Hồ Tuyệt Mệnh - Chương 18: Hôm nay sao giống những ngày đã qua
Tiếp theo anh ta sẽ làm gì? Lấy lòng hay trêu chọc… “em như đóa hoa phù dung mới nở, em như nàng tiên cá…” hay là gì gì nữa? Mình đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
Nhưng anh ta chỉ im lặng, hình như muốn tập trung lòng can đảm, lặng lẽ bước đến, gấp áo quần cho gọn rồi nhét vào va-ly du lịch, đồng thời lấy ra hai đôi chân nhái, hai tôi tay nhái, hai đôi giày đế gai chống trơn trượt, đưa cho Na Lan mỗi thứ một đôi.
“Anh sao thế?” Na Lan thấy mình nên lên tiếng.
“Không sao.”
“Sẽ phải bơi xa thế kia, nếu thấy không khỏe thì đừng…”
Tần Hoài bình thản nói: “Cô thật tốt bụng, biết quan tâm đến người khác, nhưng cứ yên tâm, tôi rất ổn.”
Na Lan nhớ đến lần đầu tiên sang đảo, Phương Văn Đông ra đón cô và nói rằng Tần Hoài không phải kẻ tệ hại như giới truyền thông bôi bác, có điều giao thiệp lâu ngày sẽ thấy anh ta hơi kỳ quái. Lúc này cô cúng đã nhận ra. Cô nhìn sang Tần Hoài thì anh ta cúi đầu, Na Lan ngờ ngợ, hình như mắt anh ta rơm rớm.
Cô lập tức nhớ đến cảnh Tần Hoài đứng trước mộ Ninh Vũ Hân. Buồn bã đờ đẫn như nhập thiền quên cả không gian thời gian.
Liệu có phải anh ta đã nhìn thấy kết cục bi thảm của cô?
Cô bỗng cảm thấy mình đã bước nhầm một bước, rồi càng đi càng nhầm to.
Hai người lầm lũi xách bộ chân nhái đi vào rặng cây phía sau bãi để xe, đi thêm một quãng ngắn thì đến bờ hồ.
Lúc này sóng lặng, bờ cát chỉ rộng chừng 2 mét. Na Lan đeo chân nhái vào, nhìn sang đảo lúc nay trông như con rùa khổng lồ nổi trên mặt hồ. Trong màn đêm không trắng, dáng vẻ nó có phần dữ tơn, hình như đang khoái trá nhìn đôi nam nữ sắp bí mật sang đảo.
Gió nhẹ đưa qua hồ, Na Lan hơi rùng mình. Từ lúc này, chính thức “đóng quân” ở thế giới của Tần Hoài, liệu mình có thể phát hiện ra bao nhiêu điều đáng buồn nữa? Hãy tránh xa hắn, càng xa càng tốt. Hắn là kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Người nói mấy câu này đã đi xa. Nếu nói những trải nghiệm của Ninh Vũ Hân là bài học xương máu thì tuyệt đối không quá lời. Mình làm gì thế này? Tại sao mình phải oanh liệt dấn thân vào hoang sơn đầy dã thú? Có phải mình nặng tình với Đặng Tiêu và Quảng Diệc Tuê? Phẫn nộ trước cái chết của Ninh Vũ hân? Hay vì tâm trạng muốn bù đắp, tìm hiểu cái về cái chết của Ninh Vũ hân để bù đắp cho sự bất lực của mình trước cái chết của cha?
“Cô cứ theo sát tôi. Sang đảo Hồ Tâm, lên bờ chỗ nào, tôi biết rất rõ.” Tần Hoài bình thản nói, anh ta đặt giày chống trơn trượt, di động, chìa khóa… của cả hai vào túi nilon kín, rồi đeo kính bơi.
Na Lan gật đầu, cô khởi động co duỗi đôi chân. Cự ly không phải là gần, vấn đề là giữa chừng không có chỗ nghỉ chân, khởi động cho nóng người là rất quan trọng.
Tần Hoài nhào xuống, vung đôi tay quạt nước, xé tan sự im lặng của mặt hồ. Na Lan nối bước, bám theo đám bọt nước tung tóe phía sau đôi chân nhái của anh ta.
Cô tập bơi từ nhỏ, không có thói quen theo sau người khác. Bơi được một quãng, như một bản năng, cô tăng tốc rồi bơi ngang Tần Hoài. Thấy cô đuổi kịp, anh ta cũng bắt đầu tăng tốc. Dần dần, hai người tạo thành một nhịp rất khớp nhau chẳng khác gì hai con cá heo cùng nhào lộn trong công viên nước.
Lánh xa chốn phồn hoa sặc sỡ huyên náo, rẽ sóng lao lên, tâm trạng như nhập thiền, quên bản thân, quên cả cõi đời. Lòng mỗi người đã có sẵn một thế giới đào nguyên, nhưng người ta lại suốt ngày xoay như đèn cù, cố tìm kiếm nó mà không thấy. Na Lan lúc này chính là con người đã tìm thấy đào nguyên của riêng mình, bao nỗi buồn rầu, trạng thái mát thăng bằng, kiểu giao tiếp ngọt ngào giả tạo, những ngã ba giữa lòng người với nhau, tất thảy đều tan trong nước, trở thành những vệt sóng sau đôi chân nhái, lan xa dần rồi tan biến.
Nước là cội nguồn của sự sống. Từng phút từng giây trong chín tháng đầu tiên của sinh mệnh chúng ta đều nằm trong nước. Cõi lòng ấm áp của người mẹ là không gian an toàn dễ chịu nhất
trên đời.
Mỗi lần xuống nước, kể cả trong các cuộc đua gay cấn, Na Lan đều có cảm giác an toàn dễ chịu như thế. Lúc này cô có thể cảm nhận mỗi động tác của mình đều có họa ânh đồng điệu ở ngay bên cạnh, hết sức trọn vẹn, hài hòa vô tư lự. Tri âm vốn dĩ rất hiếm, nhưng nó lại ở rất gần ta.
Na Lan lại là con người như thế này: khi cảm giác an toàn và thỏa mãn khiến tứ chi của cô hết sức dễ chịu, thì cô lại thấy đó là lúc mình rất yếu mềm. Giống như một người đang lúc đắc chí nhất, thì thứ đang chờ anh ta ở phía trước lại là một con dốc. Cô cảnh giác không phải vô cớ, vì cô nhận ra nhịp bơi hài hòa với cô ở bên cạnh đã biến mất, người tri âm cộng hưởng với cô đã im bặt.
Na Lan giảm tốc độ, vì biết đột ngột dừng lại rất dễ bị chuột rút. Cô bắt đầu đạp nước, nâng kinh lên nhìn khắp mặt hồ tối đen. Đúng thế, không thấy Tần Hoài bơi tiếp, anh ta cũng đang đạp nước, đang nhấp nhô ở chỗ không xa nhìn về phía cô.
“Sao thế?” Na Lan không nhìn rõ mặt anh ta, cô chỉ thấy kỳ lạ.
Tần Hoài nói: “Tôi đã nói là cô theo sau tôi.”
“Tôi vẫn theo sau anh…” Nhưng cô chợt hiểu ra ý của anh ta, thật hết sức khó tin. “Ý anh là tôi ‘chỉ được’ theo sau anh, không được bơi song song à?”
“Cô hiểu đúng rồi.” Anh ta không giải thích nữa, lại bắt đầu quạt nước.
Sai lầm, tất cả đều là sai lầm! Na Lan cũng im lặng, quay lưng về phía đảo Hồ Tâm, bơi về phía bờ hồ. Phải tránh xa anh ta, càng xa càng tốt. Anh ta tưởng mình là nhân vật gì?
Cô bơi khoảng hơn hai chục mét, tiếng sóng nước cực mạnh ở bên, rồi một bóng đen chắn ngay trước mặt cô. Tần Hoài.
Na Lan từ từ dừng lại, đương nhiên phải đạp nước, cô lật kính lên: “Yêu cầu anh đừng chặn đường tôi!”.
Tần Hoài than thở: “Lúc nãy tôi nói thế không đúng…”
Cách hiểu của anh cũng không tồi.”
“Xin lỗi, tâm trạng tôi có vấn đề… về đến nhà tôi sẽ tạ lỗi với cô.” Tần Hoài bỗng nắm cổ tay Na Lan, chẳng rõ anh ta đã cởi tay nhái từ lúc nào. “Nếu cô cứ khăng khăng quay về thì tôi cũng đanh về theo cô.”
Na Lan mềm lòng trước câu nói ấy, cô nâng cổ tay: “Đụng chạm thế này là sự chân thành của anh chứ gì?”
Tần Hoài vội buông tay ra, cười cười: “Tôi chỉ sợ mất cô.” Na Lan nhìn kỹ nụ cười của anh ta, không thấy cái nét gian tan như cô tưởng tượng, mà là nụ cười ngượng nghịu chân thận tự đáy lòng.
“Có phải anh có vấn đề về thần kinh không?” Na Lan lẩm bẩm, rồi nói to: “Nếu không muốn tôi vượt lên thì anh phải bơi nhanh một chút.”
Tần Hoài
ngạc nhiên, nụ cười bỗng ngưng lại, không nói gì nữa, chỉ chúi mặt vào làn nước rồi bơi về phía đảo Hồ Tâm.
Khi đảo Hồ Tâm đã ở ngay trước mặt, Tần Hoài bơi chậm lại, quay người nói: “Cẩn thận kẻo chân nhái bị kẹt trong đá ngầm.” Giọng anh ta rất bình tĩnh.
Na Lan theo sau Tần Hoài, họ bơi ven bờ đảo chừng hơn chục mét. Tần Hoài nói: “Đây rồi. Dấu hiệu là tảng đá vuông vuông nhô lên mặt nước, ngoảnh về hướng đông. Tôi gọi nó là ‘Phương Văn Đông’. Đây là chỗ tốt nhất để lên bờ.” Anh ta chống tay vào tảng đá, nhay lên bờ, chưa tháo chân nhái vội, anh ta chìa tay ra kéo Na Lan.
Đã rất lâu không bơi một mạch xa thế này, nên Na Lan thấy toàn thân mỏi nhừ, hít thở rõ mạnh. Với tính tình vốn có, cô chẳng thiết Tần Hoài kéo lên, nhưng lúc này khỏi cần nghĩ nhiều, tay trái cô cầm tay nhái của tay phải, rồi chìa bàn tay phải ra.
Lại là một quyết định sai lầm.
Chẳng phải cô chưa từng bắt tay Tần Hoài. Hôm thứ nhất làm trợ lý sáng tác cho anh ta, họ từng bắt tay nhau. Cô còn nhớ cảm giác bàn tay lúc đó, lòng bàn tay Tần Hoài thô nháp, bắt chặt, và không nắm quá lâu.
Nhưng lúc này anh ta nắm tay cô thật lâu.
Có lẽ vì đứng quá gần, Na Lan nhận ra đúng vào lúc bắt tay thì ánh mắt Tần Hoài vừa dịu dàng vừa mê hoặc. Na Lan đã từng yêu, cũng từng được yêu, nên cô hiểu được nét mặt và ánh mắt, đó không phải sự dịu dàng của gã công tử đa tình ở chốn chơi bời đàng điếm, mà là nét dịu dàng bồng bềnh lan tỏa xuất phát từ đáy lòng.
Có điều, cái nét dịu dàng đó không phải là dành cho cô.
Na Lan bỗng hiểu ra tại sao suốt chặng đường dài bơi sang đây thần sắc anh ta thay đổi thất thường.
Cho đến khi bước lên bờ rồi, hai người vẫn bắt tay nhau. Cô gỡ tay nhái ở bàn tay trái ra, rồi úp tay lên bàn tay Tần Hoài, hỏi: “Anh nhớ Quảng Diệc Tuệ phải không?”.
Tần Hoài như người đang mông du bị ai đó vô tình gọi to, toàn thân run bắn, vội rút tay về. Lần đầu tiên Na Lan nhìn thấy nét bàng hoàng và kinh ngạc trên mặt anh ta. Cô nói: “Kể từ lúc tôi mặc đồ lăn, anh đã rơi vào trạng thái tự mâu thuẫn. Dáng người tôi na ná Diệc Tuệ, và cũng cắt tóc ngắn, nhất là trong đêm tối, đồ lặn sẽ làm nhòa những sự khác biệt nhỏ nhất, khiến anh có cảm giác Diệc Tuệ phục sinh. Chắc năm xưa hai người hay cùng bơi lội, bơi song song vói nhau, cho nên lúc tôi và anh cùng bơi, thoạt đầu anh có cảm giác trở về quá khứ – những người vui vẻ nhất của mình. Nhưng sau khi nhận ta tôi không phải Diệc Tuệ, đó chỉ là ảo ảnh, là mơ màng, thì anh bừng tỉnh,
rồi thô bạo bắt tôi phải theo sau anh. Cho đến khi lên bờ… ngày trước hai người cũng thông thường lên bờ ở chỗ này, anh cũng thường đưa tay ra kéo cô ấy lên bờ, đúng không? Tức là lại xuất hiện một cảnh tượng quen thuộc nữa, anh lại rơi vào trạng thái nửa thực nửa hư.”
tần Hoài lặng thinh, ánh mắt có phần lơ đễnh, hình như vẫn chưa ra khỏi trạng thái thực hư lẫn lộn. Sau một hồi lâu, anh ta mới nói thật khẽ, dường như chìm trong tiếng sóng nước rất nhẹ: “Nếu không muốn em vượt lên, thì anh phải bơi nhanh hơn một chút.”
Na Lan kinh ngạc: “Cô ấy cũng nói câu này à?”
Tần Hoài nhắm mắt, coi như thừa nhận. Hình như làm thế thì lại có thể trở về quá khứ.
Dường như chuyến bơi sang đây đã làm đảo lộn mọi ấn tượng của Na Lan về Tần Hoài; anh ta không giống như một gã chỉ lăm le lạm dụng tình cảm, trái lại anh ta là con người rất nặng tình. Có lẽ giới truyền thông và người ngoài tô vẽ Tần Hoài thành Đông Gioăng (Ý nói “Sở Khanh”) của Trung Quốc chỉ là bịa đặt hoặc như một thứ mặt nạ. Nhưng tại sao lại là như thế?
Tại sao phải dẫm đạp lên danh dự và hình ảnh của mình, tại sao anh ta xóa bỏ mọi dấu vết về Diệc Tuệ trong nhà mình, tạo sao anh ta không để cho người đời biết mình vẫn nhớ về người vợ đã mất tích?
Có lẽ làm thế nhằm giảm bớt nỗi nhớ nhung và đau khổ?
Na Lan trấn tĩnh, bình thản nhìn khắp xung quanh. Ở đây có rất nhiều đá ghềnh, tiếp đó là một bờ dốc dựng đứng, rất khó tùy ý lên xuống. Đứng đây cũng không nhìn thấy bất cứ nhà nào, ban đêm vắng vẻ yên tĩnh, cho nên Tần Hoài mới nói là “chỗ tốt nhất để lên bờ”.
Hai người đi giày đế gai chống trơn trượt, Tần Hoài dẫn đường, dùng cả tay lẫn chân bò lên cái dốc dựng đứng. Bò đến nửa chừng thì có thể bước đi được rồi.
Chỗ lên bờ tuy hoang vắng nhưng rất gần nhà Tần Hoài. Họ sẽ vào nhà bằng cổng sau, dọc đường không một bóng người. Tần Hoài mở cổng sau biệt thự, chuông cảnh báo reo lên, anh ta nhập mật mã, tiếng chuông im bặt.
Cổng sau kề với nhà để xe. Lúc đi qua nhà để xe, Na Lan nhìn thấy hai bộ thiết bị lặn, bình ô-xy và mặt nạ, bộ điều chỉnh sức nâng. Khi ở đội bơi cô đã từng lặn hai lần, không thành nhà nghề nhưng cũng được coi là nhập môn. Không ngờ Tần Hoài còn có sở thích này. Tại sao có hai bộ thiết bị? Của Quảng Diệc Tuệ chăng?
Bên ngách nhà để xe có hai ô cửa, một cửa đi thẳng vào cửa bên căn phòng sang trọng, sau cửa kia chắc là phòng để sách vở. Bước vào, thấy bên cạnh cửa là gian toa-lét. Tần Hoài nói: “Cô vào đây mà xối nước. Chắc Quân Quân đã chẩn bị quần áo để cô thay.”
Na Lan gật đầu, bước vào phòng tắm.
Khi trở ra, cô đã mặc bộ váy ngủ vải bông mềm mại chân đi dép lê vải, cảm thấy hết sức dễ chịu. Cô chẳng biết nên cảm ơn Quân Quân chưa từng gặp mặt như thế nào, chỉ biết trầm trồ Tần Hoài thật có phúc nên mới được gặp vợ chồng Phương Văn Đông, Quân Quân hết lòng vì bạn như vậy.
Tần Hoài cũng đã thay áo phông và quần ka-ki, dẫn Na Lan lên phòng khách ở trên gác. Phòng này rộng hơn căn phòng ký túc xá của cô. Nghĩ đến ký túc xá, cô lại nhớ đến Đào Tử và định gọi điện cho bạn. Cô nhìn thấy trên bàn trang điểm có chiếc di động, trên tủ đầu giường có chiếc đồng hồ báo thức. 12 giờ kém 2 phút. Lúc này mà gọi cho Đào Tử thì thật quá đáng. Trong phòng còn có máy tính, tủ quần áo, ti-vi, một chiếc giường thấp, tất cả sắp đặt trông cũng vừa mắt.
“Hoan nghênh quý khách!” Tần Hoài nói. “Chúc ngủ ngon giấc, tiếc rằng không có tấm biển ‘Miễn làm phiền’ để treo cho cô, nhưng nếu muốn đề phòng yêu râu xanh thì nên khóa cửa lại.”
Na Lan cười: “Cừu đội lốt yêu tinh thì có gì đáng sợ?”
“Nếu lơ là mất cảnh giác, thì phải tự chịu trách nhiệm đấy!” Không nói thêm gì nữa, anh ta bước xuống dưới nhà.
Na Lan hơi ngây người, rồi đóng cửa lại.