Đôi mắt đỏ - Chương 3: Bí mật của chết chóc
Cầm chiếc ghế nó lững thững ra sân trường dự lễ chào cờ, bỗng nhiên 1 cánh tay sờ lấy vai nó từ đằng sau khiến nó giật mình :
– Này, Kelly bà không sao chứ?
– K…ko…Koba…
Bật khóc nó ôm chầm lấy thằng bạn thân .
~ 1 lúc sau ~
Đưa cho nó khăn giấy, Koba hỏi :
– Bà không sao chứ?
– Ừm…- nó lau nước mắt
– Có chuyện gì xảy ra với bà à?
– Bố tôi…..ông ấy..có người đàn bà khác rồi.
– Hả? Chẳng phải……chẳng phải..mẹ bà mới mất sao?
Những giọt nước mắt lại 1 lần nữa lăn dài trên má nó :
– Ông ấy…..không còn…..yêu mẹ tôi nữa…
Ôm chầm lấy Koba nó khóc lóc….
– Mặc dù tôi dọa sẽ từ mặt bố…nhưng ông ấy vẫn không thay đổi quyết định……Koba à , tôi phải làm sao đây…mẹ tôi..bà ấy đã hy sinh cho bố con tôi quá nhiều……
– …….. Thôi bà nín đi…tôi sẽ thử qua nhà bà nói chuyện lại với bố bà. Có thể người nhà không thể thuyết phục được bố bà, nhưng người lạ như tôi từ ngòai nhìn vào biết đâu được có thể thuyết phục được bố bà.
– Thật à?
– Ừ…tin tôi đi…
– Nhớ nhé.
– Ừm, tôi hứa. Thôi đi rửa mặt đi.
– Ừ.
Nó đứng lên, bước đi rửa tay thì bỗng nghe thấy tiếng giáo viên đang lớn giọng ở phòng giám thị ,
– Eli , hãy nói thật đi . 1 bạn đã nói với cô rằng em đẩy bạn ý suýt chút nữa té cầu thang. Chuyện đó có thật không?
– …..Em không có đẩy bạn ý.
Đó là nhỏ chuyển trường hôm trước, vẫn bộ quần áo đó, vẫn cái mùi ghê tởm đấy, và vẫn đôi mắt đỏ sâu thẳm..ghê rợn.
– Em còn định nói dối bao lâu, có rất nhiều bạn chứng kiến điều đó.
– Em nói rồi, đó không phải là lỗi của em, – nhỏ lạnh lùng đáp lại
– Em….
– Cô không tin em sao? – ánh mắt nhỏ đang biến dạng, tròng mắt đang nhỏ dần và đang từ từ chuyển sang màu đỏ sẫm……..