Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 29
– Anh ta đeo thánh giá!
Tôi nghe rất rõ, nhưng không hiểu ý nghĩa. Chị ta muốn nói gì đến cây Thánh Giá thần của tôi?
Một chốc sau đó, người đàn bà nói tiếp, vừa nói vừa nhìn trân trân vào báu vật đang nằm trên ngực tôi.
– Anh ta chiến đấu cho phía bên kia, bởi vì anh ta đeo thánh giá. Anh ta không thể là người xấu. Anh ta không thể là kẻ giết người. Những ai đeo thánh giá, sẽ không thể giết người. Chuyện đó chưa bao giờ xảy ra … – Vừa nói, người đàn bà vừa hối hả gật đầu.
– Tôi đờ người ra vì ngạc nhiên. Có nằm mơ tôi cũng không tính đến khả năng này.
Đồng thời, bản năng mách bảo rằng tôi không còn nằm trong hiểm họa nữa.
Cứu tinh của tôi trong trường hợp này chính là cây thánh giá thần, mặc dù tôi đã không đọc câu thần chú để kích hoạt nó, bởi người đứng trước mặt tôi là một đồng loại bằng xương bằng thịt chứ không phải một phần tử của Pháp Thuật Đen.
Thật không thể tưởng tượng …
Lưỡi riu bây giờ vẫn còn trơ trơ trên mặt tôi. Nỗi đe dọa không hẳn đã biến mất. Tâm khảm tôi run rẩy trong câm nín, bởi chỉ một chuyển động sai lúc này cũng rất có thể để lại vết tích mãi mãi trên cơ thể tôi, hoặc thậm chí cướp đi mạng sống.
Một thoáng sau đó, nỗi sợ hãi trong tôi dịu đi. Nữ họa sĩ xoay cánh tay sang bên cạnh.
Lưỡi rìu biến khỏi tầm nhìn.
Lẽ ra tôi phải hét lên vì vui mừng. Bởi những gì xảy ra đối với tôi trong những giây phút qua thật đã chạm đến giới hạn cuối cùng sức chịu đứng của một con người. Thêm một lần nữa, tôi giật nảy mình lên, khi cây rìu chạm xuống đất và lưỡi rìu khẽ va trên nền bê tông.
Lực ép tâm lý cuối cùng đã biến đi. Cả trạng thái tê liệt cũng biến mất.
Bàn tay trái của người đàn bà giơ về phía cây thánh giá trên ngực tôi, cầm nó lên. Những ngón tay mân mê cây thánh giá, người đàn bà nhìn những hình hoa văn trên đó rồi lắc đầu lần nữa. Thế rồi chị ta ngồi thẳng người lên, thoáng rùng mình như vừa thoát khỏi một cơn mê và thổi ra tiếng thở dài.
Cả tôi cũng không còn muốn nằm đó nữa. Tôi lấy hơi thật sâu, nâng nửa người phía trên lên, rồi cuối cùng ngồi dậy được.
Hiện thời, cảm giác đau vẫn còn như búa bổ trong đầu. Tôi nhăn mặt với cảm giác xương sọ như sắp vỡ tung ra từng mảnh. Nhưng bên cạnh đó, máu đã bắt đầu chảy bình thường qua huyết quản và tôi phải chống cả hai tay xuống đất để giữ cho người đừng ngã xuống.
Nghiến răng và tập trung tinh thần, tôi chế ngự được cơn chao đảo. Chế độ luyện tập thường xuyên giúp tôi nhanh chóng quay trở lại với dòng suy nghĩ tỉnh táo. Tôi quay đầu sang hướng phải.
Thêm một lần nữa, ánh mắt hai chúng tôi gặp nhau.
– Tôi thật sự không giết con bà. – Tôi nói nhỏ với người họa sĩ.
Fedora gật đầu.
– Tôi biết, bởi anh đeo cây thánh giá.
– Chị tin vào nó đến thế sao?
– Vâng. – Fedora thở hắt ra. – Rất tin …
Hai chúng tôi im lặng. Tôi biết giờ là lúc không nên nói nhiều. Mỗi người cần phải sắp xếp lại những suy nghĩ của bản thân. Cả tôi và Fedora.
– Con tôi chết rồi, phải không? – Người đàn bà đờ đẫn hỏi tôi bằng giọng nói vô cảm sau một hồi im lặng.
– Tôi không cứu kịp.
Fedora Golon nhìn trân trân vào khoảng trống trước mắt, rồi chị ta đập hai bàn tay vào mặt mình. Người đàn bà nức nở. Trên một phương diện nhất định nào đó, tôi vui mừng về chuyện này, bởi khóc được sẽ giúp chị ta vơi đi phần nào nỗi đau khổ. Cũng có lẽ, những giọt nước mắt sẽ cuốn trôi một mảnh của cái quá khứ gần nhất đầy u ám.
Trong khi nữ họa sĩ khóc, tôi thử lại phản ứng và chuyển động trên từng phần cơ thể. Quả thật nó là một ngón đòn rất mạnh, không dể gì nuốt trôi được ngay. Hiện tôi vẫn còn cảm nhận rõ hậu quả của nó. Có lẽ phải một lúc lâu nữa tôi mới trở lại khỏe mạnh và tỉnh táo nhanh nhẹn như trước đây nửa giờ đồng hồ.
Không được phép buông xuôi. Chỉ cần nghĩ tới hai người đàn bà đã chết oan là tôi lại thấy sức lực trào lên trong cơ thể mình. Những tên thầy tu ít nhất cũng đã mang tôi giết Lisa, và có lẽ kể cả Tanith.
Nữ họa sĩ buông tay ra, hai con mắt đẫm lệ nhìn vào mặt tôi. Rõ ràng là chị ta muốn nói điều gì đó.
– Chị nói đi, Fedora. – Tôi lên tiếng khích lệ.
– Vâng, vâng … – Người đàn bà nhếch mép, và vặn vẹo đôi bàn tay với nhau.
– Chỉ mình tôi chịu mọi tội lỗi cho những chuyện xảy ra ở đây! – Chị ta thì thào. – Chỉ một mình tôi! Chẳng phải người lạ nào cả, chẳng phải anh, chẳng phải con gái tôi mà cũng chẳng phải chồng tôi, chỉ một mình tôi chịu lỗi. Lẽ ra không thể để mọi chuyện đi đến nước này, nhưng tôi đã không đủ sức kháng cự khi hắn ta xuất hiện lần đầu tiên.
– Hắn ta là ai?
– Một người đàn ông. Thậm chí tôi còn chưa biết tên gã. Một buổi sáng nọ, gã đột ngột xuất hiện trong nhà tôi, và thật thà mà nói, tôi bị gã hút hồn ngay lập tức. Trông gã thậm chí cũng chẳng đẹp trai, nhưng có một yếu tố khác, một yếu tố nào đó đã làm tôi lóa mắt. Kiểu cách của gã, dáng đi của gã, phong cách của gã, gã thật khác tất cả những người đàn ông khác.
– Thế rồi chuyện đó đã xảy ra, đúng không? – Tôi hỏi.
Tôi nghe rất rõ, nhưng không hiểu ý nghĩa. Chị ta muốn nói gì đến cây Thánh Giá thần của tôi?
Một chốc sau đó, người đàn bà nói tiếp, vừa nói vừa nhìn trân trân vào báu vật đang nằm trên ngực tôi.
– Anh ta chiến đấu cho phía bên kia, bởi vì anh ta đeo thánh giá. Anh ta không thể là người xấu. Anh ta không thể là kẻ giết người. Những ai đeo thánh giá, sẽ không thể giết người. Chuyện đó chưa bao giờ xảy ra … – Vừa nói, người đàn bà vừa hối hả gật đầu.
– Tôi đờ người ra vì ngạc nhiên. Có nằm mơ tôi cũng không tính đến khả năng này.
Đồng thời, bản năng mách bảo rằng tôi không còn nằm trong hiểm họa nữa.
Cứu tinh của tôi trong trường hợp này chính là cây thánh giá thần, mặc dù tôi đã không đọc câu thần chú để kích hoạt nó, bởi người đứng trước mặt tôi là một đồng loại bằng xương bằng thịt chứ không phải một phần tử của Pháp Thuật Đen.
Thật không thể tưởng tượng …
Lưỡi riu bây giờ vẫn còn trơ trơ trên mặt tôi. Nỗi đe dọa không hẳn đã biến mất. Tâm khảm tôi run rẩy trong câm nín, bởi chỉ một chuyển động sai lúc này cũng rất có thể để lại vết tích mãi mãi trên cơ thể tôi, hoặc thậm chí cướp đi mạng sống.
Một thoáng sau đó, nỗi sợ hãi trong tôi dịu đi. Nữ họa sĩ xoay cánh tay sang bên cạnh.
Lưỡi rìu biến khỏi tầm nhìn.
Lẽ ra tôi phải hét lên vì vui mừng. Bởi những gì xảy ra đối với tôi trong những giây phút qua thật đã chạm đến giới hạn cuối cùng sức chịu đứng của một con người. Thêm một lần nữa, tôi giật nảy mình lên, khi cây rìu chạm xuống đất và lưỡi rìu khẽ va trên nền bê tông.
Lực ép tâm lý cuối cùng đã biến đi. Cả trạng thái tê liệt cũng biến mất.
Bàn tay trái của người đàn bà giơ về phía cây thánh giá trên ngực tôi, cầm nó lên. Những ngón tay mân mê cây thánh giá, người đàn bà nhìn những hình hoa văn trên đó rồi lắc đầu lần nữa. Thế rồi chị ta ngồi thẳng người lên, thoáng rùng mình như vừa thoát khỏi một cơn mê và thổi ra tiếng thở dài.
Cả tôi cũng không còn muốn nằm đó nữa. Tôi lấy hơi thật sâu, nâng nửa người phía trên lên, rồi cuối cùng ngồi dậy được.
Hiện thời, cảm giác đau vẫn còn như búa bổ trong đầu. Tôi nhăn mặt với cảm giác xương sọ như sắp vỡ tung ra từng mảnh. Nhưng bên cạnh đó, máu đã bắt đầu chảy bình thường qua huyết quản và tôi phải chống cả hai tay xuống đất để giữ cho người đừng ngã xuống.
Nghiến răng và tập trung tinh thần, tôi chế ngự được cơn chao đảo. Chế độ luyện tập thường xuyên giúp tôi nhanh chóng quay trở lại với dòng suy nghĩ tỉnh táo. Tôi quay đầu sang hướng phải.
Thêm một lần nữa, ánh mắt hai chúng tôi gặp nhau.
– Tôi thật sự không giết con bà. – Tôi nói nhỏ với người họa sĩ.
Fedora gật đầu.
– Tôi biết, bởi anh đeo cây thánh giá.
– Chị tin vào nó đến thế sao?
– Vâng. – Fedora thở hắt ra. – Rất tin …
Hai chúng tôi im lặng. Tôi biết giờ là lúc không nên nói nhiều. Mỗi người cần phải sắp xếp lại những suy nghĩ của bản thân. Cả tôi và Fedora.
– Con tôi chết rồi, phải không? – Người đàn bà đờ đẫn hỏi tôi bằng giọng nói vô cảm sau một hồi im lặng.
– Tôi không cứu kịp.
Fedora Golon nhìn trân trân vào khoảng trống trước mắt, rồi chị ta đập hai bàn tay vào mặt mình. Người đàn bà nức nở. Trên một phương diện nhất định nào đó, tôi vui mừng về chuyện này, bởi khóc được sẽ giúp chị ta vơi đi phần nào nỗi đau khổ. Cũng có lẽ, những giọt nước mắt sẽ cuốn trôi một mảnh của cái quá khứ gần nhất đầy u ám.
Trong khi nữ họa sĩ khóc, tôi thử lại phản ứng và chuyển động trên từng phần cơ thể. Quả thật nó là một ngón đòn rất mạnh, không dể gì nuốt trôi được ngay. Hiện tôi vẫn còn cảm nhận rõ hậu quả của nó. Có lẽ phải một lúc lâu nữa tôi mới trở lại khỏe mạnh và tỉnh táo nhanh nhẹn như trước đây nửa giờ đồng hồ.
Không được phép buông xuôi. Chỉ cần nghĩ tới hai người đàn bà đã chết oan là tôi lại thấy sức lực trào lên trong cơ thể mình. Những tên thầy tu ít nhất cũng đã mang tôi giết Lisa, và có lẽ kể cả Tanith.
Nữ họa sĩ buông tay ra, hai con mắt đẫm lệ nhìn vào mặt tôi. Rõ ràng là chị ta muốn nói điều gì đó.
– Chị nói đi, Fedora. – Tôi lên tiếng khích lệ.
– Vâng, vâng … – Người đàn bà nhếch mép, và vặn vẹo đôi bàn tay với nhau.
– Chỉ mình tôi chịu mọi tội lỗi cho những chuyện xảy ra ở đây! – Chị ta thì thào. – Chỉ một mình tôi! Chẳng phải người lạ nào cả, chẳng phải anh, chẳng phải con gái tôi mà cũng chẳng phải chồng tôi, chỉ một mình tôi chịu lỗi. Lẽ ra không thể để mọi chuyện đi đến nước này, nhưng tôi đã không đủ sức kháng cự khi hắn ta xuất hiện lần đầu tiên.
– Hắn ta là ai?
– Một người đàn ông. Thậm chí tôi còn chưa biết tên gã. Một buổi sáng nọ, gã đột ngột xuất hiện trong nhà tôi, và thật thà mà nói, tôi bị gã hút hồn ngay lập tức. Trông gã thậm chí cũng chẳng đẹp trai, nhưng có một yếu tố khác, một yếu tố nào đó đã làm tôi lóa mắt. Kiểu cách của gã, dáng đi của gã, phong cách của gã, gã thật khác tất cả những người đàn ông khác.
– Thế rồi chuyện đó đã xảy ra, đúng không? – Tôi hỏi.
Comments for chapter "Chương 29"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận