Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 22
– Không thể như thế được. – Anh lầm bầm. – Họ ở đâu nhỉ? – Người đàn ông cân nhắc xem anh còn phải đi tìm ở những nơi nào, rồi anh nghĩ tới tầng hầm.
Có lẽ vợ anh ở bên dưới, và đang làm việc gì đó.
Raymond Golon lại theo những bậc cầu thang xuống tầng trệt. Anh nhìn thoáng vào phòng khách, phát hiện ra một chuyển động, nhanh chân bước vào trong đó và vừa lúc muốn lên tiếng thì những ngôn từ chưa thoát ra thành lời đã đọng lạ trong cổ họng anh.
Bên cạnh sofa có một gã đàn ông đang đứng.
Một người lạ!
Raymond dừng sững lại, như thể anh vừa va phải một chướng ngại vật. Ngay lập tức, anh nghĩ tới chiếc Renault. Người lạ mặt kia chắc chắn đã đến đây bằng chiếc xe đó và bây giờ đi lại nhởn nhơ trong nhà anh.
Gương mặt bình thường rất hiền lành và dễ gây thiện cảm của người đàn ông làm nghề buôn bán bất động sản dần dần đóng băng lại khi nhìn thấy gã đàn ông râu ria xồm xoàm đó. Ánh mắt săm soi của anh kéo dài vài giây đồng hồ, thế rồi Golon lên tiếng:
– Ông là ai? Ông làm gì trong nhà của tôi vậy?
Gã râu xòm mỉm cười.
– Ông không biết tôi sao?
– Không!
– Vợ ông cũng không bao giờ kể cho ông nghe về tôi cả sao?
– Không, cô ấy không kể!
– Thôi được, ông có quyền khi nói rằng căn nhà này là của ông. Nó là tài sản của ông. Ông đã xây lên nó, nhưng ông đã quên một điều, ông Golon ạ.
– Điều gì?
– Rằng ông phải chia sẻ ngôi nhà này với người khác.
Raymond đột ngột nhếch mép cười chế giễu.
– Ông muốn nói đùa tôi hay sao, người lạ mặt? Tôi không cần phải chia sẻ ngôi nhà này cho ai cả, bởi vì, chính như ông nói, nó là của tôi.
– Nhưng ông phải chấp nhận sự thật kia.
– Đừng có nói chuyện vớ vẩn! – Raymond dần dần nổi giận. – Ông là ai?
– Cứ gọi tôi là René.
– Tốt. René. Còn gì nữa? Ông muốn gì ở đây?
– Tôi đã nói với ông rồi, ít nhất thì tôi cũng là một phần trong gia đình của ông. Tôi quen biết gia đình ông, rất thân và rất tốt, nhất là tôi rất thân với vợ ông, ông Golon.
– Fedora liên quan gì đến chuyện này?
Tên râu xồm lắc đầu.
– Lạ thật, lạ thật. – Gã lẩm bẩm. – Chẵng lẽ cô nàng hiền dịu chưa bao giờ kể cho ông nghe chuyện gì. Vâng, ông Golon, ông hay đi đây đi đó, người đàn ông không bao giờ được phép để vợ mình ở nhà lâu thế. Ông hiểu điều đó phải không?
Dần dần, Raymond hiểu ra. Mặt anh tái nhợt như vôi. Làn da thậm chí như đang xám và hỏm lại. Anh hiểu cái ám chỉ đểu giả của gã kia, rằng anh phải coi cái gã René này là người tình của vợ anh. Lần này anh đã vô tình về nhà sớm hơn mọi ngày, và đã gây bất ngờ cho gã. Một cảnh tượng như trong một chuyện tiếu lâm ngu ngốc:
Ông chồng bị cắm sừng đột ngột phải đối mặt với tình địch.
Hầu như không thể tin được …
Raymond Golon hắng giọng vài lần. Vẽ bình thản tự tin của gã kia khiến anh mất bình tĩnh. Những dòng suy nghĩ tỉnh táo của anh đã bị đẩy lùi ra sau, nhưng người đàn ông vẫn nghĩ ngay đến con gái mình.
Thường thì cô bé hay ở trong nhà. Nếu Lisa ở đây, làm sao Fedora có thể tiếp người tình.
Nhưng mà đúng, Lisa cũng có lúc phải tới trường …
– Tôi muốn nói chuyện với vợ tôi! – Raymond yêu cầu. – Cô ấy đang ở đâu?
– Trong nhà!
Golon xoay người đi.
– Để tôi đi tìm cô ấy!
– Không, chờ đã! – Giọng nói của gã đàn ông đột ngột nhuốm màu ra lệnh và Golon ngạc nhiên thấy anh thậm chí lại còn tuân theo lời gã.
Tên râu xồm mỉm cười.
– Nếu bây giờ ông gây chuyện khó dễ và nổi điên lên thì sẽ không tốt cho vợ ông đâu. Vợ ông hiện thời đang bị dồn ép về mặt tình cảm.
– Tôi không quan tâm.
– Ông đừng có ngu ngốc. Điều đó cũng sẽ không tốt đối với cả Lisa!
Raymond giật nảy người lên.
– Lisa? – Người đàn ông thì thào Vậy nó có dính dáng tới chuyện này? Ông biết cả con gái tôi sao?
– Làm sao mà không biết được. – Gã đàn ông kia mỉm cười.
Raymond nhìn gã trân trân. Dần dần, nỗi giận dữ hờn căm bốc lên cao. Vẻ tự tin của kẻ kia khiến anh muốn nổi điên. Gã đàn ông kia cứ cư xử như thể căn nhà này là của gã. Golon có cảm giác như mình bị đẩy vào vai trò của một cậu bé ngu ngốc.
– Ông có điên không hả? – Anh thì thào. – Đây là nhà tôi. Ở đây tôi có thể làm những gì mà tôi muốn! – Thế rồi, cơn giận dữ nổ bùng ra. Chỉ vài hai bước chân anh đã vượt qua khoảng cách giữa hai người, tiến đến sát tình địch, tóm lấy cổ gã và giơ tay lấy đà tung một cú đấm vào mặt gã.
– Tên kia không làm gì cả. Gã cứ đứng trơ ra đó mỉm cười, khiến Raymond càng điên hơn.
Gã không thèm ngăn quả đấm của anh.
Thay vào đó, gã ngăn cản cả con người anh. Trước khi nắm đấm của anh chạm vào mặt gã tình địch, Raymond bị nhận ngay một cú đấm thốc từ dưới lên.
Máu của anh chuyển thành một khối chất lỏng sôi sục và bắn lên đầu óc anh như muôn vàn mũi tên nho nhỏ, một sức mạnh ngoài sức tưởng tượng bật người anh bay trở lại phía sau.
Raymond Golon vung vẩy tay muốn lấy lại thăng bằng, nhưng không được.
Người anh bay khỏi nền phòng, rồi đập xuống chiếc ghế sofa khiến cả cái ghế trĩu xuống.
Hai bàn chân anh theo đà hất lên cao. Một chút xíu nữa thôi là chiếc ghế sofa nặng nề sẽ bật ngửa nhưng Raymond Golon đã kịp thời giữ lại thăng bằng.
Anh không muốn đầu hàng. Gã đàn ông kia mới chỉ thành công với một ngón đòn bất ngờ. Ở lần tới đây anh sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, anh tự nhủ.
Raymond tìm cách bật người dậy.
Có lẽ vợ anh ở bên dưới, và đang làm việc gì đó.
Raymond Golon lại theo những bậc cầu thang xuống tầng trệt. Anh nhìn thoáng vào phòng khách, phát hiện ra một chuyển động, nhanh chân bước vào trong đó và vừa lúc muốn lên tiếng thì những ngôn từ chưa thoát ra thành lời đã đọng lạ trong cổ họng anh.
Bên cạnh sofa có một gã đàn ông đang đứng.
Một người lạ!
Raymond dừng sững lại, như thể anh vừa va phải một chướng ngại vật. Ngay lập tức, anh nghĩ tới chiếc Renault. Người lạ mặt kia chắc chắn đã đến đây bằng chiếc xe đó và bây giờ đi lại nhởn nhơ trong nhà anh.
Gương mặt bình thường rất hiền lành và dễ gây thiện cảm của người đàn ông làm nghề buôn bán bất động sản dần dần đóng băng lại khi nhìn thấy gã đàn ông râu ria xồm xoàm đó. Ánh mắt săm soi của anh kéo dài vài giây đồng hồ, thế rồi Golon lên tiếng:
– Ông là ai? Ông làm gì trong nhà của tôi vậy?
Gã râu xòm mỉm cười.
– Ông không biết tôi sao?
– Không!
– Vợ ông cũng không bao giờ kể cho ông nghe về tôi cả sao?
– Không, cô ấy không kể!
– Thôi được, ông có quyền khi nói rằng căn nhà này là của ông. Nó là tài sản của ông. Ông đã xây lên nó, nhưng ông đã quên một điều, ông Golon ạ.
– Điều gì?
– Rằng ông phải chia sẻ ngôi nhà này với người khác.
Raymond đột ngột nhếch mép cười chế giễu.
– Ông muốn nói đùa tôi hay sao, người lạ mặt? Tôi không cần phải chia sẻ ngôi nhà này cho ai cả, bởi vì, chính như ông nói, nó là của tôi.
– Nhưng ông phải chấp nhận sự thật kia.
– Đừng có nói chuyện vớ vẩn! – Raymond dần dần nổi giận. – Ông là ai?
– Cứ gọi tôi là René.
– Tốt. René. Còn gì nữa? Ông muốn gì ở đây?
– Tôi đã nói với ông rồi, ít nhất thì tôi cũng là một phần trong gia đình của ông. Tôi quen biết gia đình ông, rất thân và rất tốt, nhất là tôi rất thân với vợ ông, ông Golon.
– Fedora liên quan gì đến chuyện này?
Tên râu xồm lắc đầu.
– Lạ thật, lạ thật. – Gã lẩm bẩm. – Chẵng lẽ cô nàng hiền dịu chưa bao giờ kể cho ông nghe chuyện gì. Vâng, ông Golon, ông hay đi đây đi đó, người đàn ông không bao giờ được phép để vợ mình ở nhà lâu thế. Ông hiểu điều đó phải không?
Dần dần, Raymond hiểu ra. Mặt anh tái nhợt như vôi. Làn da thậm chí như đang xám và hỏm lại. Anh hiểu cái ám chỉ đểu giả của gã kia, rằng anh phải coi cái gã René này là người tình của vợ anh. Lần này anh đã vô tình về nhà sớm hơn mọi ngày, và đã gây bất ngờ cho gã. Một cảnh tượng như trong một chuyện tiếu lâm ngu ngốc:
Ông chồng bị cắm sừng đột ngột phải đối mặt với tình địch.
Hầu như không thể tin được …
Raymond Golon hắng giọng vài lần. Vẽ bình thản tự tin của gã kia khiến anh mất bình tĩnh. Những dòng suy nghĩ tỉnh táo của anh đã bị đẩy lùi ra sau, nhưng người đàn ông vẫn nghĩ ngay đến con gái mình.
Thường thì cô bé hay ở trong nhà. Nếu Lisa ở đây, làm sao Fedora có thể tiếp người tình.
Nhưng mà đúng, Lisa cũng có lúc phải tới trường …
– Tôi muốn nói chuyện với vợ tôi! – Raymond yêu cầu. – Cô ấy đang ở đâu?
– Trong nhà!
Golon xoay người đi.
– Để tôi đi tìm cô ấy!
– Không, chờ đã! – Giọng nói của gã đàn ông đột ngột nhuốm màu ra lệnh và Golon ngạc nhiên thấy anh thậm chí lại còn tuân theo lời gã.
Tên râu xồm mỉm cười.
– Nếu bây giờ ông gây chuyện khó dễ và nổi điên lên thì sẽ không tốt cho vợ ông đâu. Vợ ông hiện thời đang bị dồn ép về mặt tình cảm.
– Tôi không quan tâm.
– Ông đừng có ngu ngốc. Điều đó cũng sẽ không tốt đối với cả Lisa!
Raymond giật nảy người lên.
– Lisa? – Người đàn ông thì thào Vậy nó có dính dáng tới chuyện này? Ông biết cả con gái tôi sao?
– Làm sao mà không biết được. – Gã đàn ông kia mỉm cười.
Raymond nhìn gã trân trân. Dần dần, nỗi giận dữ hờn căm bốc lên cao. Vẻ tự tin của kẻ kia khiến anh muốn nổi điên. Gã đàn ông kia cứ cư xử như thể căn nhà này là của gã. Golon có cảm giác như mình bị đẩy vào vai trò của một cậu bé ngu ngốc.
– Ông có điên không hả? – Anh thì thào. – Đây là nhà tôi. Ở đây tôi có thể làm những gì mà tôi muốn! – Thế rồi, cơn giận dữ nổ bùng ra. Chỉ vài hai bước chân anh đã vượt qua khoảng cách giữa hai người, tiến đến sát tình địch, tóm lấy cổ gã và giơ tay lấy đà tung một cú đấm vào mặt gã.
– Tên kia không làm gì cả. Gã cứ đứng trơ ra đó mỉm cười, khiến Raymond càng điên hơn.
Gã không thèm ngăn quả đấm của anh.
Thay vào đó, gã ngăn cản cả con người anh. Trước khi nắm đấm của anh chạm vào mặt gã tình địch, Raymond bị nhận ngay một cú đấm thốc từ dưới lên.
Máu của anh chuyển thành một khối chất lỏng sôi sục và bắn lên đầu óc anh như muôn vàn mũi tên nho nhỏ, một sức mạnh ngoài sức tưởng tượng bật người anh bay trở lại phía sau.
Raymond Golon vung vẩy tay muốn lấy lại thăng bằng, nhưng không được.
Người anh bay khỏi nền phòng, rồi đập xuống chiếc ghế sofa khiến cả cái ghế trĩu xuống.
Hai bàn chân anh theo đà hất lên cao. Một chút xíu nữa thôi là chiếc ghế sofa nặng nề sẽ bật ngửa nhưng Raymond Golon đã kịp thời giữ lại thăng bằng.
Anh không muốn đầu hàng. Gã đàn ông kia mới chỉ thành công với một ngón đòn bất ngờ. Ở lần tới đây anh sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, anh tự nhủ.
Raymond tìm cách bật người dậy.
Comments for chapter "Chương 22"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận