Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 21
Điệu Nhảy Thầy Tu
Chương 9
Raymond Golon nở nụ cười hài lòng. Hôm nay anh vừa thực hiện trọn vẹn một phi vụ rất tốt, một chuyến đi chẳng phải dễ dàng trong thời kỳ khủng hoảng thị trường bất động sản. Anh đã gặp may và đã bán được một khuôn viên lớn.
Sau bữa ăn trưa thì mọi việc cũng được giải quyết xong và anh lên đường về nhà. Buổi tối hôm nay, Raymond dự định sẽ ghi lại chi tiết mọi việc và việc báo cáo.
Đáng tiếc là con đường về nhà không dẫn anh đi qua những thành phố lớn hơn. Nếu không chắc chắn anh đã mua quà về cho vợ và con gái. Raymond dự định sẽ mời cả nhà cùng anh đi chơi xa và dùng bữa trong một tiệm thật sang.
Đặc biệt vì Fedora. Thuở họ mới chuyển về sống ở đây, Fedora đã rất yêu quang cảnh cô đơn và tĩnh lặng nơi này. Nhưng vào thời gian gần đây, có những lúc chị gây ấn tượng như sắp nổi điên vì vẻ vắng lặng trong nhà, chỉ muốn thoát ra ngoài, muốn đi đâu đó thật xa. Chuyến đi Paris vừa rồi là một ví dụ. Một chuyến đi được thực hiện đột ngột và vội vàng như một cuộc chạy trốn.
Raymond Golon vặn radio thật to và chúm miệng huýt sáo theo một giai điệu quen thuộc đang được phát trên đài. Mỗi lúc anh một trở nên vui vẻ hơn. Sự căng thẳng trong những giờ đồng hồ thương thuyết dần dần trôi đi, anh thấy mình tự do, khỏe mạnh, và vui mừng vì sắp về tới nhà.
Chiếc xe đã từ lâu đi trong cô độc. Đây là một mảnh đất thật sự hoang vắng, chẳng mấy khi có người lạc tới.
Người đàn ông đang ở trong cái tuổi nở hoa của mình, giống như cách Raymond thường nói. Trước đây ba tuần, anh đã tròn bốn mươi tuổi. Mái tóc đã loáng thoáng bạc bên thái dương, nhưng hầu như không gây chú ý trên nền tóc vốn đã vàng. Người ta phải nhìn rất kỹ mới phát hiện ra những dấu hiệu đầu tiên và thoáng qua đó của tuổi tác. Làn da anh rám nắng, khỏe mạnh.
Raymond có một vẻ ngoài tương đối bụi bặm, phong sương. Anh để tóc khá dài, nhưng bản chất của anh là người dễ gây thiện cảm, là một người có tính cách thu hút như đại đa số những chàng trai quyết định theo nghiệp kinh doanh.
Con đường giờ đây đã hẹp lại, bắt đầu xuất hiện những đụn cát dài và người đàn ông thấy mình còn vui hơn nữa. Những đụn cát đó là dấu hiệu đầu tiên cho biết anh đang về đến sát nhà mình.
Nhiều nhất là chỉ mười lăm phút nữa thôi, chuyến đi sẽ kết thúc.
Raymond đã muốn lái xe thẳng tới nhà, nhưng rồi anh bỏ ngay ý định khi phát hiện thấy chiếc Renault thẫm màu đậu ngay bên ngã ba có con đường dẫn tới nhà anh.
Raymond Golon tạm dừng xe.
Có hai khả năng. Một là ai đó đi nhầm đường, hoặc có người muốn sử dụng con vịnh nhỏ làm nơi tắm biển, đó là điều mà gia đình Golon cho phép. Họ đã mua toàn bộ khuôn viên này vì muốn có một không gian yên tĩnh riêng tư. Họ không thích có người lạ vào đây.
Raymond không nghĩ đến chuyện có khách. Bạn bè hay người quen của gia đình chắc chắn sẽ lái xe tới sát nhà rồi mới dừng lại.
Dù chẳng hề băn khoăn, anh vẫn tăng tốc và chỉ một thoáng sau xe của anh lăn bánh vào chính đoạn đường mà bàn tay anh đã tạo nên. Chiếc Peugeot đi một đoạn ngắn nữa, Raymond Golon nhìn được ra bãi biển và ngạc nhiên khi thấy không có ai đang tắm.
Chả lẽ người lái chiếc Renault hoàn toàn không muốn tắm? Thế thì anh ta tới đây làm gì? Rất có thể có nhiều người cùng tới. Dù sao chăng nữa, nỗi nghi ngờ từ từ len lách trong lòng người đàn ông.
Anh cầm lấy chiếc túi du lịch, vắt áo bành tô mùa thu lên trên cánh tay, dập cửa xe lại.
Làn gió thổi tới, mang theo vô vàn những hạt cát nhỏ li li phủ xuống bộ complé sáng màu của Raymond. Anh không quan tâm tới điều đó. Anh đã qua quen với cảnh này. Kể cả bây giờ, đứng ở vị thế khác, anh vẫn không nhìn thấy ai bên bờ biển.
Trống vắng không một bóng người.
Raymond Golon nhún vai, bước về hướng hàng hiên, bước qua ba bậc thềm rồi thấy cánh cửa rất rộng đang mở toang. Anh không đi bằng con đường bình thường vào nhà, mà đi qua ngăn bếp, nghe không gian vẫn còn phảng phất một chút mùi súp cá.
Raymond nhìn thấy một chiếc nồi còn đặt trên bếp, anh mở nắp ra nhìn vào trong.
Món súp cá đã đông lại thành một lớp mỡ dày và lạnh phía bên trên. Thì ra vợ và con gái anh vẫn chưa dùng bữa trưa.
Người đàn ông cảm thấy kỳ lạ. Chỉ sau vài bước chân, anh đã bước vào phòng khách, đặt chiếc túi và áo bành tô xuống, nhưng cả ở đây anh cũng chẳng tìm thấy một dấu vết nào của gia đình mình.
Tâm khảm người đàn ông bắt đầu thấp thỏm. Nhất là vì anh đã nhìn thấy chiếc xe lạ.
– Fedora! – Anh gọi lớn tên vợ mình. Không có câu trả lời, kể cả khi anh gọi tên con gái.
Vì ngôi nhà được xây dựng tương đối thoáng, nên giọng anh chắc chắn sẽ vang lên rất rõ ở tầng trên, kể cả vào phòng vẽ, nếu vợ anh đang làm việc ở trong đó và đang mãi mê làm việc.
Đó đây chỉ có sự tĩnh lặng đáp lời. Sau khi gọi lớn một vài lần nữa, Raymond thấy mệt mỏi, và đi tìm vợ con. Anh nhanh chân bước dọc những bậc cầu thang lên trên, mở cánh cửa phòng vẽ, nhìn thấy những bức tranh, nhưng không thấy một dấu vết nào của Fedora. Cứ như thể vợ anh đã tan thành không khí. Raymond Golon lắc đầu.