Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 17
Giá vẽ trống không!
Điều đó có nghĩa là không có bức tranh nào hiện lên trên nền toan mờ ánh xám.Cũng chẳng có những công việc chuẩn bị, những nét phác thảo đầu tiên cho một bức tranh. Tôi chỉ phát hiện ra trước giá vẽ một chiếc khăn phủ. Chắc chắn người ta thường dùng nó để phủ lên khung tranh.
– Cháu thật không hiểu! – Lisa dừng lại bên tôi và thì thào. – Tại sao mẹ cháu lại làm ra vẽ bí mật về cái căn phòng này như vậy?
Đó là câu hỏi tôi cũng đang tự đặt ra cho mình.
Lisa nhún vai.
– Cháu cứ nghĩ mẹ cháu đang bắt đầu một bức tranh mới. – Cô bé giơ tay chỉ vô số những hộp màu và bút để bên cạnh giá vẽ. – Mọi thứ đã sẵn sàng rồi.
– Có lẽ cháu có lý.
Tôi nghe một giọng cười nhẹ.
– Vậy là mọi cố gắng đều uổng công, đúng không?
– Có lẽ.
Vì ánh sáng nhập nhoạng trong căn phòng, tôi bước đến thật sát giá vẽ, rồi giơ những ngón tay vuốt lên trên mặt nền. Tôi muốn cảm nhận nó, và nhanh chóng nhận ra rằng chất liệu được căng trên giá vẽ không phải vải hay giấy. Bề mặt tại sao rất mềm mại, mà lạ rất căng, cứ như bề mặt của một chiếc trống lớn.
Mà lại cũng không hẳn như vậy.
– Chú sao vậy? – Lisa hỏi.
– Thật ra thì không sao cả. – Tôi lẩm bẩm.
– Chú không thích giá vẽ này hay sao?
– Đúng!
– Không sao đâu! Nó rất bình thường mà, cháu biết như vậy.
Câu trả lời của cô bé khiến tôi đột nghĩ ra một sáng kiến.
– Cháu thử giơ tay sờ xem. Có thể cháu sẽ phát hiện ra điều gì đó. Cháu quen thuộc với nó mà, Lisa.
– Chú định đùa cháu sao?
– Không!
Lisa lặp lại động tác của tôi. Những ngón tay vừa lướt trên nền vải, cô đã giật lại.
– Ái chà, chú có lý! Sao nó khác quá!
– Khác làm sao?
– Cháu cũng không biết rõ. – Cô bé nhìn tôi, khóe miệng nhếch sang bên. – Nó thật kỳ quặc, nhưng mà giống như là …như là …
– Cháu nói đi!
– Đúng thế, như là da!
Cô bé vừa nói ra chính những gì tôi nghĩ. Quả thật, sau một hồi đưa tay sờ, tôi cũng đã nghĩ ngay là da. Nếu như thế, quả thật khủng khiếp.
Lisa cũng đã bị con sốc đánh trúng. Chắc chắn cô bé vừa sợ hãi vì lòng dũng cảm của mình, bởi cô lùi lại một bước, rùng mình.
– Cháu không tin được đâu! – Cô thở hắt ra. – Mẹ cháu không làm điều đó!
Tôi im lặng, hỏi thay cho lời nhận xét:
– Những bức tranh ở tầng trên ra sao?
– Nó bằng vải bố bình thường.
– Cháu chắc chứ?
– Dĩ nhiên rồi! Nó sần sùi, chứ không mềm và trơn như ở đây. Cháu có cảm giác như lớp da này được bôi dầu. – Ngưng một đoạn, rôi cô bé thốt ra một câu khiến tôi rởn da gà. – Thậm chí có thể là da người!
– Lisa! – Tôi chỉnh cô bé. – Trời đất ơi, cháu bình tĩnh lại đi! Không đâu! – Tôi xoay người lại giá vẽ. – Ở đây có một số việc …
– Chú John kìa!
Tiếng kêu của cô bé khiến tôi xoay phắt lại. Lisa đang căng người lên như một sợi dây đàn. Cô bé duỗi dài một cánh tay, chỉ về hướng cầu thang bằng đá.
Tôi cũng nhìn ra phía đó, nhưng chẳng phát hiện được điều gì cả.
– Có gì đâu! – Tôi mỉm cười, nhưng cô bé lắc đầu.
– Cháu …cháu vừa nhìn thấy nó, chú John!
– Lại con quỷ phải không?
– Không, lần này không phải. Nó là …nó là … – Cô bé lấy hơi một vài lần thật sâu. – Một con người kỳ quặc mặc áo choàng vải. Trông như một thấy tu!
Sau câu trả lời đó, mọi vật chìm vào một màn tĩnh lặng ghê hồn. Cả hai chúng tôi cùng câm nín. Thế rồi đột ngột, màn tĩnh lặng bị xé rách bởi âm thanh rách vỡ và tiếng huýt gió.
Tôi nhìn lên cao.
Trên đâu chúng tôi, trên trần phòng, có ánh thép.
Một lưỡi rìu!
Điều đó có nghĩa là không có bức tranh nào hiện lên trên nền toan mờ ánh xám.Cũng chẳng có những công việc chuẩn bị, những nét phác thảo đầu tiên cho một bức tranh. Tôi chỉ phát hiện ra trước giá vẽ một chiếc khăn phủ. Chắc chắn người ta thường dùng nó để phủ lên khung tranh.
– Cháu thật không hiểu! – Lisa dừng lại bên tôi và thì thào. – Tại sao mẹ cháu lại làm ra vẽ bí mật về cái căn phòng này như vậy?
Đó là câu hỏi tôi cũng đang tự đặt ra cho mình.
Lisa nhún vai.
– Cháu cứ nghĩ mẹ cháu đang bắt đầu một bức tranh mới. – Cô bé giơ tay chỉ vô số những hộp màu và bút để bên cạnh giá vẽ. – Mọi thứ đã sẵn sàng rồi.
– Có lẽ cháu có lý.
Tôi nghe một giọng cười nhẹ.
– Vậy là mọi cố gắng đều uổng công, đúng không?
– Có lẽ.
Vì ánh sáng nhập nhoạng trong căn phòng, tôi bước đến thật sát giá vẽ, rồi giơ những ngón tay vuốt lên trên mặt nền. Tôi muốn cảm nhận nó, và nhanh chóng nhận ra rằng chất liệu được căng trên giá vẽ không phải vải hay giấy. Bề mặt tại sao rất mềm mại, mà lạ rất căng, cứ như bề mặt của một chiếc trống lớn.
Mà lại cũng không hẳn như vậy.
– Chú sao vậy? – Lisa hỏi.
– Thật ra thì không sao cả. – Tôi lẩm bẩm.
– Chú không thích giá vẽ này hay sao?
– Đúng!
– Không sao đâu! Nó rất bình thường mà, cháu biết như vậy.
Câu trả lời của cô bé khiến tôi đột nghĩ ra một sáng kiến.
– Cháu thử giơ tay sờ xem. Có thể cháu sẽ phát hiện ra điều gì đó. Cháu quen thuộc với nó mà, Lisa.
– Chú định đùa cháu sao?
– Không!
Lisa lặp lại động tác của tôi. Những ngón tay vừa lướt trên nền vải, cô đã giật lại.
– Ái chà, chú có lý! Sao nó khác quá!
– Khác làm sao?
– Cháu cũng không biết rõ. – Cô bé nhìn tôi, khóe miệng nhếch sang bên. – Nó thật kỳ quặc, nhưng mà giống như là …như là …
– Cháu nói đi!
– Đúng thế, như là da!
Cô bé vừa nói ra chính những gì tôi nghĩ. Quả thật, sau một hồi đưa tay sờ, tôi cũng đã nghĩ ngay là da. Nếu như thế, quả thật khủng khiếp.
Lisa cũng đã bị con sốc đánh trúng. Chắc chắn cô bé vừa sợ hãi vì lòng dũng cảm của mình, bởi cô lùi lại một bước, rùng mình.
– Cháu không tin được đâu! – Cô thở hắt ra. – Mẹ cháu không làm điều đó!
Tôi im lặng, hỏi thay cho lời nhận xét:
– Những bức tranh ở tầng trên ra sao?
– Nó bằng vải bố bình thường.
– Cháu chắc chứ?
– Dĩ nhiên rồi! Nó sần sùi, chứ không mềm và trơn như ở đây. Cháu có cảm giác như lớp da này được bôi dầu. – Ngưng một đoạn, rôi cô bé thốt ra một câu khiến tôi rởn da gà. – Thậm chí có thể là da người!
– Lisa! – Tôi chỉnh cô bé. – Trời đất ơi, cháu bình tĩnh lại đi! Không đâu! – Tôi xoay người lại giá vẽ. – Ở đây có một số việc …
– Chú John kìa!
Tiếng kêu của cô bé khiến tôi xoay phắt lại. Lisa đang căng người lên như một sợi dây đàn. Cô bé duỗi dài một cánh tay, chỉ về hướng cầu thang bằng đá.
Tôi cũng nhìn ra phía đó, nhưng chẳng phát hiện được điều gì cả.
– Có gì đâu! – Tôi mỉm cười, nhưng cô bé lắc đầu.
– Cháu …cháu vừa nhìn thấy nó, chú John!
– Lại con quỷ phải không?
– Không, lần này không phải. Nó là …nó là … – Cô bé lấy hơi một vài lần thật sâu. – Một con người kỳ quặc mặc áo choàng vải. Trông như một thấy tu!
Sau câu trả lời đó, mọi vật chìm vào một màn tĩnh lặng ghê hồn. Cả hai chúng tôi cùng câm nín. Thế rồi đột ngột, màn tĩnh lặng bị xé rách bởi âm thanh rách vỡ và tiếng huýt gió.
Tôi nhìn lên cao.
Trên đâu chúng tôi, trên trần phòng, có ánh thép.
Một lưỡi rìu!
Comments for chapter "Chương 17"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận