc sáng đã hoàn tất phần sửa chữa ngôi mộ. Vừa thấy Huyền tới, họ báo ngay:
– Chuyện lạ lắm! Tụi tui lấy xi măng vá lại chỗ bị đập vỡ kia nhưng làm cả chục lần vẫn không được. Hầu như bao nhiêu xi măng đều rơi tuột vào trong hết. Cuối cùng tui phải dùng một miếng nhôm ốp bên ngoài mới tạm trám được chỗ bị thủng. Nhưng xem ra không chắc chắn lắm.
Ông ta nói vừa dứt lời thì nguyên mảng xi măng mới lại bong hết ra, để lộ một chỗ khá to. Huyền bước tới và không hề sợ sệt, vội cho tay vào lôi ra một gói giấy được cột rất kỹ. Cô quay sang hỏi mấy người thợ:
– Các chú có thấy ai cho cái này vào mộ không?
Mấy người thợ lắc đầu:
– Nãy giờ chỉ có bọn này ở đây, đâu có ai tới. Mà có ai tới tụi tui cũng không cho làm chuyện bậy bạ đó. Mà cái gì vậy cô?
Huyền đưa mắc nhìn cha, rồi nhanh tay mở dây. Qua nhiều lớp giấy, cuối cùng lộ ra một hình nhân bằng vải, có dạng một phụ nữ, cùng với mấy tờ giấy màu vàng có ghi chữ ngoằn ngoèo, kỳ dị.
Trong lúc Huyền chưa biết phải làm gì thì một trong số mấy người thợ tỏ ra rành chuyện, đã nói:
– Đây là hình nhân và bùa ếm của ai đó ếm người trong mộ, may mà cô lấy ra kịp. Bây giờ để hoá giải, cô phải đốt nó ngay đi!
Ông Thiện cũng từng nghe nói chuyện này, nên ông đích thân cầm lấy mấy thứ kia và mượn bật lửa của một người thợ, rồi đốt cháy ngay tức khắc.
Ngọn lửa cháy cũng lạ, nó không phải màu đỏ hay vàng như thường thấy, mà phát ra một thứ ánh sáng xanh lặc lè rất quái dị. Lửa tàn rất nhanh trong tiếng thở phào của Huyền. Cô giục mấy người thợ:
– Mấy chú trám lại giùm chỗ bị vỡ đó đi!
Mấy người thợ vô cùng ngạc nhiên khi việc làm của họ diễn ra khá dễ dàng, chỉ một lúc sau họ đã trám xong lỗ vá khá lớn. Một người nói:
– Chẳng bù với lúc nãy. Có lẽ do cái vật quỷ quái kia cũng nên!
Họ chẳng hẹn mà cùng nhau quỳ xuống trước mộ, lạy một cách thành kính. Huyền cũng khấn:
– Mẹ ơi, nếu muốn gì mẹ cứ hiện về như vừa rồi, con sẽ cùng mẹ…
Lúc này hai mắt ông Thiện đỏ hoe và ông cũng không giấu giếm sự xúc động của mình trước mặt con nữa…
– Mình về ba.
Hai cha con nắm tay nhau rời khỏi nghĩa trang. Lúc đó trời đã xế bóng…
Có điều họ không hay biết, khi họ vừa bước đi thì ở ngôi mộ bà Ngọc Lệ đột ngột xuất hiện một bóng người, chập chờn như sương khói, thoắt ẩn thoắt hiện rồi sau cùng như một vệt khói bay theo hướng cha con ông Thiện.
Đang đi trên đường, chợt Huyền rùng mình liền mấy lần, cô ngạc nhiên nói với cha:
– Tự dưng con cảm thấy lạnh và như có ai vừa hôn má mình, ba ạ!
Ông Thiện cũng vừa có cảm giác như có bàn tay ai đó chạm vào vai mình, lành lạnh… Ông bảo:
– Ba cũng thấy như có cái gì đó…
Khi họ về đến nhà thì lại ngạc nhiên hơn khi nghe Hoa kể lại:
– Lúc ba và Huyền đi chừng một giờ, khi con đang ngồi dưới nhà thì nghe như có tiếng ai bước đi trên lầu, con sợ quá chưa biết phải làm sao thì bỗng có tiếng chuông điện thoại reo. Con bước tới nghe mà mắt vẫn không rời khỏi cầu thang, bên kia đầu dây chỉ có tiếng thờ dài mà không ai lên tiếng! Con hỏi thì cũng vẫn nhận được tiếng thở dài đó… Hơi bực mình, con đặt ống nghe xuống thì chuông lại reo. Nhấc ống nghe lên thì vẫn tiếng thở dài. Con hỏi lớn: Ai vậy? Thì bên kia chợt có tiếng nói, thật ngắn, nghe như vọng về từ cõi nào: “Hoa hả con?”.