Hiệp Sĩ Sắt - Chương 4
Carly! Điên à! Cô em điên rồ của tôi đang đứng ở giữa bếp
với cái chổi trong taỵ Nó cầm cán dỗ xuống sàn. Tôi lườm nó.
– Đang làm gì thế? Tôi cố hạ giọng xuống. Tôi không muốn
đánh thức bố dậy. Carly gập người lại vì cười. Nó chỉ vào mặt tôi.
– Xem kìa, viên tuần cảnh ngốc nghếch. Ra ngoài săn ma cơ
đấy. Carly còn cười thêm một lúc nữa. Có lẽ nó sẽ cười đứt ruột vì cái trò đùa
ngu ngốc của nó.
– Ừ. Chậc, chỉ có một con bé ngố giữa đêm cầm chổi gõ xuống
sàn thôi.
– Tôi nói. Tôi giơ viên cẩm thạch lên. Giờ tiếng thùm thụp
cũng đã hết, nhịp khói quay cũng dừng lại. Tôi nắm tay lại.
– Mày thật là may mắn vì bố không thức dậy.
– Tôi bảo.
– Chắc chắn là bố nghĩ rằng bọn ma đến. Bố đã rất phấn
khích. Mày có tưởng tượng được rằng bố sẽ cảm thấy thế nào nếu bố phát hiện ra
đấy chỉ là mày? Trong chốc lát, trông Carly thật sự hối lỗi. Nó hạ cái chổi
xuống.
– Em không nghĩ ra điều đó.
– Nó nói.
– Em chỉ muốn dọa anh.
– Chậc, mày thì chẳng nghĩ đâu.
– Tôi khoanh tay trước ngực. Tôi cố nhìn nó theo cái cách mà
bố vẫn hay nhìn chúng tôi khi ông giận dữ hay thất vọng.
– Mày chỉ gây rắc rối, vậy thôi. Tôi chột dạ nghĩ lẽ ra tôi
nên xem mình là người may mắn. Cuối cùng tôi cũng chứng kiến Carly trông có vẻ
hối lỗi. Lẽ ra tôi phải biết rằng điều đó chẳng bao giờ xảy ra lần nữa.
– Mikey, anh làm sao thế? Anh sợ cái ông hiệp sĩ to lớn và
tội lỗi dưới này hả?
– Xem đứa nào đang nói kìa. Em chính là đứa cho rằng nó đã
chộp được em.
– Tôi nhắc nó.
– Ôi…. Ôi! Cứu em! Cứu con!
– Tôi nhại lại cái giọng kim thanh thanh của lũ con gái.
– Hừm, bây giờ em không sợ nữa.
– Nó đáp lại. Nó vắt mái tóc qua một bên vai.
– Anh chính là người tin vào bộ áo giáp bị ma ám.
– Chậc, ai mà biết được truyền thuyết có đúng hay không?
– Tôi hỏi lại nó.
– Thế có muốn gặp hồn ma của một trong những hiệp sĩ tội lỗi
nhất từng được biết đến hay không?
– Ôi thôi nào.
– Carly nói.
– Anh không tin vào tất cả những thứ vớ vẩn ấy chứ? ý em là
anh không cho rằng bộ áo giáp bị ma ám có thể đi lại hoặc làm cái gì đấy, đúng
không?
– Chỉ có một cách tìm ra câu trả lời thôi. Carly giả vờ như
không thèm quan tâm đến bộ áo giáp bị ma ám và lời nguyền. Nhưng tôi dám chắc
rằng từ sâu thẳm trong lòng, nó đang sợ. Nhưng tôi thì không.
– Đi nào.
– Tôi chộp lấy tay nó và kéo vào trong bếp.
– Đi kiểm tra nào. Khi chúng tôi ra khỏi bếp và rẽ xuống
phòng sảnh tối tăm, tôi lại bắt đầu có cảm giác rờn rợn. Không phải là tôi nhát
chết hay đại loại như thế mà thực ra Bảo tàng Huyền sử bản thân nó đã rất rùng
rợn. Đặc biệt vào ban đêm. Trong ánh trăng mờ xuyên qua cửa sổ, hai cái bóng
của anh em tôi xoắn vào nhau biến dạng. Và những thứ xung quanh mà thường
thường bạn không để ý như cái đèn hoặc chậu cây, trong bóng đêm trông chúng
hoàn toàn khác
– dường như chúng đang vươn ra chộp lấy bạn. Tôi nghe thấy
tiếng cạch, cạch, cạch. Nghe như tiếng ngón tay gõ nhịp vào bảng đen vậy. Nó
làm tôi sởn da gà. Tôi dừng phắt lại. Tiếng động cũng im bặt. Chỉ là cái sàn mà
thôi. Tôi thở dài. Mình phải nhận ra điều đó mới phải. Mọi thứ quanh cái bảo
tàng này đều có thể kêu lạch cạch. Đó là một phần tạo ra sự hấp dẫn cho ngôi
nhà cổ này. Chỉ trừ buổi đêm. Khi bạn rón rén đi xuyên qua mọi chỗ, một mình
với đứa em gái ngốc nghếch. Và bạn lại đang điều tra bộ áo giáp bị ma ám. Chúng
tôi tới phòng ăn, nơi toàn bộ sưu tập quan tài của bố đã được trưng bày hoàn
chỉnh. Ông muốn gọi chỗ này là Trung tâm quan tài. Ông cho rằng nó rất vui đấy
chứ. Ban ngày thì đó là chỗ rất tuyệt để chơi trò trốn tìm. Nhưng đêm đến
thì…. Tôi nghe thấy tiếng nấc. Sau đó tôi bỗng nhận ra chính mình vừa nấc.
Tôi liếc sang Carly, chuẩn bị đón nhận lời chế giễu của nó. Nhưng thật ngạc
nhiên, chẳng thấy nó thốt lên một lời. Tôi đoán là căn phòng cũng làm nó sợ. Nó
tóm chặt tay tôi, chân bước đi dò dẫm. Tôi kéo nó vào trong phòng. Tất cả các
cỗ quan tài đã đóng. Chú Spellman luôn đóng chúng lại trước khi chú về nhà vào
buổi tối. Nhưng có vấn đề gì cơ chứ? Cả hai anh em đều biết rõ từng cỗ quan tài
và những gì ở trong đó. Cỗ quan tài bên cạnh chúng tôi là xác ác quỉ hút máu
Dracula làm bằng sáp. Với cọc sắt cắm xuyên tim. Cỗ quan tài bên phải cũng có
một xác ướp bằng sáp bên trong. Đặc biệt, trên mặt xác ướp này có một cái
gương. Và khi bạn cúi xuống cỗ quan tài nhìn vào bên trong…. Một cảm giác rờn
rợn lại bò ngược sống lưng tôi, lên cả vai. Tôi bước chậm lại.
– Anh không sợ đấy chứ, Mikey?
– Lần này Carly không hề trêu tôi. Tôi có thể nói rằng nó
đang hy vọng tôi nói không.
– Đừng hòng.
– Mình có lên gân quá không nhỉ? Tôi cố giữ giọng bình tĩnh.
– Chẳng có gì phải sợ cả….
– Oái! Tôi buột miệng kêu đau. Carly bấu chặt vào tay tôi.
– Mikẻ Cái gì? Cái gì thế?
– Anh phang gối vào gờ quan tài.
– Tôi xuýt xoa xoa chân.
– Đau quá.
– Đừng có kêu.
– Nó thì thầm.
– Anh sẽ đánh thức bố dậy mất.
– Em đừng chết nhát thế.
– Em ư? Em chả sợ gì cả.
– Nó nói.
– Trừ bộ giáp bị quỉ ám ra.
– Tôi nhắc nó. Tôi đi tiếp, nhưng Carly vẫn đứng nguyên tại
chỗ. Tôi liếc ra sau nhìn nó. Nó như đóng băng tại chỗ. Nó nhìn chăm chăm vào
đêm tối, ngón tay xoắn mấy lọn tóc.
– Có lẽ chẳng phải ý hay đâu anh ạ. ý em là….
– Carly nói giọng run run.
– Ngộ nhỡ có con ma thật thì sao? Có lẽ anh em mình cho nó
vài đêm để nghỉ ngơi và làm quen với chỗ mới. Tôi không buồn trả lời. Chủ yếu
là vì tôi đang hy vọng có một con mạ Và lời nguyền. Tôi muốn người người đổ đến
xem ngài Thomas dù từ xa hàng dặm thế là nhà chúng tôi sẽ kiếm nhiều triệu đôla
và yên trí sống trong bảo tàng mãi mãi. Cuối cùng hai anh em cũng đi qua phòng
quan tài và vào phòng khách. Cho dù bố đã mất cả buổi chiều làm đống xác ướp
trông bụi bặm thì bản thân bụi cũng đã bám đầy mọi nơi. Những đám bụi quẩn lên
trên mặt sàn và bay vật vờ theo mỗi bước chân chúng tôi. Đó đúng là điều bố
thích. Bụi bặm và mốc meo. Với mạng nhện giăng đầy tường, những băng treo khẩu
hiệu ma quỉ. Trong lúc hai anh em đang rón rén đi ngang qua sàn, đôi giày cao
su của chúng tôi phát ra tiếng kêu cọt kẹt. Tiếng động mà một xác ướp cũng có
thể tạo ra nếu nó đi ngang qua sàn. Chú Spellman luôn luôn đóng các cỗ quan tài
vào buổi tối. Những lũ xác ướp thì luôn sẵn sàng phục vụ công việc kinh doanh.
Trong góc kia, khuất góc nhìn của tôi là xác ướp ưa thích của bố tôi. Tên nó là
Charliẹ Charlie đứng rất nghiêm chỉnh trong hòm của nó. Đôi tay cứng quèo của
nó vươn ra phía trước. Cặp mắt lõm sâu vào nhìn thẳng vào bóng đêm. Thẳng vào
chúng tôi. Tôi thở hắt ra và cố che lấp bằng tiếng ho.
– Đua phần đường còn lại chứ!
– Tôi buông tay Carlỵ Lao vù tới phòng khách. Bố dựng bộ áo
giáp trên giá gỗ ngay bên trong cửa ra vào. Tôi bỏ xa Carly, tới gần cửa tôi
dừng lại đợi nó. Cuối cùng nó cũng bắt kịp. Tôi cười.
– Chậm như sên! Carly không trả lời. Nó nhìn qua vai tôi.
Mồm há hốc. Tay chỉ trỏ. Tôi nhìn qua cửa và
– chẳng thấy gì cả. Khoảng không trống rỗng. Bộ áo giáp đã
biến mất.