Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 20
– Không, xuống đó giết người!
Trong một thoáng, mí mắt người đàn bà giật lên.
– Giết người ư? – Chị nhắc lại. – Giết ai?
– Một tên sát nhân!
Fedora mỉm cười.
– Em không hiểu anh. Chẳng lẽ anh muốn nói rằng trong tầng hầm của em hiện đang có một tên sát nhân?
– Đúng anh muốn nói vậy!
Fedora cân nhắc. Trán chị ta nhăn lại.
– Khoan đã. – Người đàn bà lẩm bẩm. – Nếu trong tầng hầm có một kẻ sát nhân, mà đó không phải là con gái em, thì nó chỉ có thể là gã John Singlair, cái gã người Anh khốn khiếp đó. Em nói có đúng không?
– Chính xác và em cần phải giết hắn!
Người đàn bà cười gay gắt.
– Rất sẵn lòng, nếu anh yêu cầu. Nhưng giết bằng cách nào đây?
– Bằng cái này. – Gã đàn ông đáp lời. Lúc bây giờ gã mới buông hai bàn tay ra khỏi lưng, đưa về phía trước. Fedora nhìn thấy cái vật mà gã đã giữ sau lưng suốt từ đầu đến giờ.
Đó là một cây rìu, lưỡi còn dính máu …
Đầu tiên là Tanith, bây giờ đến Lisa. Cô bé hầu như vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng lũ ma quỷ và bọn máu đen có bao giờ chùn tay trước việc gì. Sự tàn nhẫn của chúng là vô hạn. Chúng đã và đang còn tiếp tục chứng minh điều đó.
Cổ họng tôi thắt lại. Kể cả nhưng suy nghĩ của tôi cũng bị chặn ngang. Tôi nhìn trân trối vào khung cảnh ghê rợn trước mắt mà không khỏi rùng mình.
Trong giây phút này, cảm giác căm thù đối thủ trào dâng lên. Tôi thật sự đã đứng bên bờ vực của trạng thái phát điên, bởi rõ ràng một làn sóng máu đỏ đang dâng lên trước hai con mắt tôi.
Lisa nằm ngửa, nằm như thể cô bé đang ngủ. Nếu như không có cái lưỡi rìu khốn khiếp kia.
Cô bé đã muốn giúp đỡ tôi, bây giờ phải trả giá cho những hành động đó bằng mạng sống. Tôi thầm trách mình. Lẽ ra tôi không được phép nương tay với tên thầy tu đó, mà phải trao ngay cho gã những gì gã xứng đáng được hưởng:
Cái chết chung cuộc.
Tôi không biết tôi đứng như vậy trước xác Lisa bao lâu. Thời gian đã trở thành vô nghĩa. Một lúc sau tôi cúi người xuống và bế cô bé lên.
Tôi không thể để cô bé nằm ở dưới tầng hầm này, phải đưa cô lên gặp mẹ.
Fedora Golon cần phải mở mắt nhìn xem chị ta đã gây ra chuyện gì. Tôi tin chắc bà mẹ quạ đó có một phần tội lỗi. Người đàn bà đó đã tạo điều kiện cho vòng tròn ma quỷ này khởi phát, và chị ta bây giờ vẫn là chiếc chìa khóa mở đến mọi bí hiểm.
Thêm một lần nữa, tôi cay đắng nhận thấy phụ nữ dễ bị ma quỷ hút hồn biết nhường nào. Chẳng cần phải nghĩ đến những phù thủy xa xưa, hiện tôi đang phải đau đớn trải qua chuyện đó trong chính ngôi nhà này.
Lisa rất nhẹ.
Cô bé nằm trên hai cánh tay tôi . – Đôi chân thõng xuống phía bên phải, gáy tựa trên hỏm khuỷu tay tôi. Không dám nhìn thẳng vào mặt cô bé, tôi đưa ánh mắt hướng về phía trước, thẳng về những bậc thang bằng đá.
Tôi hy vọng Fedora chưa rời khỏi căn nhà của chị ta, và hồi hộp chờ xem chị ta sẽ phản ứng ra sao.
Hai chân đạp lên trên những bậc cầu thang bằng đá mòn vẹt, mắt tôi đờ đẩn hướng về phía trước. Nó đã mất hết sự sống và tựa như một chiếc mặt nạ. Hai con mắt tôi cay xè. Mọi xúc cảm bay đi, chỉ còn sự trống vắng khủng khiếp, đó chính là cái cảm giác vẫn thường dâng lên mỗi lần tôi phải đối mặt với Tử Thần.
Mặt đất bên trên không còn xa nữa. Chỉ khoảng mười bậc thang nữa là tới.
Khi leo được nửa cầu thang và ánh mắt đã chạm tới cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, đột ngột tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên phia bên kia cánh cửa. Chỉ một giây sau đó, cánh cửa bằng gỗ bị giật tung ra ngoài, xuất hiện một khoảng sáng hình chữ nhật và chị ta đứng giữa khoảng sáng đó.
Fedora Golon!
Người đàn bà đứng đó như một chiến binh đòi trả thù. Bàn tay phải cầm một cây rìu, lưỡi rìu còn đẫm máu.
Chị ta nhìn tôi trừng trừng.
Ánh mắt tôi nhìn qua thân hình của cô bé đã chết, muốn nói, nhưng tôi không sao cất nên lời.
Thay vào đó người mẹ mở mồm ra.
Một tiếng kêu chói chang thoát ra cổ họng chị ta, vang lên rùng rợn trong căn tầng hầm.
– Quân giết người! – Tiếng thét kéo dài và đập thẳng vào mặt tôi. Rồi lại một lần nữa. – Quân giết người! – Thế rồi Fedora nhấc cánh tay phải lên.
Chỉ trong một giây đồng hồ, tôi thấy mình trôi bồng bềnh trong hiểm nguy đến tính mạng. Chị ta muốn ném cây rìu về phía tôi. Trong khu cầu thang quá hẹp này, tôi hoàn toàn không có né tránh.
Hơn nữa, xác Lisa cũng là một trở ngại lớn. Tôi còn chưa tìm ra đường thoát thì Fedora Golon đã phóng cây rìu ra khỏi tầm tay.
Món vũ khí nguy hiểm xoay xoay, lao về phía tôi.
Không thể tránh sang bên. Cây rìu giáng trúng vào người tôi …
Trong một thoáng, mí mắt người đàn bà giật lên.
– Giết người ư? – Chị nhắc lại. – Giết ai?
– Một tên sát nhân!
Fedora mỉm cười.
– Em không hiểu anh. Chẳng lẽ anh muốn nói rằng trong tầng hầm của em hiện đang có một tên sát nhân?
– Đúng anh muốn nói vậy!
Fedora cân nhắc. Trán chị ta nhăn lại.
– Khoan đã. – Người đàn bà lẩm bẩm. – Nếu trong tầng hầm có một kẻ sát nhân, mà đó không phải là con gái em, thì nó chỉ có thể là gã John Singlair, cái gã người Anh khốn khiếp đó. Em nói có đúng không?
– Chính xác và em cần phải giết hắn!
Người đàn bà cười gay gắt.
– Rất sẵn lòng, nếu anh yêu cầu. Nhưng giết bằng cách nào đây?
– Bằng cái này. – Gã đàn ông đáp lời. Lúc bây giờ gã mới buông hai bàn tay ra khỏi lưng, đưa về phía trước. Fedora nhìn thấy cái vật mà gã đã giữ sau lưng suốt từ đầu đến giờ.
Đó là một cây rìu, lưỡi còn dính máu …
Đầu tiên là Tanith, bây giờ đến Lisa. Cô bé hầu như vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng lũ ma quỷ và bọn máu đen có bao giờ chùn tay trước việc gì. Sự tàn nhẫn của chúng là vô hạn. Chúng đã và đang còn tiếp tục chứng minh điều đó.
Cổ họng tôi thắt lại. Kể cả nhưng suy nghĩ của tôi cũng bị chặn ngang. Tôi nhìn trân trối vào khung cảnh ghê rợn trước mắt mà không khỏi rùng mình.
Trong giây phút này, cảm giác căm thù đối thủ trào dâng lên. Tôi thật sự đã đứng bên bờ vực của trạng thái phát điên, bởi rõ ràng một làn sóng máu đỏ đang dâng lên trước hai con mắt tôi.
Lisa nằm ngửa, nằm như thể cô bé đang ngủ. Nếu như không có cái lưỡi rìu khốn khiếp kia.
Cô bé đã muốn giúp đỡ tôi, bây giờ phải trả giá cho những hành động đó bằng mạng sống. Tôi thầm trách mình. Lẽ ra tôi không được phép nương tay với tên thầy tu đó, mà phải trao ngay cho gã những gì gã xứng đáng được hưởng:
Cái chết chung cuộc.
Tôi không biết tôi đứng như vậy trước xác Lisa bao lâu. Thời gian đã trở thành vô nghĩa. Một lúc sau tôi cúi người xuống và bế cô bé lên.
Tôi không thể để cô bé nằm ở dưới tầng hầm này, phải đưa cô lên gặp mẹ.
Fedora Golon cần phải mở mắt nhìn xem chị ta đã gây ra chuyện gì. Tôi tin chắc bà mẹ quạ đó có một phần tội lỗi. Người đàn bà đó đã tạo điều kiện cho vòng tròn ma quỷ này khởi phát, và chị ta bây giờ vẫn là chiếc chìa khóa mở đến mọi bí hiểm.
Thêm một lần nữa, tôi cay đắng nhận thấy phụ nữ dễ bị ma quỷ hút hồn biết nhường nào. Chẳng cần phải nghĩ đến những phù thủy xa xưa, hiện tôi đang phải đau đớn trải qua chuyện đó trong chính ngôi nhà này.
Lisa rất nhẹ.
Cô bé nằm trên hai cánh tay tôi . – Đôi chân thõng xuống phía bên phải, gáy tựa trên hỏm khuỷu tay tôi. Không dám nhìn thẳng vào mặt cô bé, tôi đưa ánh mắt hướng về phía trước, thẳng về những bậc thang bằng đá.
Tôi hy vọng Fedora chưa rời khỏi căn nhà của chị ta, và hồi hộp chờ xem chị ta sẽ phản ứng ra sao.
Hai chân đạp lên trên những bậc cầu thang bằng đá mòn vẹt, mắt tôi đờ đẩn hướng về phía trước. Nó đã mất hết sự sống và tựa như một chiếc mặt nạ. Hai con mắt tôi cay xè. Mọi xúc cảm bay đi, chỉ còn sự trống vắng khủng khiếp, đó chính là cái cảm giác vẫn thường dâng lên mỗi lần tôi phải đối mặt với Tử Thần.
Mặt đất bên trên không còn xa nữa. Chỉ khoảng mười bậc thang nữa là tới.
Khi leo được nửa cầu thang và ánh mắt đã chạm tới cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, đột ngột tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên phia bên kia cánh cửa. Chỉ một giây sau đó, cánh cửa bằng gỗ bị giật tung ra ngoài, xuất hiện một khoảng sáng hình chữ nhật và chị ta đứng giữa khoảng sáng đó.
Fedora Golon!
Người đàn bà đứng đó như một chiến binh đòi trả thù. Bàn tay phải cầm một cây rìu, lưỡi rìu còn đẫm máu.
Chị ta nhìn tôi trừng trừng.
Ánh mắt tôi nhìn qua thân hình của cô bé đã chết, muốn nói, nhưng tôi không sao cất nên lời.
Thay vào đó người mẹ mở mồm ra.
Một tiếng kêu chói chang thoát ra cổ họng chị ta, vang lên rùng rợn trong căn tầng hầm.
– Quân giết người! – Tiếng thét kéo dài và đập thẳng vào mặt tôi. Rồi lại một lần nữa. – Quân giết người! – Thế rồi Fedora nhấc cánh tay phải lên.
Chỉ trong một giây đồng hồ, tôi thấy mình trôi bồng bềnh trong hiểm nguy đến tính mạng. Chị ta muốn ném cây rìu về phía tôi. Trong khu cầu thang quá hẹp này, tôi hoàn toàn không có né tránh.
Hơn nữa, xác Lisa cũng là một trở ngại lớn. Tôi còn chưa tìm ra đường thoát thì Fedora Golon đã phóng cây rìu ra khỏi tầm tay.
Món vũ khí nguy hiểm xoay xoay, lao về phía tôi.
Không thể tránh sang bên. Cây rìu giáng trúng vào người tôi …
Comments for chapter "Chương 20"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận