Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 19
Điệu Nhảy Thầy Tu
Chương 8
Fedora nằm trên ghế sofa thì đúng hơn là ngồi. Người đàn bà ngã đầu ra lưng ghế, trên đôi môi phảng phất nụ cười kỳ quặc. Âm nhạc thoát ra nhè nhẹ từ radio, nhắc người ta nhớ tới tiếng rì rào của sóng biển bằng vô vàn những cây đàn violon.
Fedora đang hài lòng.
Thậm chí rất hài lòng, bởi bây giờ mọi việc đã được hoàn tất. Bức tranh đã được vẽ xong, nó đã sống động và hoàn hảo đúng như ý chị ta muốn.
Năm thầy tu, nắm tay nhau nhảy quanh một chiếc bàn hình oval, trên có để một chiếc đế đựng với quả cầu pha lê đỏ.
Fedora Golon vẫn chưa được biết ý nghĩa thật sự của quả cầu pha lê và chiếc đế đựng đó có ý nghĩa gì. Người đàn ông lạ mặt cho tới nay chỉ ra lệnh cho chị ta đi về Paris ăn cắp hai đồ vật đó. Làm quen với bà thầy bói là một chuyện dễ dàng. Fedora đã đóng giả khách hàng, và ngay từ lần gặp đầu tiên, chị ta đã chiếm trọn lòng tin tưởng của Tanith. Ít nhất thì Fedora cũng tin như vậy. Một khoảng thời gian sau, sau khi đã một lần gặp gỡ Tanith tại Bretagne, Fedora hẹn quay trở lại Paris lần thứ hai. Sử dụng một loại thuốc ngủ, người đàn bà đã dễ dàng qua mặt được Tanith. Bĩnh tĩnh, chị ta lấy hai thứ đồ vật đã được chỉ định rồi đi khỏi căn nhà, hoàn toàn không quan tâm đến những gì xảy ra sau đó.
Giờ thì chị ta biết rằng Tanith không còn sống nữa. Liệu chị ta có tiếc nuối không? Không đâu, người đàn bà đang suy nghĩ về chuyện đó, nhưng kỳ lạ làm sao, chị ta không thấy sự thương tiếc dâng lên trong lòng mình. Cái chết của bà thầy bói Tanith là một bước cần thiết để hoàn tất những điều kỳ diệu và lớn lao.
Đơn giản như vậy thôi.
Lại một nụ cười thoáng qua đôi môi Fedora khi người đàn bà nhớ lại sự việc đó. Cả cái gã người Anh kia cũng không thể làm gì được chị ta, Fedora tin chắc như vậy. Chị ta đã thẳng tay đuổi gã ra khỏi nhà, và chắc gã đã bỏ đi. Trong ngôi nhà này, chị là nữ chúa.
Nhưng việc che đậy những hành động vụng trộm này trước mặt chồng con lại là một việc khó khăn. Lisa đã nhận ra một điều gì đó rồi, mà Raymond, chồng chị, cũng không phải người câm điếc. Mặc dù không hiếm buổi tối anh vẫn còn phải cặm cụi với những đống giấy tờ mà ban ngày anh chưa xử lý hết.
Người đàn bà lấy làm tiếc rằng Raymond sẽ về nhà tối nay. Nếu anh ngủ đêm ở nơi khác, có lẽ Fedora sẽ thấy dễ chịu hơn.
Những giờ khắc buổi trưa đã qua đi từ lâu rồi. Nhưng người đàn bà thậm chí chẳng thèm nghĩ đến bữa ăn cho cô con gái, mà chỉ chìm đắm vào những sự kiện vừa xảy ra. Một yếu tố then chốt đã tới, và những sự kiện quyết định sẽ còn tiếp nối, chị ta tin chắc như vậy.
Việc duy nhất chị ta phải làm là tách xa Lisa ra khỏi trò chơi chết chóc này.
Câu hỏi chỉ là có thể thực hiện chuyện đó ra sao. Liệu người đàn ông đến giờ chị vẫn không biết tên có biết được ý định này không?
Người đàn bà không tìm được câu trả lời rõ ràng. Chị ta thoải mái duỗi dài người ra và không khỏi giật mình khi nghe thấy tiếng cười nhè nhẹ vang lên sau lưng mình.
Anh ta đã tới!
Với những bước chân bình thản, người đàn ông đi xuyên qua căn phòng, đôi mắt ném xuống người đàn bà đàng nửa nằm nửa ngồi, tỏ ý muốn thẳng người dậy nhưng lại ngay lập tức bỏ ý định khi nghe người đàn ông nói:
– Cứ nằm thế đi …
Fedora lại thả người xuống.
Người đàn ông bước đến sát chiếc ghế sofa, dừng chân và nhìn xuống dưới thân hình chị ta. Gã giấu hai cánh tay ra sau lưng khiến Fedora không nhìn thấy bàn tay gã.
– Mọi việc đều ổn cả. – Fedora nói Gã râu xồm lắc đầu.
– Tại sao lại lắc đầu? – Nữ họa sĩ ngạc nhiên. – Nhưng gã đó đã biến mất rồi, cái gã người Anh đó.
– Hắn có đi đâu!
Giờ thì người đàn bà không thể tiếp tục cái tư thế nửa ngồi nửa nằm của mình được nữa. Chị ta thẳng người dậy. Cả khuôn mặt bây giờ là một dấu hỏi lớn:
– Em đã đuổi hắn đi, và đã nhìn thấy hắn bước đi mà.
– Đến tận xe của hắn hả?
– Không!
– Em đã thấy chưa, người tình của ta. Hắn đã nghe theo lời khuyên của cô con gái Lisa của em, và con bé đã dẫn hắn xuống tầng hầm, dẫn đến nơi có bức tranh của em.
– Không thể như thế được!
– Đúng thế đấy! Lisa là một đứa trẻ rất tò mò, và cả hai đứa đó đã gắn chặt vào với nhau.
– Để em xem thế nào! – Fedora muốn đứng khỏi ghế sofa, nhưng gã đàn ông phản đối.
– Đừng nên vội, chúng ta sẽ cùng nhau cân nhắc xem phải làm gì.
– Nhưng đừng làm gì chống lại Lisa Gã đàn ông chỉ nhún vai, không nói một tiếng.
– Có phải cả hai đứa chúng nó vẫn còn ở dưới tầng hầm. – Gã đàn ông giải thích. – Đi ngay bây giờ!
– Em xuống đó làm gì? Tiếp tục vẽ à?