DỌC ĐƯỜNG QUÂN NGŨ - Chương 12
12. NGÀY VỀ – HỒI KẾT
Mười ngày nữa là ra quân, cảm giác lúc này nó vừa nôn nao vừa lưu luyến rất khó tả. Nôn nao vì sắp được đoàn tụ với gia đình, bè bạn, cảnh vật và quê hương. Lưu luyến vì sắp phải xa nơi mình đã gắn bó hơn 1 năm, đã đổ mồ hôi, nước mắt và cả máu vì nó. Đó là chưa tính đến việc phải xa bạn bè đồng chí, người anh em đã sát cánh cùng ta trong hoạn nạn, người đã chia cho ta từng điếu thuốc, ngụm nước, miếng bánh khi khó khăn.
Ngày thứ nhất cho đến ngày thứ ba mọi thứ diễn ra suôn sẻ, không hề có trở ngại gì. Tôi cùng anh em lên phòng quân nhu mà trả quần áo, quân tư trang. Xong xuôi lại chuẩn bị ba lô hành lí chuẩn bị cho chuyến “hồi hương”. Đến ngày thứ tư…
– Đang ngủ thì thằng Sơn nghe động. Lúc đó độ 2 giờ mấy sáng, thằng Sơn nghe tiếng xù xì bên hướng tủ súng. Vì nằm giường dưới (giường tầng ấy mà) nên nó chỉ nghe mà không thấy gì. Lúc này nó chỉ tưởng là anh em chia tay nên tâm sự chuyện buồn vui thôi. Đoạn nó nhắm mắt ngủ tiếp nhưng vừa chợp mắt tiếng xù xì ấy lại xuất hiện và ngày càng ồn hơn. Tức mình nó bước khỏi giường đứng dậy kiểm tra. Thì ngay trên đầu tủ súng (cách nó chừng 3 bước chân) có 2 “con” đang ngồi đối diện nhau (thằng Sơn nói là bọn nó đang đánh bài ^^). Dường như bọn nó không để ý đến thằng Sơn nên vẫn tiếp tục, thế là thằng Sơn cố hết sức bình sinh mà thật nhẹ nhàng chui lại vào giường chùm mền (chăn) chịu trận. Lát lâu sau nó không nghe gì nữa mới đánh bạo ra xem lần 2 thì 2 “con” đó cũng mất tiêu…
– Một lần đang ngồi nhậu với thằng Phong “nhây”. Gớm khỗ thằng này tửu lượng cũng chả có gì ghê gớm, duy chỉ có cái tật nhây là ai cũng phải ngán. Ngồi tay đôi với tôi, nó chỉ “tâm sự” 1 chuyện duy nhất ^^, nó kể cả tám chục lần rồi mà vẫn chưa chán. Cứ đều đều mà lặp đi lặp lại như vậy. Tôi lúc này cũng phát ngán với câu chuyện của nó rồi nhưng vẫn vui vẻ “chăm chú” nghe (sợ nó phật ý, với lại nữa ra quân rồi biết tìm đâu ra người nhây được như vậy nữa kkk). Đang kể thì bỗng nhiên sắc mặt thằng Phong thay đổi, rồi nó khóc lóc nói lí nhí gì đó trong miệng trong khi mặt thì cúi gầm xuống đất. Thấy lạ nên tôi lay gọi nó. Như chỉ chờ có vậy thằng Phong ngã uỵch xuống đất. Lúc này tôi mới để ý tay chân nó co quắp lại, mặt thì trắng bệt, còn đôi mắt thì trắng dã. Biết đã bị vong nhập nên tôi cố hết sức mà nói: “Nam hay nữ?”, “Gái” – thằng Phong (???) nói, “Chết lâu chưa?” – tôi lại hỏi, “Hai mấy năm” – nó trả lời. “Sao không đi đầu thai?” – tôi hỏi , “Oan ức lắm” – nó nói. “Oan gì giúp được tui giúp” – tôi hỏi tiếp, “Tối nay gặp” – vừa nói xong thằng Phong đứng bật dậy xoay 1 vòng rồi ngã quỵ. Tỉnh dậy nó chỉ nhớ là có người đứng ngoài rào nhìn nó, ngoài ra nó chả nhớ gì. Đêm đó tôi ráng thức “chờ” đứa “gái chết hai mấy năm oan ức không siêu thoát” hẹn tối nay gặp đó. Nhưng chờ mãi đến gần 1 giờ vẫn không thấy ( thật ra không thấy mừng thấy bà luôn ý, thấy rồi không biết phải làm sao nữa ^^) nên tôi bỏ đi ngủ, và , vì mệt nên tôi ngủ rất nhanh. Đêm đó tôi mơ thấy ngày tôi ra quân, nhưng, ngoài ba lô trên vai tôi còn … cõng thêm một người con gái nữa (không nhìn rõ mặt). Đi được một đoạn thì người trên vai tôi nói :”Em chỉ có giang (quá giang) qua biển thôi, sợ thủy thần nên em không đi một mình được, nhờ anh hợp tuổi giúp dùm em, em đội ơn anh!”. Giật mình tỉnh giấc tôi loáng thoáng thấy bóng người ngoài cửa nhưng rồi nghĩ là người đó đến báo tin nên cho qua.
– Ngày ra quân cuối cùng đã đến, hôm ấy khi nhận tiền (tiền ra quân ấy mà) xong xuôi cũng độ 1h mấy sáng, tôi trở về đơn vị chuẩn bị ba lô với chia tay thủ trưởng và anh em. Rồi ngồi ngoài cửa chờ tập trung để lên xe. Độ 5p sau xe đến, đồng thời cũng có lệnh tập trung nên tôi chào anh em lần nữa rồi mang ba lô lên mà đi. Lúc này bỗng thấy lòng nôn nao sao sao ấy, kiểu như còn việc gì quên chưa làm. Tôi rặn nhớ mãi mới nhớ ra việc của “cô gái”. Thế là tôi rảo bước đi và không quên quay lại mĩm cười nói nhỏ:”Tụi mình dìa (về) em gì đó ơi!”, dứt tiếng thì thấy ba lô nặng hơn hẳn…