“Lúc này Mỹ Uyên mới nhớ ra, hồi 6 giờ chiều chị ta có dọn vào phòng cô mâm cơm nóng sốt, mời cô ăn, nhưng lúc đó do mệt nên Uyên dự tính nằm nghỉ một lúc sẽ ngồi dậy ăn, bởi thật sự lúc ấy cô đang đói… nhưng ngủ quên luôn tới giờ. – Mâm cơm hả? Uyên lúc này mới chịu nhảy xuống giường và mở cửa phòng trong tư thế mắt nhắm mắt mở: – Chị vào lấy ra hâm lại giùm tôi, tôi ngủ quên… Tư Sương rất mến cô chủ nhà này, nên vui vẻ bảo: – Ngủ ngon hơn ăn mà cô! Bước tới chỗ đặt mâm cơm, bỗng chị ta kêu lên: – Ủa, cô Út… ăn rồi mà? Mỹ Uyên giật mình: – Ăn hồi nào? Sau lúc chị đem cơm vào là tôi ngủ liền một mạch tới giờ này, ăn uống gì đâu!…”