Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 30
– Vâng, nó đã xảy ra. – Người đàn bà thở hắt. – Thậm chí ngay vào ngày đầu tiên. Tôi đã bị gã quyến rũ.
Sau những câu nói đó, mọi vật chìm xuống trong im lặng. Tôi linh cảm thấy tâm hồn người đàn bà bây giờ đang rối bời và hỗn độn đến mức độ nào. Hồi ức quay trở lại và người đàn bà ý thức ra rằng tất cả những gì mà chị ta làm đểu sai lầm khủng khiếp.
Một tình thế thảm thương trầm trọng.
– Ngày đó, tôi chẳng hề hối lỗi, anh Singlair ạ. Không, tôi không hề hối hận.
Những giờ khắc ở bên gã rất hấp dẫn, và gã yêu cầu tôi vẽ tranh. Chuyện vẽ tranh của tôi chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng gã muốn có một mô-típ nhất định, và tôi cũng không được để cho ai nhìn thấy bức trạnh đó. Vì thế mà tôi đã không vẽ trong phòng vẽ ở tầng trên, mà làm việc trong tầng hầm.
– Tôi đã nhìn thấy nền bức tranh. – Tôi giải thích. – Nó trống rỗng.
– Dĩ nhiên rồi! – Người đàn bà đáp lời tôi, cứ như thể đó là chuyện bình thường nhất trên đời.
Nhưng chính chị đã vẽ nó mà?
– Đúng như vậy! Tôi đã vẽ trên một khung nền do chính gã mang tới. Nó được làm bằng da.
– Da của ai?
– Tôi không biết. Gã kể rằng da này là da của một con thú. Nhưng bây giờ tôi không tin nữa. Vậy là tôi bắt đầu vẽ. Những gì xuất hiện trên nền da đó hoàn toàn chẳng tuân theo ý chí của tôi. Gã đàn ông ra lệnh cho tôi từng chi tiết. Vẽ nền tranh, một hành làng u ám và bí hiểm, rồi sau đó tôi vẽ cái bàn, và cuối cùng là năm tên thầy tu.
– Cái gì? – Tôi kêu lên. – Năm lận à?
– Vâng tất cả là năm!
– Thật may là tôi biết được chuyện này. Cho tới nay tôi chỉ nhìn thấy một tên. Bây giờ tôi phải đổi chiến thuật ngay lập tức,chuẩn bị đối phó với năm tên đối thủ đồng thời. Thật ra là sáu, nếu kể cả Satan nữa.
Tôi đổi đề tài, bởi tôi nhận thấy người đàn bà trước mặt tôi bây giờ cần một lực đẩy nhất định.
– Bà tới Paris, đúng không?
– Đúng thế.
– Vậy là bà có quen Tanith?
Người đàn bà gật đầu.
– Bà có giết bà ấy không?
– Không! – Fedora thì thào và nhìn thẳng vào mắt tôi. – Tôi thề với anh là tôi không …
– Thôi được rồi. – Tôi phẩy tay nói. – Tôi tin chị. Chuyện gì đã xảy ra tai Paris?
– Tôi nhận nhiệm vụ đến gần Tanith. – Người đàn bà kể. – Tôi cũng đã làm được như vậy. Sau khi gặp nhau lần đầu tiên, chúng tôi đã hẹn gặp tiếp. Tôi chuẩn bị rất kỹ. Tôi mang bột thuốc ngủ bên người và trộn vào món uống của Tanith. Bà ấy đã ngủ gục trước mắt tôi. Sau đó tôi đã lấy cắp chiếc đế đựng cùng quả cầu pha lê. Những chuyện sau đó xảy ra với Tanith, tôi thật sự không muốn. Tôi đâu có biết bà ấy là ai đâu.
– Vậy là chị đã mang cả hai vật đó về đây?
– Dĩ nhiên rồi. Gã đã đòi hỏi tôi phải làm điều đó. Tôi mang nó về đây, vào nhà này, muốn đưa cho gã nhưng gã không cầm.
– Tại sao không?
– Tôi không biết. Gã chỉ ra lệnh cho tôi đặt hai vật đó trước tấm tranh của mình. Tôi cũng làm theo.
– Rồi sau đó?
– Vào buổi sáng hôm nay, tôi lại xuống tầng hầm. Gã đã chờ sẵn, gã lật tấm khăn phủ bức tranh ra, và tôi nhìn thấy cả hai món đồ đó, chiếc đế đựng và quả cầu pha lê, hiện lên giữa bức tranh mà tôi đã vẽ. Cả hai vật thể có thật đã chuyển vào bức tranh …
– … Và đã đánh thức năm tên thầy tu sống dậy, trở thành những thực thể của địa ngục. – Tôi nói tiếp.
Tình thế gay cấn hơn tôi tưởng rất nhiều. Satan đã khéo léo tạo nên một tấm lưới tinh vi. Thêm một lần nữa, tôi biết câu ngạn ngữ “ ranh ma như quỷ sứ” có nghĩa như thế nào. Người đàn bà tội nghiệp trước mặt tôi thật sự không có cơ hội để thoát ra khỏi tấm lưới khủng khiếp đó.
– Cả hai vật thể đó bây giờ đâu rồi? – Tôi hỏi nữ họa sĩ.
– Tôi không biết! – Chị ta thì thào.
Nếu biết được vị trí của chúng bây giờ thì tốt biết bao. Theo ý tôi, năm tên thầy tu chắc chắn không thể nắm chúng trong tay. Quả cầu pha lê thì có thể, nhưng chiếc đế đựng của Thần Lửa thì chắc chắn không. Nếu chúng chạm tới chiếc đế đựng này, báu vật có thể trở thành chiếc Boomerang quay trở lại hủy diệt chúng, bởi nếu tôi nhớ không nhầm thì phía bên ngoài giá đĩa khắc những biểu tượng Chúa.
– Quỷ Satan đã lần nào chạm tới chúng chưa?
– Tôi đã nói với anh rồi, Singlair, tôi không biết gì cả. Chúng ta phải đi tìm hai vật thể đó.
Tôi gật đầu.
– Vâng, theo tôi chắc chúng chỉ ở trong nhà này mà thôi. – Nói xong, tôi đứng dậy.
Lẽ ra, tôi không nên làm như thế. Cơn chao đảo vẫn còn chưa qua hẳn. Tôi sa vào trạng thái chao đảo, ngả sang trái rồi lại ngả sang phải, và cố gắng lắm cuối cùng mới đứng vững được.
– Singlair, anh có khỏe không?
– Ổn rồi. – Tôi khàn khàn nói và tựa lưng vào tường. Tôi cần một nơi tựa đỡ, cần một chút thời gian để ổn định sức khỏe. Con đường đi lên phía trên chắc chắn sẽ rất gay cấn và nguy hiểm. Nhưng mặt khác, tôi cảm nhận rõ đã đến lúc phải vội vàng lên.
Tôi nhìn ra những bậc thang bằng đá. Người đàn bà đoán ra suy nghĩ của tôi và nói.
Sau những câu nói đó, mọi vật chìm xuống trong im lặng. Tôi linh cảm thấy tâm hồn người đàn bà bây giờ đang rối bời và hỗn độn đến mức độ nào. Hồi ức quay trở lại và người đàn bà ý thức ra rằng tất cả những gì mà chị ta làm đểu sai lầm khủng khiếp.
Một tình thế thảm thương trầm trọng.
– Ngày đó, tôi chẳng hề hối lỗi, anh Singlair ạ. Không, tôi không hề hối hận.
Những giờ khắc ở bên gã rất hấp dẫn, và gã yêu cầu tôi vẽ tranh. Chuyện vẽ tranh của tôi chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng gã muốn có một mô-típ nhất định, và tôi cũng không được để cho ai nhìn thấy bức trạnh đó. Vì thế mà tôi đã không vẽ trong phòng vẽ ở tầng trên, mà làm việc trong tầng hầm.
– Tôi đã nhìn thấy nền bức tranh. – Tôi giải thích. – Nó trống rỗng.
– Dĩ nhiên rồi! – Người đàn bà đáp lời tôi, cứ như thể đó là chuyện bình thường nhất trên đời.
Nhưng chính chị đã vẽ nó mà?
– Đúng như vậy! Tôi đã vẽ trên một khung nền do chính gã mang tới. Nó được làm bằng da.
– Da của ai?
– Tôi không biết. Gã kể rằng da này là da của một con thú. Nhưng bây giờ tôi không tin nữa. Vậy là tôi bắt đầu vẽ. Những gì xuất hiện trên nền da đó hoàn toàn chẳng tuân theo ý chí của tôi. Gã đàn ông ra lệnh cho tôi từng chi tiết. Vẽ nền tranh, một hành làng u ám và bí hiểm, rồi sau đó tôi vẽ cái bàn, và cuối cùng là năm tên thầy tu.
– Cái gì? – Tôi kêu lên. – Năm lận à?
– Vâng tất cả là năm!
– Thật may là tôi biết được chuyện này. Cho tới nay tôi chỉ nhìn thấy một tên. Bây giờ tôi phải đổi chiến thuật ngay lập tức,chuẩn bị đối phó với năm tên đối thủ đồng thời. Thật ra là sáu, nếu kể cả Satan nữa.
Tôi đổi đề tài, bởi tôi nhận thấy người đàn bà trước mặt tôi bây giờ cần một lực đẩy nhất định.
– Bà tới Paris, đúng không?
– Đúng thế.
– Vậy là bà có quen Tanith?
Người đàn bà gật đầu.
– Bà có giết bà ấy không?
– Không! – Fedora thì thào và nhìn thẳng vào mắt tôi. – Tôi thề với anh là tôi không …
– Thôi được rồi. – Tôi phẩy tay nói. – Tôi tin chị. Chuyện gì đã xảy ra tai Paris?
– Tôi nhận nhiệm vụ đến gần Tanith. – Người đàn bà kể. – Tôi cũng đã làm được như vậy. Sau khi gặp nhau lần đầu tiên, chúng tôi đã hẹn gặp tiếp. Tôi chuẩn bị rất kỹ. Tôi mang bột thuốc ngủ bên người và trộn vào món uống của Tanith. Bà ấy đã ngủ gục trước mắt tôi. Sau đó tôi đã lấy cắp chiếc đế đựng cùng quả cầu pha lê. Những chuyện sau đó xảy ra với Tanith, tôi thật sự không muốn. Tôi đâu có biết bà ấy là ai đâu.
– Vậy là chị đã mang cả hai vật đó về đây?
– Dĩ nhiên rồi. Gã đã đòi hỏi tôi phải làm điều đó. Tôi mang nó về đây, vào nhà này, muốn đưa cho gã nhưng gã không cầm.
– Tại sao không?
– Tôi không biết. Gã chỉ ra lệnh cho tôi đặt hai vật đó trước tấm tranh của mình. Tôi cũng làm theo.
– Rồi sau đó?
– Vào buổi sáng hôm nay, tôi lại xuống tầng hầm. Gã đã chờ sẵn, gã lật tấm khăn phủ bức tranh ra, và tôi nhìn thấy cả hai món đồ đó, chiếc đế đựng và quả cầu pha lê, hiện lên giữa bức tranh mà tôi đã vẽ. Cả hai vật thể có thật đã chuyển vào bức tranh …
– … Và đã đánh thức năm tên thầy tu sống dậy, trở thành những thực thể của địa ngục. – Tôi nói tiếp.
Tình thế gay cấn hơn tôi tưởng rất nhiều. Satan đã khéo léo tạo nên một tấm lưới tinh vi. Thêm một lần nữa, tôi biết câu ngạn ngữ “ ranh ma như quỷ sứ” có nghĩa như thế nào. Người đàn bà tội nghiệp trước mặt tôi thật sự không có cơ hội để thoát ra khỏi tấm lưới khủng khiếp đó.
– Cả hai vật thể đó bây giờ đâu rồi? – Tôi hỏi nữ họa sĩ.
– Tôi không biết! – Chị ta thì thào.
Nếu biết được vị trí của chúng bây giờ thì tốt biết bao. Theo ý tôi, năm tên thầy tu chắc chắn không thể nắm chúng trong tay. Quả cầu pha lê thì có thể, nhưng chiếc đế đựng của Thần Lửa thì chắc chắn không. Nếu chúng chạm tới chiếc đế đựng này, báu vật có thể trở thành chiếc Boomerang quay trở lại hủy diệt chúng, bởi nếu tôi nhớ không nhầm thì phía bên ngoài giá đĩa khắc những biểu tượng Chúa.
– Quỷ Satan đã lần nào chạm tới chúng chưa?
– Tôi đã nói với anh rồi, Singlair, tôi không biết gì cả. Chúng ta phải đi tìm hai vật thể đó.
Tôi gật đầu.
– Vâng, theo tôi chắc chúng chỉ ở trong nhà này mà thôi. – Nói xong, tôi đứng dậy.
Lẽ ra, tôi không nên làm như thế. Cơn chao đảo vẫn còn chưa qua hẳn. Tôi sa vào trạng thái chao đảo, ngả sang trái rồi lại ngả sang phải, và cố gắng lắm cuối cùng mới đứng vững được.
– Singlair, anh có khỏe không?
– Ổn rồi. – Tôi khàn khàn nói và tựa lưng vào tường. Tôi cần một nơi tựa đỡ, cần một chút thời gian để ổn định sức khỏe. Con đường đi lên phía trên chắc chắn sẽ rất gay cấn và nguy hiểm. Nhưng mặt khác, tôi cảm nhận rõ đã đến lúc phải vội vàng lên.
Tôi nhìn ra những bậc thang bằng đá. Người đàn bà đoán ra suy nghĩ của tôi và nói.
Comments for chapter "Chương 30"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận