Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 5
– Tôi sẽ nhờ cây thánh giá của tôi trợ giúp. Rất có thể sẽ tìm được một dấu vết về quả cầu pha lê.
– Và cả tên giết người.
– Hy vọng vậy!
Fleuvee đưa bàn tay phải vẩy ngang.
– Anh biết không, John, chúng ta quen nhau đã một thời gian dài Lúc đầu, tôi cho anh là một tên khoe khoang khoác lác, nhưng bậy giờ tôi rất tôn trọng nhận xét của anh. Vì thế tôi hỏi thật, có mối nguy hiểm nào đang đe dọa thành phố này không?
– Không!
Anh ta thở ra nhẹ nhõm.
– Thế thì tốt. Một tên Belphégor và đám tay chân của hắn đã là quá đủ đối với tôi. – Thanh tra Fleuvee quay người, mở vòi cho nước chảy vào một chiếc cốc, rồi uống từng ngụm dài. Khuôn mặt anh ta bớt nhợt nhạt. Dể hiểu thôi, chàng thanh tra tốt bụng này đang có quá nhiều lo lắng, ở địa vị anh chắc tôi cũng sẽ không xử sự khác.
– Ta quay ra đi! – Anh đề nghị.
Khi người ta trở lại căn phòng xảy ra vụ giết người, vẻ tàn nhẫn thực tại lại một lần nữa đập thẳng vào xương tủy. Tôi phải nhìn cảnh người ta đặt Tanith nằm vào một chiếc hộp dài bằng thiếc, rồi đậy nắp lên. Đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy người đàn bà bí hiểm, xinh đẹp và cũng rất thông minh, dễ mến.
– Anh còn muốn ở lại đây không? – Fleuvee hỏi.
Tôi lắc đầu.
– Chẳng còn gì giữ tôi ở lại Paris nữa!
Fleuvee mỉm cười.
– Lạ thật, sao anh đi vội vàng vậy? Tôi biết anh đang che dấu tôi điều gì đó, nhưng chẳng giận anh đâu. – Chàng thanh tra giơ tay ra cho tôi. – Chúc anh gặp may mắn, và chừng nào giải quyết xong vụ án, nhớ báo tin cho tôi biết!
Không khí trong nhà rất ấm. Ra tới ngoài, tôi được chào đón ngay bởi ngọn gió lành lạnh của buổi chiều, nó thổi khô lớp mồ hôi trên khuôn mặt nóng bỏng.
Tôi đưa mắt nhìn lên bầu trời đang thẫm lại.
– Tanith! – Tôi thì thào. – Tôi sẽ giải cho được vụ án này, tôi xin hứa …
Giọng nói khàn xuống, cổ họng chợt nóng rẫy lên, thế là tôi xoay người và bước những bước chân hối hả …
– Hello, chào quý bà yêu mến! – Cô gái nhỏ cười vui, ném cặp sách bay xuyên qua căn bếp.
Người đàn bà đang đứng bếp xoay người lại, ngạc nhiên.
– Con đã về rồi ư, Lisa?
– Vâng hôm nay con hết tiền rồi.
– Sao hết sớm vậy?
Lisa nhón lấy hai quả dâu tây rất lớn từ đĩa, đút chúng vào miệng rồi phồng má lên nhai. Cô bé muốn vừa nhai vừa trả lời, nhưng không nói thành lời, chỉ đưa ra được những âm thanh kỳ cục. Cuối cùng, khi đã nuốt hai quả dâu tay xuống, cô học trò giải thích:
– Các thầy cô giáo của con hôm nay bận họp.
– Thế bây giờ con làm gì? – Mẹ cô hỏi.
– Con không làm bài đâu. Hôm nay chẳng có ai ra bài về nhà làm cả. Con sẽ ra bãi biển.
Fedora Golon gật đầu.
– Ừ, con yêu, đi tắm đi! Còn khoảng một tiếng nữa mẹ mới nấu xong bữa ăn.
– Hôm nay có món gì vậy mẹ? – Lisa hỏi.
– Một món súp cá rất ngon.
– Nghe được đấy! Chào mẹ , hẹn gặp lại sau …
Cô gái nhanh chân ra khỏi bếp, bước ra hàng hiên trước nhà. Từ đây chỉ chạy vài bước chân là cô đã ra tới bãi biển có những núi đá vôi khổng lồ mọc dựng lên giữa mặt nước.
Fedora Golon nhìn theo cô con gái mười lăm tuổi của mình. Gió đang thổi mái tóc dài bay ngược về phia sau. Lisa có mái tóc giống hệt như mẹ mình. Một màu nâu, óng ánh, một mái tóc khỏe mạnh và dày dặn. Cô gái rồi sẽ trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, ngay từ bây giờ người ta đã nhận thấy rõ như vậy.
Bóng cô bé mỗi lúc một nhỏ hơn.
Dáng vẻ Lisa gây cảm giác cô muốn chạy thẳng vào những đợt sóng đang tràn lên bãi cát. Nhưng rồi tới mép nước, cô học trò suy nghĩ lại, cô dừng chân rồi giơ tay cởi chiếc áo thun ra khỏi đầu. Sau đó, cô rút đôi chân ra khỏi chiếc quần Jean và chỉ mọt tích tắc sau, cả chiếc quần trong cũng bay sang bên. Lisa trần truồng chạy thẳng vào những làn sóng biển.
Cả gia đình Golon chẳng bao giờ mặt quần áo khi tắm. Cái vịnh rất nhỏ này thật hẻo lánh, hầu như chẳng có ai qua lại. Hơn thế nữa, cả gia đình Golon quan niệm việc tự do thân thể chẳng phải là chuyện phản đạo đức.
Raymond, chồng của Fedora và cha của Lisa, hôm nay đang có việc phải đi xa. Mãi tới chiều tối anh ta mới quay trở lại, và chắc chắn anh sẽ lại đã bán được một vài khu đất nào đó, anh là người buôn bán bất động sản.
Fedora hoàn toàn chẳng thông cảm với nghề nghiệp của chồng. Chị thấy khó chịu và ghê tởm những chuyện làm ăn đó. Chị chỉ thích thể hiện những suy nghĩ và tình cảm của mình bằng màu sắc lên trên nền vải. Vẽ đối với chị là tất cả. Nó là cuộc sống của chị, nó là khoảng không gian cho chị nở hoa, nó là thứ thu hút hồn chị. Mỗi giây phút rảnh rỗi đều được Fedora dành trọn cho những bức tranh, và kể cả bây giờ người đàn bà cũng đang nghĩ về chúng, tâm trí của chị đã chìm vào công việc đó. Lisa tắm, và Fedora biết rõ con gái mình, cô bé chắc chắn sẽ ở ngoài bãi biển cả tiếng đồng hồ. Chị có thể tận dụng khoảng thời gian đó. Cứ để cho nồi súp sôi liu riu trên bếp lửa.
Fedora bước chân khỏi căn bếp. Người đàn bà đi qua khoảng hành lang rất rộng rồi quan sát mình trong gương với vẻ hài lòng.
Năm nay chị ba mươi lăm tuổi, nhưng người ta hoàn toàn không nhìn thấy điều đó trong ngoại hình của chị. Fedora vẫn còn là người đàn bà rất đẹp và rất trẻ, đang trong tuổi nở hoa. Bên dưới làn váy rộng, những đường nét của thân hình chị chỉ thể hiện lên thấp thoáng, người đàn bà biết rất rõ thân hình mình vẫn còn thu hút vô vàn những cặp mắt đàn ông.
Một lúc sau đó, hơi hé đôi làn môi đầy đặn, hai con măt nheo nhỏ, người đàn bà cảm nhận một đợt sóng khoái cảm đang chảy qua làn da mình. Đột ngột máu chảy thật nhanh trong huyết quản, có vẽ như nó đã được đun nóng lên, ánh mắt chị mờ đi.
Chị phải làm điều đó.
Chị muốn làm điều đó.
– Và cả tên giết người.
– Hy vọng vậy!
Fleuvee đưa bàn tay phải vẩy ngang.
– Anh biết không, John, chúng ta quen nhau đã một thời gian dài Lúc đầu, tôi cho anh là một tên khoe khoang khoác lác, nhưng bậy giờ tôi rất tôn trọng nhận xét của anh. Vì thế tôi hỏi thật, có mối nguy hiểm nào đang đe dọa thành phố này không?
– Không!
Anh ta thở ra nhẹ nhõm.
– Thế thì tốt. Một tên Belphégor và đám tay chân của hắn đã là quá đủ đối với tôi. – Thanh tra Fleuvee quay người, mở vòi cho nước chảy vào một chiếc cốc, rồi uống từng ngụm dài. Khuôn mặt anh ta bớt nhợt nhạt. Dể hiểu thôi, chàng thanh tra tốt bụng này đang có quá nhiều lo lắng, ở địa vị anh chắc tôi cũng sẽ không xử sự khác.
– Ta quay ra đi! – Anh đề nghị.
Khi người ta trở lại căn phòng xảy ra vụ giết người, vẻ tàn nhẫn thực tại lại một lần nữa đập thẳng vào xương tủy. Tôi phải nhìn cảnh người ta đặt Tanith nằm vào một chiếc hộp dài bằng thiếc, rồi đậy nắp lên. Đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy người đàn bà bí hiểm, xinh đẹp và cũng rất thông minh, dễ mến.
– Anh còn muốn ở lại đây không? – Fleuvee hỏi.
Tôi lắc đầu.
– Chẳng còn gì giữ tôi ở lại Paris nữa!
Fleuvee mỉm cười.
– Lạ thật, sao anh đi vội vàng vậy? Tôi biết anh đang che dấu tôi điều gì đó, nhưng chẳng giận anh đâu. – Chàng thanh tra giơ tay ra cho tôi. – Chúc anh gặp may mắn, và chừng nào giải quyết xong vụ án, nhớ báo tin cho tôi biết!
Không khí trong nhà rất ấm. Ra tới ngoài, tôi được chào đón ngay bởi ngọn gió lành lạnh của buổi chiều, nó thổi khô lớp mồ hôi trên khuôn mặt nóng bỏng.
Tôi đưa mắt nhìn lên bầu trời đang thẫm lại.
– Tanith! – Tôi thì thào. – Tôi sẽ giải cho được vụ án này, tôi xin hứa …
Giọng nói khàn xuống, cổ họng chợt nóng rẫy lên, thế là tôi xoay người và bước những bước chân hối hả …
– Hello, chào quý bà yêu mến! – Cô gái nhỏ cười vui, ném cặp sách bay xuyên qua căn bếp.
Người đàn bà đang đứng bếp xoay người lại, ngạc nhiên.
– Con đã về rồi ư, Lisa?
– Vâng hôm nay con hết tiền rồi.
– Sao hết sớm vậy?
Lisa nhón lấy hai quả dâu tây rất lớn từ đĩa, đút chúng vào miệng rồi phồng má lên nhai. Cô bé muốn vừa nhai vừa trả lời, nhưng không nói thành lời, chỉ đưa ra được những âm thanh kỳ cục. Cuối cùng, khi đã nuốt hai quả dâu tay xuống, cô học trò giải thích:
– Các thầy cô giáo của con hôm nay bận họp.
– Thế bây giờ con làm gì? – Mẹ cô hỏi.
– Con không làm bài đâu. Hôm nay chẳng có ai ra bài về nhà làm cả. Con sẽ ra bãi biển.
Fedora Golon gật đầu.
– Ừ, con yêu, đi tắm đi! Còn khoảng một tiếng nữa mẹ mới nấu xong bữa ăn.
– Hôm nay có món gì vậy mẹ? – Lisa hỏi.
– Một món súp cá rất ngon.
– Nghe được đấy! Chào mẹ , hẹn gặp lại sau …
Cô gái nhanh chân ra khỏi bếp, bước ra hàng hiên trước nhà. Từ đây chỉ chạy vài bước chân là cô đã ra tới bãi biển có những núi đá vôi khổng lồ mọc dựng lên giữa mặt nước.
Fedora Golon nhìn theo cô con gái mười lăm tuổi của mình. Gió đang thổi mái tóc dài bay ngược về phia sau. Lisa có mái tóc giống hệt như mẹ mình. Một màu nâu, óng ánh, một mái tóc khỏe mạnh và dày dặn. Cô gái rồi sẽ trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, ngay từ bây giờ người ta đã nhận thấy rõ như vậy.
Bóng cô bé mỗi lúc một nhỏ hơn.
Dáng vẻ Lisa gây cảm giác cô muốn chạy thẳng vào những đợt sóng đang tràn lên bãi cát. Nhưng rồi tới mép nước, cô học trò suy nghĩ lại, cô dừng chân rồi giơ tay cởi chiếc áo thun ra khỏi đầu. Sau đó, cô rút đôi chân ra khỏi chiếc quần Jean và chỉ mọt tích tắc sau, cả chiếc quần trong cũng bay sang bên. Lisa trần truồng chạy thẳng vào những làn sóng biển.
Cả gia đình Golon chẳng bao giờ mặt quần áo khi tắm. Cái vịnh rất nhỏ này thật hẻo lánh, hầu như chẳng có ai qua lại. Hơn thế nữa, cả gia đình Golon quan niệm việc tự do thân thể chẳng phải là chuyện phản đạo đức.
Raymond, chồng của Fedora và cha của Lisa, hôm nay đang có việc phải đi xa. Mãi tới chiều tối anh ta mới quay trở lại, và chắc chắn anh sẽ lại đã bán được một vài khu đất nào đó, anh là người buôn bán bất động sản.
Fedora hoàn toàn chẳng thông cảm với nghề nghiệp của chồng. Chị thấy khó chịu và ghê tởm những chuyện làm ăn đó. Chị chỉ thích thể hiện những suy nghĩ và tình cảm của mình bằng màu sắc lên trên nền vải. Vẽ đối với chị là tất cả. Nó là cuộc sống của chị, nó là khoảng không gian cho chị nở hoa, nó là thứ thu hút hồn chị. Mỗi giây phút rảnh rỗi đều được Fedora dành trọn cho những bức tranh, và kể cả bây giờ người đàn bà cũng đang nghĩ về chúng, tâm trí của chị đã chìm vào công việc đó. Lisa tắm, và Fedora biết rõ con gái mình, cô bé chắc chắn sẽ ở ngoài bãi biển cả tiếng đồng hồ. Chị có thể tận dụng khoảng thời gian đó. Cứ để cho nồi súp sôi liu riu trên bếp lửa.
Fedora bước chân khỏi căn bếp. Người đàn bà đi qua khoảng hành lang rất rộng rồi quan sát mình trong gương với vẻ hài lòng.
Năm nay chị ba mươi lăm tuổi, nhưng người ta hoàn toàn không nhìn thấy điều đó trong ngoại hình của chị. Fedora vẫn còn là người đàn bà rất đẹp và rất trẻ, đang trong tuổi nở hoa. Bên dưới làn váy rộng, những đường nét của thân hình chị chỉ thể hiện lên thấp thoáng, người đàn bà biết rất rõ thân hình mình vẫn còn thu hút vô vàn những cặp mắt đàn ông.
Một lúc sau đó, hơi hé đôi làn môi đầy đặn, hai con măt nheo nhỏ, người đàn bà cảm nhận một đợt sóng khoái cảm đang chảy qua làn da mình. Đột ngột máu chảy thật nhanh trong huyết quản, có vẽ như nó đã được đun nóng lên, ánh mắt chị mờ đi.
Chị phải làm điều đó.
Chị muốn làm điều đó.
Comments for chapter "Chương 5"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận