Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 27
Người đàn bà tỏ ra thong thả. Lần này không vội vã nữa, chị ta muốn thực hiện mọi việc cho chắc chắn.
Tôi tuyệt vọng thầm lặng gọi năng lượng của mình quay lại. Cuộc dời nghề nghiệp đã biết bao lần bắt tôi phải ngậm đòn, đối thủ đâu có bao giờ cho tôi tiến bước dễ dàng, thật ra cơ thể tôi luôn trong một trạng thái luyện tập kỹ lưỡng và có khả năng xử lý đòn không ít. Thế nhưng cây rìu quái quỷ của Fedora đã đập vào một yếu điểm nào đó khiến thân hình tôi tê liệt, mọi khả năng phản ứng đều bị đóng băng.
Dĩ nhiên, chỉ một lúc nữa thôi mọi thứ sẽ trở lại bình thường, nhưng tới thời điểm đó mọi sự chắc sẽ là qua muộn. Lúc bấy giờ, người họa sĩ với nỗi căm hờn của chị ta đã dùng rìu xẻ được xương sọ tôi ra thành hai mảnh.
Khốn nạn, việc này rồi sẽ kết thúc thế nào?
Một tiếng va chạm rùng rợn vang lên.
Âm thanh lách qua màn sương của cảm giác đau đớn, giáng thẳng vào đầu óc tôi. Nó xuất hiện khi Fedora Golon kéo cây rìu về phía mình và để lưỡi của nó chạm một đoạn ngắn vào nền hầm đổ bêtông.
Tôi lại liếc sang bên. Vì gáy chạm sát đất nên tầm nhìn hiện không được rộng cho lắm, tôi phải đảo thật mạnh hai con ngươi .
Fedora nhìn xéo sang tôi. Trong tư thế ngồi xổm, người đàn bà như tạo thành một hình tam giác, từ đó chĩa thẳng ra một bàn tay với những ngón tay nắm chặt lấy cán cây rìu.
Vừa kéo vũ khí gần về phía mình hơn, người đàn bà vừa đứng dậy. Chị ta tận hưởng từng giây phút cái thế của kẻ chiến thắng đòi trả thù trước một đối thủ vô phương khánh cự. Chị ta đứng dậy thật chậm rãi, rồi cũng xoay người từ từ như vậy.
Đứng chênh chếch, chị ta nhìn về phía kẻ thua cuộc.
Tôi can đảm đáp lại ánh măt đó.
Vài giây đồng hồ trôi qua. Ánh mắt của chúng tôi như đã gắn chặt vào nhau, cho tới khi Fedora ngẩng đầu lên, mở mồm ra. Chỉ một từ duy nhất vọt qua đôi làn môi nhợt nhạt của người đàn bà.
– Giết người!
– Cảm giác đau buốt dội lên trong lòng tôi. Chị ta gọi tôi là một kể giết người, mặc dù tôi hoàn toàn vô tội. Khốn nạn, làm cách nào để có thể thuyết phục người đàn bà này rằng chị ta đang lầm vô cùng.
Cuối cùng, tôi đã thốt lên nổi một âm thanh. Nhưng thứ đó chưa phải là lời nói.
Chỉ một tiếng khàn khàn yếu ớt bay ra khỏi miệng tôi …
Sau đó, khuôn mặt người đàn bà thoắt biến thành băng giá. Thật khủng khiếp khi phải chứng kiến cảnh chị ta già hẳn đi chỉ trong một giây đồng hồ. Màu da đổ màu xám và thũng xuống, tạo thành vô vàn nếp nhăn chạy tua tủa quanh hai hố mắt.
Fedora đã quyết định.
Chẳng gì có thể thuyết phục được chị ta nữa. Tuyệt vọng, tôi cố gắng dồn sự chú ý vào cơ thể cùng khả năng phản ứng của mình. Chỉ cần xoay người được thôi là tôi đã có thêm một chút hy vọng.
Không thành công.
Tôi vẫn nằm như một người bại liệt trên nền đất và cảm giác đau buốt chốc chốc lại giật nảy lên trong đầu, xóa đi mọi suy nghĩ.
Một địa ngục!
Tôi bây giờ cũng không thể với tới vũ khí của mình. Khẩu Beretta vẫn nằm trong bao súng, con dao găm bằng bạc đã được tôi cắm trở lại thắt lưng, chỉ còn duy nhất cây thánh giá thần đang treo trước ngực.
– Đến lúc rồi! – Người đàn bà thì thào.
Nói chưa hết câu, Fedora đã khuỵu gối quỳ xuống.
Trong một thoáng, tôi thấy mình chìm vào một cơn sợ hãi khũng khiếp, sợ bàn tay chị ta sẽ cùng cây rìu bổ xuống trong động tác quỳ kia. Nhưng việc đó không xảy ra. Cánh tay phải vẫn giơ lên cao, cây rìu cũng thế, cú đập ngửa vào đầu gối xuống đất chắc chắn phải khiến Fedora rung động toàn thân và đau đớn, vậy mà khuôn mặt kia không có lấy duy nhất một thớ thịt nào chuyển động.
Một chiếc mặt nạ!
Người đàn bà nhìn tôi trân trân.
Giờ chị ta chỉ còn cách tôi khoảng một cánh tay.
– Mày không thoát khỏi số phận của mày đâu, tên giết người! – Chị ta thì thào và giơ rìu lên cao hơn một chút.
– Không! – Tôi khàn khàn kêu lên, cả cơ thể và tâm hồn chìm trong nỗi sợ hãi chết chóc.
Người đàn bà lắc đầu, nhìn tôi thật kỹ, thoáng một ánh lửa lóe lên trong hai con mắt, thế rồi chị ta ra đòn …
Tôi tuyệt vọng thầm lặng gọi năng lượng của mình quay lại. Cuộc dời nghề nghiệp đã biết bao lần bắt tôi phải ngậm đòn, đối thủ đâu có bao giờ cho tôi tiến bước dễ dàng, thật ra cơ thể tôi luôn trong một trạng thái luyện tập kỹ lưỡng và có khả năng xử lý đòn không ít. Thế nhưng cây rìu quái quỷ của Fedora đã đập vào một yếu điểm nào đó khiến thân hình tôi tê liệt, mọi khả năng phản ứng đều bị đóng băng.
Dĩ nhiên, chỉ một lúc nữa thôi mọi thứ sẽ trở lại bình thường, nhưng tới thời điểm đó mọi sự chắc sẽ là qua muộn. Lúc bấy giờ, người họa sĩ với nỗi căm hờn của chị ta đã dùng rìu xẻ được xương sọ tôi ra thành hai mảnh.
Khốn nạn, việc này rồi sẽ kết thúc thế nào?
Một tiếng va chạm rùng rợn vang lên.
Âm thanh lách qua màn sương của cảm giác đau đớn, giáng thẳng vào đầu óc tôi. Nó xuất hiện khi Fedora Golon kéo cây rìu về phía mình và để lưỡi của nó chạm một đoạn ngắn vào nền hầm đổ bêtông.
Tôi lại liếc sang bên. Vì gáy chạm sát đất nên tầm nhìn hiện không được rộng cho lắm, tôi phải đảo thật mạnh hai con ngươi .
Fedora nhìn xéo sang tôi. Trong tư thế ngồi xổm, người đàn bà như tạo thành một hình tam giác, từ đó chĩa thẳng ra một bàn tay với những ngón tay nắm chặt lấy cán cây rìu.
Vừa kéo vũ khí gần về phía mình hơn, người đàn bà vừa đứng dậy. Chị ta tận hưởng từng giây phút cái thế của kẻ chiến thắng đòi trả thù trước một đối thủ vô phương khánh cự. Chị ta đứng dậy thật chậm rãi, rồi cũng xoay người từ từ như vậy.
Đứng chênh chếch, chị ta nhìn về phía kẻ thua cuộc.
Tôi can đảm đáp lại ánh măt đó.
Vài giây đồng hồ trôi qua. Ánh mắt của chúng tôi như đã gắn chặt vào nhau, cho tới khi Fedora ngẩng đầu lên, mở mồm ra. Chỉ một từ duy nhất vọt qua đôi làn môi nhợt nhạt của người đàn bà.
– Giết người!
– Cảm giác đau buốt dội lên trong lòng tôi. Chị ta gọi tôi là một kể giết người, mặc dù tôi hoàn toàn vô tội. Khốn nạn, làm cách nào để có thể thuyết phục người đàn bà này rằng chị ta đang lầm vô cùng.
Cuối cùng, tôi đã thốt lên nổi một âm thanh. Nhưng thứ đó chưa phải là lời nói.
Chỉ một tiếng khàn khàn yếu ớt bay ra khỏi miệng tôi …
Sau đó, khuôn mặt người đàn bà thoắt biến thành băng giá. Thật khủng khiếp khi phải chứng kiến cảnh chị ta già hẳn đi chỉ trong một giây đồng hồ. Màu da đổ màu xám và thũng xuống, tạo thành vô vàn nếp nhăn chạy tua tủa quanh hai hố mắt.
Fedora đã quyết định.
Chẳng gì có thể thuyết phục được chị ta nữa. Tuyệt vọng, tôi cố gắng dồn sự chú ý vào cơ thể cùng khả năng phản ứng của mình. Chỉ cần xoay người được thôi là tôi đã có thêm một chút hy vọng.
Không thành công.
Tôi vẫn nằm như một người bại liệt trên nền đất và cảm giác đau buốt chốc chốc lại giật nảy lên trong đầu, xóa đi mọi suy nghĩ.
Một địa ngục!
Tôi bây giờ cũng không thể với tới vũ khí của mình. Khẩu Beretta vẫn nằm trong bao súng, con dao găm bằng bạc đã được tôi cắm trở lại thắt lưng, chỉ còn duy nhất cây thánh giá thần đang treo trước ngực.
– Đến lúc rồi! – Người đàn bà thì thào.
Nói chưa hết câu, Fedora đã khuỵu gối quỳ xuống.
Trong một thoáng, tôi thấy mình chìm vào một cơn sợ hãi khũng khiếp, sợ bàn tay chị ta sẽ cùng cây rìu bổ xuống trong động tác quỳ kia. Nhưng việc đó không xảy ra. Cánh tay phải vẫn giơ lên cao, cây rìu cũng thế, cú đập ngửa vào đầu gối xuống đất chắc chắn phải khiến Fedora rung động toàn thân và đau đớn, vậy mà khuôn mặt kia không có lấy duy nhất một thớ thịt nào chuyển động.
Một chiếc mặt nạ!
Người đàn bà nhìn tôi trân trân.
Giờ chị ta chỉ còn cách tôi khoảng một cánh tay.
– Mày không thoát khỏi số phận của mày đâu, tên giết người! – Chị ta thì thào và giơ rìu lên cao hơn một chút.
– Không! – Tôi khàn khàn kêu lên, cả cơ thể và tâm hồn chìm trong nỗi sợ hãi chết chóc.
Người đàn bà lắc đầu, nhìn tôi thật kỹ, thoáng một ánh lửa lóe lên trong hai con mắt, thế rồi chị ta ra đòn …
Comments for chapter "Chương 27"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận