Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 34
– Không đâu, không đâu! – Quỷ Satan cười lớn, những tiếng cười chát chúa.
– Bọn mi không hủy diệt nổi ta. Bọn mi làm không nổi …
Bắn súng bây giờ rõ ràng chẳng được ích gì, nhưng tôi nghĩ đến dùng thánh giá thần chống lại hắn. Cây thánh giá rất mạnh mẽ, thậm chí Satan cũng phải sợ nó, bởi trong thuở hồng hoang, khi cuộc chiến ban đầu giữa cái Ác và cái Thiện xảy ra, chính cái Ác đã có lần khụy gối quỵ hàng.
Mà cây thánh giá thần lại là một sản vật từ thuở hồng hoang.
Nhưng Satan là một kẻ tinh ranh. Gã đánh giá tình huống rất chính xác, và gã rút lui.
Mọi việc xảy ra nhanh như chớp. Phần mở hình tròn trong suốt trên trần phòng biến đi, trần phòng đột ngột trở lại bình thường khiến tôi không còn cơ hội sử dụng đến món vũ khí mạnh nhất của mình. Chỉ duy nhất một làn khói diêm sinh phả xuống hai chúng tôi. Lời chào cuối cùng của quỷ Satan. Gã mặt dê đã đạt được mục đích của mình, gã đã nắm trong tay quả cầu pha lê.
Chỉ còn lại những tên thầy tu.
Cho tới lúc này, vẫn chưa có tên thầy tu thứ hai nào lộ mặt ra, mặc dù tôi tin chắc tất cả lũ chúng đang ở trong nhà này.
Lời giải thích của quỷ Satan đã khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Cho tới lúc này tôi không hề biết là thế giới có tới hai nhóm thầy tu thờ quỷ Satan. Một nhóm đã bị tôi hủy diệt trước đây vài năm, nhóm kia vậy là vẫn còn sống sót, và bây giờ được vật chất hóa, quay trở lại dưới sự trợ giúp của quỷ Satan.
Fedora gọi tôi.
– Anh muốn có chiếc đế đựng quả cầu, đúng không nào?
– Vâng!
– Tôi biết nó đang ở đâu. Tôi đã mang nó từ Paris về đây, thế rồi nó chui vào trong bức tranh.
– Tôi biết. Có lẽ ta sẽ tìm thấy nó ở chỗ bốn tên thầy tu còn lại.
– Chẳng lẽ chúng không sợ chiếc đế đựng?
– Chúng sợ chứ và không dám sờ tay vào nó đâu. Nhưng ta phải đi tìm ngay!
Fedora Golon nếm một cái nhìn sợ hãi lên trên trần nhà.
– Theo ý anh, quỷ Satan đã rút đi chưa?
– Gã rút đi rồi. Chị phải biết rằng quỷ Satan thật ra là kẻ ranh ma và hèn nhát. Một khi định làm điều gì đó, gã luôn thực hiện bằng cách tận dụng những yếu điểm của những con người bằng xương bằng thịt, giống như chị. Một khi đã được mục đích, gã sẵn sàng quên đi mọi kẻ khác, dù là tay chân. Nhưng dĩ nhiên, hiện giờ gã đang hy vọng là bọn thầy tu sẽ chiến thắng chúng ta.
– Tại sao gã không tấn công chúng ta?
Tôi chỉ vào cây thánh giá thần.
– Vì nó.
– Cây thánh giá mạnh mẽ đến thế sao? – Người đàn bà ngạc nhiên.
– Chắc chắn.
Bốn tên thầy tu không còn ở dưới tầng hầm nữa. Kể cả trong khu vực xung quanh cũng không nhìn thấy chúng. Nếu chúng không còn rình mò ở phía bên ngoài kia, thì chắc chắn hiện thời chúng đang trốn tránh ở tầng trên, nơi có căn phòng vẽ. Chẳng phải tình cờ mà tên thầy tu đầu tiên đã xuất hiện bên cầu thang. Tôi nói cho Fedora nghe nỗi nghi ngờ của mình.
Người đàn bà giật mình.
– Anh muốn đi lên trên đó?
– Chắc không còn cách nào khác đâu. – Tôi giải thích.
– Nhưng chúng ta chỉ có hai mà bọn thầy tu có bốn.
– Đừng quên vũ khí của chúng ta. – Tôi đáp lời và bước chân đi.
Fedora đi theo với tốc độ chậm hơn. Tôi bây giờ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện do dự hay né tránh. Chắc chắn, hai chúng tôi bây giờ có thể ra khỏi nhà, lái xe đi nơi khác, nhưng tôi muốn kết thúc vụ này.
Ngoài ra, tôi còn một món nợ phải trả. Bọn thầy tu trong con mắt tôi cũng có lỗi trong cái chết của Tanith, mặc dù không trực tiếp.
Bây giờ đã đến lúc chúng phải đền tội.
Tôi đến bên những bậc cầu thang bằng gỗ dẫn lên trên, chú ý bước nhẹ chân, Fedora đi sát theo sau.
Đến trước cánh cửa phòng vẽ, tôi dừng lại. Ngay từ bây giờ giác quan thứ sáu đã cho tôi biết là chúng đang ở phía bên kia cánh cửa. Tôi gật đầu với nữ họa sĩ và người đàn bà hiểu ngay.
Tôi gạt chị ta lùi vào một góc của cánh cửa, rồi tay cầm chắc khẩu Beretta tôi thận trọng mở cánh cửa phòng vẽ. Trong thời gian này, bọn thầy tu lẽ ra đã có cơ hội bổ rìu về hướng chúng tôi, thế nhưng đã không có một hành động nào xảy ra.
Tôi nhìn vào bên trong căn phòng.
Đầu tiên, tôi hầu như không tin nổi vào mắt mình. Bốn tên thầy tu đứng đó, đờ đẫn như bốn bức tượng. Chúng không cử động nổi, bởi ở chính giứa căn phòng là chiếc đế đựng của Thần Lửa.
Chiếc đế đựng đang được dưới đất, và nó đang tỏa ra một quầng sáng mờ mờ màu vàng.
Nó đang hút hồn bốn tên thầy tu.
Cẩn trọng, tôi dần dần đóng cửa lại, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của người đàn bà và thì thào nói lại những gì mình vừa nhìn thấy.
– Vậy là chúng ta đã thắng sao?
– Chưa đâu. Nhưng tôi sẽ làm chuyện đó. Làm ơn đưa lại cho tôi cây thánh giá.
Fedora giật nảy mình.
– Thế thì …thế thì tôi không được bảo vệ.
– Về nguyên tắc thì đúng. Chỉ có điều bọn thầy tu không thể làm hại được chị nữa đâu, chiếc đế đựng của Thần Lửa đang trói chân, trói tay chúng.
– Tại sao nó không hủy diệt bọn thầy tu?
– Đó là điều tôi đang muốn tìm hiểu đây.
Rõ ràng là người đàn bà không muốn trả lại cho tôi cây thánh giá, nhưng tôi thật sự cần tới nó.
Cảm nhận món vũ khí tối hậu quen thuộc trong tay, thân thể tôi chìm trong một cảm giác mạnh mẽ, sáng suốt.
– Chị xuống dưới đợi đi. – Tôi nói với nữ họa sĩ. – Chị đợi ở dưới đó hay ra ngoài nhà cũng được, chở cho tới khi mọi chuyện kết thúc đã.
Người đàn bà nhìn vào mặt tôi. Nghiêm trang dò xét. Thế rồi Fedora nói một câu mà tôi không thật sự hiểu.
Tôi cảm ơn anh, John Singlair. Tôi cảm ơn anh về tất cả những gì mà anh đã làm … – Rồi chị ta gật đầu, xoay người và bước đi, không quay lại lần nào.
Thoáng ngạc nhiên nhưng tôi không nghi ngờ gì cả, bởi đang bận tập trung vào bốn tên thầy tu.
Ấn nắm đấm cửa xuống, tôi chầm chậm bước vào phòng vẽ …
– Bọn mi không hủy diệt nổi ta. Bọn mi làm không nổi …
Bắn súng bây giờ rõ ràng chẳng được ích gì, nhưng tôi nghĩ đến dùng thánh giá thần chống lại hắn. Cây thánh giá rất mạnh mẽ, thậm chí Satan cũng phải sợ nó, bởi trong thuở hồng hoang, khi cuộc chiến ban đầu giữa cái Ác và cái Thiện xảy ra, chính cái Ác đã có lần khụy gối quỵ hàng.
Mà cây thánh giá thần lại là một sản vật từ thuở hồng hoang.
Nhưng Satan là một kẻ tinh ranh. Gã đánh giá tình huống rất chính xác, và gã rút lui.
Mọi việc xảy ra nhanh như chớp. Phần mở hình tròn trong suốt trên trần phòng biến đi, trần phòng đột ngột trở lại bình thường khiến tôi không còn cơ hội sử dụng đến món vũ khí mạnh nhất của mình. Chỉ duy nhất một làn khói diêm sinh phả xuống hai chúng tôi. Lời chào cuối cùng của quỷ Satan. Gã mặt dê đã đạt được mục đích của mình, gã đã nắm trong tay quả cầu pha lê.
Chỉ còn lại những tên thầy tu.
Cho tới lúc này, vẫn chưa có tên thầy tu thứ hai nào lộ mặt ra, mặc dù tôi tin chắc tất cả lũ chúng đang ở trong nhà này.
Lời giải thích của quỷ Satan đã khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Cho tới lúc này tôi không hề biết là thế giới có tới hai nhóm thầy tu thờ quỷ Satan. Một nhóm đã bị tôi hủy diệt trước đây vài năm, nhóm kia vậy là vẫn còn sống sót, và bây giờ được vật chất hóa, quay trở lại dưới sự trợ giúp của quỷ Satan.
Fedora gọi tôi.
– Anh muốn có chiếc đế đựng quả cầu, đúng không nào?
– Vâng!
– Tôi biết nó đang ở đâu. Tôi đã mang nó từ Paris về đây, thế rồi nó chui vào trong bức tranh.
– Tôi biết. Có lẽ ta sẽ tìm thấy nó ở chỗ bốn tên thầy tu còn lại.
– Chẳng lẽ chúng không sợ chiếc đế đựng?
– Chúng sợ chứ và không dám sờ tay vào nó đâu. Nhưng ta phải đi tìm ngay!
Fedora Golon nếm một cái nhìn sợ hãi lên trên trần nhà.
– Theo ý anh, quỷ Satan đã rút đi chưa?
– Gã rút đi rồi. Chị phải biết rằng quỷ Satan thật ra là kẻ ranh ma và hèn nhát. Một khi định làm điều gì đó, gã luôn thực hiện bằng cách tận dụng những yếu điểm của những con người bằng xương bằng thịt, giống như chị. Một khi đã được mục đích, gã sẵn sàng quên đi mọi kẻ khác, dù là tay chân. Nhưng dĩ nhiên, hiện giờ gã đang hy vọng là bọn thầy tu sẽ chiến thắng chúng ta.
– Tại sao gã không tấn công chúng ta?
Tôi chỉ vào cây thánh giá thần.
– Vì nó.
– Cây thánh giá mạnh mẽ đến thế sao? – Người đàn bà ngạc nhiên.
– Chắc chắn.
Bốn tên thầy tu không còn ở dưới tầng hầm nữa. Kể cả trong khu vực xung quanh cũng không nhìn thấy chúng. Nếu chúng không còn rình mò ở phía bên ngoài kia, thì chắc chắn hiện thời chúng đang trốn tránh ở tầng trên, nơi có căn phòng vẽ. Chẳng phải tình cờ mà tên thầy tu đầu tiên đã xuất hiện bên cầu thang. Tôi nói cho Fedora nghe nỗi nghi ngờ của mình.
Người đàn bà giật mình.
– Anh muốn đi lên trên đó?
– Chắc không còn cách nào khác đâu. – Tôi giải thích.
– Nhưng chúng ta chỉ có hai mà bọn thầy tu có bốn.
– Đừng quên vũ khí của chúng ta. – Tôi đáp lời và bước chân đi.
Fedora đi theo với tốc độ chậm hơn. Tôi bây giờ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện do dự hay né tránh. Chắc chắn, hai chúng tôi bây giờ có thể ra khỏi nhà, lái xe đi nơi khác, nhưng tôi muốn kết thúc vụ này.
Ngoài ra, tôi còn một món nợ phải trả. Bọn thầy tu trong con mắt tôi cũng có lỗi trong cái chết của Tanith, mặc dù không trực tiếp.
Bây giờ đã đến lúc chúng phải đền tội.
Tôi đến bên những bậc cầu thang bằng gỗ dẫn lên trên, chú ý bước nhẹ chân, Fedora đi sát theo sau.
Đến trước cánh cửa phòng vẽ, tôi dừng lại. Ngay từ bây giờ giác quan thứ sáu đã cho tôi biết là chúng đang ở phía bên kia cánh cửa. Tôi gật đầu với nữ họa sĩ và người đàn bà hiểu ngay.
Tôi gạt chị ta lùi vào một góc của cánh cửa, rồi tay cầm chắc khẩu Beretta tôi thận trọng mở cánh cửa phòng vẽ. Trong thời gian này, bọn thầy tu lẽ ra đã có cơ hội bổ rìu về hướng chúng tôi, thế nhưng đã không có một hành động nào xảy ra.
Tôi nhìn vào bên trong căn phòng.
Đầu tiên, tôi hầu như không tin nổi vào mắt mình. Bốn tên thầy tu đứng đó, đờ đẫn như bốn bức tượng. Chúng không cử động nổi, bởi ở chính giứa căn phòng là chiếc đế đựng của Thần Lửa.
Chiếc đế đựng đang được dưới đất, và nó đang tỏa ra một quầng sáng mờ mờ màu vàng.
Nó đang hút hồn bốn tên thầy tu.
Cẩn trọng, tôi dần dần đóng cửa lại, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của người đàn bà và thì thào nói lại những gì mình vừa nhìn thấy.
– Vậy là chúng ta đã thắng sao?
– Chưa đâu. Nhưng tôi sẽ làm chuyện đó. Làm ơn đưa lại cho tôi cây thánh giá.
Fedora giật nảy mình.
– Thế thì …thế thì tôi không được bảo vệ.
– Về nguyên tắc thì đúng. Chỉ có điều bọn thầy tu không thể làm hại được chị nữa đâu, chiếc đế đựng của Thần Lửa đang trói chân, trói tay chúng.
– Tại sao nó không hủy diệt bọn thầy tu?
– Đó là điều tôi đang muốn tìm hiểu đây.
Rõ ràng là người đàn bà không muốn trả lại cho tôi cây thánh giá, nhưng tôi thật sự cần tới nó.
Cảm nhận món vũ khí tối hậu quen thuộc trong tay, thân thể tôi chìm trong một cảm giác mạnh mẽ, sáng suốt.
– Chị xuống dưới đợi đi. – Tôi nói với nữ họa sĩ. – Chị đợi ở dưới đó hay ra ngoài nhà cũng được, chở cho tới khi mọi chuyện kết thúc đã.
Người đàn bà nhìn vào mặt tôi. Nghiêm trang dò xét. Thế rồi Fedora nói một câu mà tôi không thật sự hiểu.
Tôi cảm ơn anh, John Singlair. Tôi cảm ơn anh về tất cả những gì mà anh đã làm … – Rồi chị ta gật đầu, xoay người và bước đi, không quay lại lần nào.
Thoáng ngạc nhiên nhưng tôi không nghi ngờ gì cả, bởi đang bận tập trung vào bốn tên thầy tu.
Ấn nắm đấm cửa xuống, tôi chầm chậm bước vào phòng vẽ …
Comments for chapter "Chương 34"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận