Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 31
– Tôi sẽ đi cùng anh.
– Có thể trở thành nguy hiểm đấy.
Người đàn bà cười cay đắng.
– Tôi làm gì ở đây? Ngồi nhìn xác con gái tôi hay sao? Không, món nợ này với quỷ Satan chính tôi phải trả, chính bản thân tôi!
Chị ta giờ đã hiểu ra và câm thù quỷ Satan vì tất cả những hiểm họa mà gã đổ xuống bản thân và gia đình mình. Nhưng người đàn bà hoàn toàn không có vũ khí trong tay, làm sao chị ta có thể đối mặt với gã được. Tôi nhắc Fedora nhận ra điều đó.
– Tôi có thể dùng tay không, chẳng cần tới vũ khí đâu. – Nữ họa sĩ giải thích bằng giọng chắc nịch.
– Không , chị không đủ sức chống lại quỷ sứ đâu!
– Nhưng tôi cũng sẽ không ở lại đây. – Người đàn bà bướng bỉnh nói.
Tôi nghiến răng quyết định tạm chia tay với một món vũ khí.
Cây thánh giá thần!
Khi tôi kéo sợi dây chuyền vòng qua đầu, đôi mắt của nữ họa sĩ mở to, người đàn bà nhận ra ngay ý định của tôi.
– Tôi không nhận được đâu. – Chị ta thì thào.
– Có đấy, chị cầm đi!
Thế còn anh Singlair? Anh sẽ không còn vũ khí nữa.
Tôi lắc đầu.
– Không sao. Tôi vẫn còn một vài món khác.
Fedora Golon chần chừ đưa bàn tay ra. Chạm vào làn thép đã được rửa nước thánh, bàn tay người đàn bà khẽ giật lại. Thê rồi một nụ cười liếc thoáng qua đôi môi và Fedora cầm lấy cây thánh giá thần.
– Cảm ơn! – Chị ta thì thào. – Cảm ơn nhiều lắm!
Tôi gật đầu ngắn.
– Nếu chúng ta cùng nhau đi lên trên đó, xin chị đừng có nổi điên. Tốt nhất là chị nấp vào một nơi nào đó, và không bao giờ rời tay khỏi cây thánh giá, dù điều gì có xảy ra chăng nữa. Chị hiểu ý tôi nói chưa?
– Hiểu rồi, Singlair. Tôi sẽ cố gắng nhất là vì nó … – Nói đến đây, giọng Fedora tắt nghẹn, người đàn bà quay lại nhìn đứa con gái đã chết của mình.
Tôi đứng im, mặc dù không còn thời gian nữa. Có một người đang phải chia tay với người yêu thương nhất của mình, và tôi phải dành thời gian cho nữ họa sĩ.
– Ta đi được rồi. – Người đàn bà nói với tôi môi run khi quay phắt lại phía tôi.
Cầu thang rất hẹp, chúng tôi không thể bước song song. Phải đi lần lượt từng người một, tôi đi đâu.
Dĩ nhiên tôi không hề có ý định lao thẳng như một gã ngu lên căn hộ phía trên. Không một giây được phép đánh giá quá thấp quỷ Satan. Chắc chắn trong thời gian vừa qua hắn đã bày ra vô số cạm bẫy ở trên đó và đang chờ đợi chúng tôi.
Tôi bây giờ phải trong cậy vào khẩu Beretta, vào con dao găm, vào làn roi diệt quỷ cũng như vào viên phấn thần. Hy vọng những món vũ khí nay có thể giúp đỡ tôi chống lại năm tên thầy tu của quỷ sứ.
Bàn tay đặt lên nấm đấm cửa, khuôn mặt căng thằng, tôi từ từ ấn nó xuống.
Tập trung toàn sức để tránh gây nên bất kỳ một tiếng động nào, tôi nín thở. Cả Fedora Golon cũng im thinh thít.
Tôi mở cánh cửa một khe hẹp, nhìn vào khoảng hành lang nho nhỏ nằm đằng sau đó. Thấy nó trống vắng, tôi liều mở cửa rộng hơn, tầm nhìn thay đổi, giờ tôi đã có thể nhìn thấy phòng khách.
Thoạt đầu căn phòng có vẻ vắng người. Không còn khả năng nào khác, hai chúng tôi phải xem xét thật kỹ căn hộ bên trên, vì thế mà chúng tôi đi ra khỏi tầng hầm.
– Đường đi trống chứ? Nữ họa sĩ thì thào.
– Tôi gật đầu, vừa giơ tay mở cửa, đủ rộng để người tôi có thể lách ra ngoài.
Fedora Golon bước theo tôi và một lúc sau, chúng tôi đã đứng trong con đường nối thẳng tới phòng khách.
Một sự yên lặng giả dối bày ra trong thâm độc.
Bước trên những ngón chân, chúng tôi rón rén di chuyển tiếp, cố gắng để không phát ra một tiếng động nào.
Mọi sợi dây thần kinh của tôi đều hết sức căng thẳng. Tôi đã rút khẩu Beretta ra, sẵn sàng nhả đạn ngay lập tức nếu bất kỳ một tên thầy tu nào xuất hiện.
Hiện thời điều đó chưa xảy ra, và chúng tôi yên ổn đi đến gian phòng khách rộng.
Tới đây, hai chúng tôi dừng chân, đưa mắt nhìn quanh và tôi phát hiện thấy ngay những vũng máu vương vãi bên cạnh chiếc ghế sofa.
Vì đang đứng ở vị thế sau lưng ghế nên tôi không biết chủ nhân của những vũng máu này là ai.
Chắc chắn anh ta đang nằm hay đang ngồi trên ghế sofa.
Cả Fedora cũng không thể không nhận ra vũng máu. Trước khi tôi kịp cản, người đàn bà đã bước nhanh qua mặt tôi, dừng phắt lại bên cạnh ghế và … cả thân người chị ta như lập tức bị đóng băng.
Nỗi kinh hoàng khiến người đàn bà đờ đẫn câm nín. Fedora đứng đó, mất khả năng biểu cảm và phản ứng.
Nhanh chóng tôi bước đến bên chị ta.
Ánh mắt tôi hướng xuống dưới. Ngay cả tôi cũng bị sốc. Xác chết cho tôi biết những kẻ giết người đã ra tay tàn nhẫn tới mức nào. Chúng đã dùng những món vũ khí tởm lợm và khủng khiếp để đưa người đàn ông này sang cõi chết.
Tôi có thể đoán ra người chết là ai và ngay lập tức nhận được lời khẳng định.
Khẽ đến mức độ hầu như không hiểu được, Fedora thì thào:
– Đó là chồng tôi, Raymond …
– Có thể trở thành nguy hiểm đấy.
Người đàn bà cười cay đắng.
– Tôi làm gì ở đây? Ngồi nhìn xác con gái tôi hay sao? Không, món nợ này với quỷ Satan chính tôi phải trả, chính bản thân tôi!
Chị ta giờ đã hiểu ra và câm thù quỷ Satan vì tất cả những hiểm họa mà gã đổ xuống bản thân và gia đình mình. Nhưng người đàn bà hoàn toàn không có vũ khí trong tay, làm sao chị ta có thể đối mặt với gã được. Tôi nhắc Fedora nhận ra điều đó.
– Tôi có thể dùng tay không, chẳng cần tới vũ khí đâu. – Nữ họa sĩ giải thích bằng giọng chắc nịch.
– Không , chị không đủ sức chống lại quỷ sứ đâu!
– Nhưng tôi cũng sẽ không ở lại đây. – Người đàn bà bướng bỉnh nói.
Tôi nghiến răng quyết định tạm chia tay với một món vũ khí.
Cây thánh giá thần!
Khi tôi kéo sợi dây chuyền vòng qua đầu, đôi mắt của nữ họa sĩ mở to, người đàn bà nhận ra ngay ý định của tôi.
– Tôi không nhận được đâu. – Chị ta thì thào.
– Có đấy, chị cầm đi!
Thế còn anh Singlair? Anh sẽ không còn vũ khí nữa.
Tôi lắc đầu.
– Không sao. Tôi vẫn còn một vài món khác.
Fedora Golon chần chừ đưa bàn tay ra. Chạm vào làn thép đã được rửa nước thánh, bàn tay người đàn bà khẽ giật lại. Thê rồi một nụ cười liếc thoáng qua đôi môi và Fedora cầm lấy cây thánh giá thần.
– Cảm ơn! – Chị ta thì thào. – Cảm ơn nhiều lắm!
Tôi gật đầu ngắn.
– Nếu chúng ta cùng nhau đi lên trên đó, xin chị đừng có nổi điên. Tốt nhất là chị nấp vào một nơi nào đó, và không bao giờ rời tay khỏi cây thánh giá, dù điều gì có xảy ra chăng nữa. Chị hiểu ý tôi nói chưa?
– Hiểu rồi, Singlair. Tôi sẽ cố gắng nhất là vì nó … – Nói đến đây, giọng Fedora tắt nghẹn, người đàn bà quay lại nhìn đứa con gái đã chết của mình.
Tôi đứng im, mặc dù không còn thời gian nữa. Có một người đang phải chia tay với người yêu thương nhất của mình, và tôi phải dành thời gian cho nữ họa sĩ.
– Ta đi được rồi. – Người đàn bà nói với tôi môi run khi quay phắt lại phía tôi.
Cầu thang rất hẹp, chúng tôi không thể bước song song. Phải đi lần lượt từng người một, tôi đi đâu.
Dĩ nhiên tôi không hề có ý định lao thẳng như một gã ngu lên căn hộ phía trên. Không một giây được phép đánh giá quá thấp quỷ Satan. Chắc chắn trong thời gian vừa qua hắn đã bày ra vô số cạm bẫy ở trên đó và đang chờ đợi chúng tôi.
Tôi bây giờ phải trong cậy vào khẩu Beretta, vào con dao găm, vào làn roi diệt quỷ cũng như vào viên phấn thần. Hy vọng những món vũ khí nay có thể giúp đỡ tôi chống lại năm tên thầy tu của quỷ sứ.
Bàn tay đặt lên nấm đấm cửa, khuôn mặt căng thằng, tôi từ từ ấn nó xuống.
Tập trung toàn sức để tránh gây nên bất kỳ một tiếng động nào, tôi nín thở. Cả Fedora Golon cũng im thinh thít.
Tôi mở cánh cửa một khe hẹp, nhìn vào khoảng hành lang nho nhỏ nằm đằng sau đó. Thấy nó trống vắng, tôi liều mở cửa rộng hơn, tầm nhìn thay đổi, giờ tôi đã có thể nhìn thấy phòng khách.
Thoạt đầu căn phòng có vẻ vắng người. Không còn khả năng nào khác, hai chúng tôi phải xem xét thật kỹ căn hộ bên trên, vì thế mà chúng tôi đi ra khỏi tầng hầm.
– Đường đi trống chứ? Nữ họa sĩ thì thào.
– Tôi gật đầu, vừa giơ tay mở cửa, đủ rộng để người tôi có thể lách ra ngoài.
Fedora Golon bước theo tôi và một lúc sau, chúng tôi đã đứng trong con đường nối thẳng tới phòng khách.
Một sự yên lặng giả dối bày ra trong thâm độc.
Bước trên những ngón chân, chúng tôi rón rén di chuyển tiếp, cố gắng để không phát ra một tiếng động nào.
Mọi sợi dây thần kinh của tôi đều hết sức căng thẳng. Tôi đã rút khẩu Beretta ra, sẵn sàng nhả đạn ngay lập tức nếu bất kỳ một tên thầy tu nào xuất hiện.
Hiện thời điều đó chưa xảy ra, và chúng tôi yên ổn đi đến gian phòng khách rộng.
Tới đây, hai chúng tôi dừng chân, đưa mắt nhìn quanh và tôi phát hiện thấy ngay những vũng máu vương vãi bên cạnh chiếc ghế sofa.
Vì đang đứng ở vị thế sau lưng ghế nên tôi không biết chủ nhân của những vũng máu này là ai.
Chắc chắn anh ta đang nằm hay đang ngồi trên ghế sofa.
Cả Fedora cũng không thể không nhận ra vũng máu. Trước khi tôi kịp cản, người đàn bà đã bước nhanh qua mặt tôi, dừng phắt lại bên cạnh ghế và … cả thân người chị ta như lập tức bị đóng băng.
Nỗi kinh hoàng khiến người đàn bà đờ đẫn câm nín. Fedora đứng đó, mất khả năng biểu cảm và phản ứng.
Nhanh chóng tôi bước đến bên chị ta.
Ánh mắt tôi hướng xuống dưới. Ngay cả tôi cũng bị sốc. Xác chết cho tôi biết những kẻ giết người đã ra tay tàn nhẫn tới mức nào. Chúng đã dùng những món vũ khí tởm lợm và khủng khiếp để đưa người đàn ông này sang cõi chết.
Tôi có thể đoán ra người chết là ai và ngay lập tức nhận được lời khẳng định.
Khẽ đến mức độ hầu như không hiểu được, Fedora thì thào:
– Đó là chồng tôi, Raymond …
Comments for chapter "Chương 31"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận