Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 16
– Dĩ nhiên.
– Cháu sẽ nói cho chú biết, chú John, ở đó đang có một chuyện bí mật. Cụ thể là một cánh cửa, nó dẫn vào một căn phòng, người ta nói căn phòng đó có thể sụp xuống bất kỳ lúc nào. Nhưng cháu không tin như vậy.
– Tại sao không?
– Cháu không nói được. Có lẽ nó dính dáng đến những sự kiện vừa xảy ra.
– Có thể!
Trong khi tôi đưa mắt về phía trước, nhìn theo một lớp mây cát mờ mờ đang được gió bốc lên cao, trôi là là như một lá cờ dài, Lisa quyết định nói thẳng.
– Hai chú cháu mình có thể cùng nhau xuống tầng hầm xem sao!
Tôi để thời gian cân nhắc. Lời đề nghị này thật tốt, tôi rất quan tâm tới tầng hầm kia. Nhưng nếu nó đang che giấu chuyện trầm trọng, độc ác, thì tôi muốn đi một mình, không muốn mang Lisa theo vào vòng nguy hiểm.
Tôi nói cho cô bé nghe điều đó.
Cô bé chỉ cười rồi đáp:
– Nhưng không có cháu thì làm sao chú vào được, chú John. Chú quên mất là mẹ cháu vừa ném chú ra ngoài rồi sao?
– Nhưng mẹ cháu rồi sẽ nhìn thấy hai chú cháu mình.
– Nhầm rồi, chú người London à, mẹ cháu sẽ không nhìn thấy nữa đâu. Còn một đường thứ hai nữa.
– Cháu có vẻ thông thạo mọi việc đấy.
– Đúng thế, cháu thuộc đường lối ở nơi này. Ta đi chứ? – Cô bé tỏ ra muốn đứng lên.
– Lối đi đó ở đâu?
Lisa đã nhổm lên nhưng vẫn khom lưng.
– Cách đây chỉ vài bước chân thôi. – Cô bé giải thích.
– Tốt, chúng ta đi!
– Nhưng khẽ thôi đấy. – Lisa đưa ngón tay trỏ đặt lên môi.
Tôi gật đầu.
Cô bé đi trước. Hai chúng tôi nép sát vào tường nhà và tôi không khỏi mang cảm giác hiện thời mình chẳng khác mấy một tên trộm. Lúc tới đây, tôi đã không nhận ra cánh cửa bằng gỗ này, bởi nó hầu như chìm lấp vào trong tường.
Chỉ tới khi Lisa dừng đứng trước cửa, tôi mới nhìn ra. Cô bé thọc tay vào túi phải của quần Jean, lôi ra một chiếc chìa khóa trong rất đơn giản.
– Cháu lấy trộm đấy! – Cô bé vừa cười tinh quái vừa giải thích.
– Không nghe thấy tiếng mẹ, Lisa đút chìa khóa vào ổ, xoay.
Cánh cửa kêu lên khe khẽ khi bị kéo ra, nhưng chỉ có hai chúng tôi nghe được nhưng âm thanh đó.
Lisa đi trước. Trước khi cất bước, cô bé xoay một nửa người lại, ra hiệu cho tôi cuối người xuống.
Tôi làm theo.
Tôi phải cúi thật thấp lưng. Cả hai chúng tôi chìm vào bóng tối bên trong và nhìn thấy trước mặt mình một khoảng cầu thang rất hẹp, dẫn xuống dưới sâu.
Trong cả quảng đời nghề nghiệp cho tới nay, tôi chỉ nhìn thấy những bậc thang hẹp như thế này ở đất Hà Lan. Những bậc cầu thang thậm chí rộng chưa bằng hai bàn chân đặt cạnh nhau. Vì đã đóng cửa lại và Lisa không bật đèn nên tôi rút trong túi ra một chiếc đèn pin. Vệt sáng mỏng manh của nó chiếu thẳng vào bóng tối. cho tôi nhận ra một tay vịn bằng gỗ và bám chắc vào nó. Càng xuống phía tầng hầm, cầu thang càng hẹp hơn.
– Đã lâu lắm cháu cũng không xuống chỗ này. – Lisa thì thào – Ta sẽ xuống đâu đây?
Cô bé dừng chân.
– Nó dẫn xuống chỗ chứa rượu vang.
Lisa nói đúng. Chúng tôi phải ép người chui qua một lỗ tường hở, để rồi đứng trong một hốc tường tối đen như mực. Tôi đã tắt đèn bin đi và nhận thấy bàn tay Lisa đang sờ lên cánh tay mình.
– Chú cứ ở đây, chú John. Cháu đi trước để bật đèn lên.
– Như thế có nguy hiểm quá không?
Người ta sẽ nhìn thấy chúng ta.
– Vớ vẩn! – Cô bé khẽ cười. – Mẹ cháu bây giờ tưởng cháu đang tắm biển, mà chú đã ra khỏi nhà từ lâu rồi.
– Nếu không có cháu thì chắc chú cũng đi thật rồi!
Lisa rời chổ tôi đứng rồi biến vào trong bóng tối của tầng hầm. Không khí bốc mùi ẩm thấp. Mùi của rêu và mùi của những bức tường rất cũ. Bên cạnh đó, tôi cũng ngửi thấy mùi rượu vang, có vẻ như của một chai rượu vỡ đã lâu.
Chỉ một chút sau đó, không gian sáng lên. Tôi nhìn thấy Lisa đứng bên cạnh công tắc điện và đưa mắt xem xét quang cảnh xung quanh. Tầng hầm quả thật chứa một kho rượu vang rất lớn. Những chai rượu vang đều được chứa trong ống sành, những ống sành này lại được đút vào những lỗ khoan trên tường. Đây là cách trữ rượu vang tốt nhất. Thế nhưng cánh cửa thứ hai, bình thường vẫn bị khóa, nó nằm ở đâu?
Lisa chỉ về hướng đó. Giờ thì tôi cũng đã nhìn thấy. Nó nằm chếch với hướng chiếc cầu thang đó dẫn lên trên.
– Lúc nào nó cũng bị khóa cả sao? – Tôi khẽ giọng hỏi.
Cô bé gật đầu.
– Thế thì ta thử xem. – Tôi nói, đi về phía trước, dừng lại bên cánh cửa đó và chăm chú quan sát ổ khóa.
Đoán mình có thể dùng công cụ đặc biệt mang theo trong người để mở cửa, tôi nói điều đó với Lisa rồi thêm vào:
– Chuyện hai chú cháu mình đang làm thật ra là trò đột nhập.
– Khống sao? Cháu cho phép chú mà!
Tôi bật cười.
– Cháu nói cũng đúng.
Sau một vài phut căng thẳng, tôi mở được khóa ra. Một tiếng “cách” nho nhỏ cho biết chúng tôi đã thành công.
– Giờ ta thử vào xem sao! – Lisa thì thào và muốn bước đi trước. Tôi giơ tay giữ vai cô bé lại.
– Không, đi sau chú. – Tôi nói – Chẳng lẽ chú nghĩ …
– Suỵt! – Tôi đưa tay lên môi và bước lên phía trước. Chỉ nghe thấy những bước chân của tôi vang lên trong tĩnh lặng. Có tiếng kêu sào sạo dưới gót giày khi tôi bước sâu hơn vào căn phòng tối.
Tôi tìm công tắc điện nhưng không thấy. Vậy là chúng tôi để cửa mở, cho một chút ánh sáng từ căn phòng chứa rượu vang hắt sang, giúp chúng tôi có thể xem xét căn phòng.
Một ngóc ngách kỳ lạ. Tôi cứ ngỡ sẽ gặp những bất ngờ độc ác, nhưng rồi chỉ nhìn thấy căn phòng trần thấp duy nhất một giá vẽ thật lớn.
– Cháu sẽ nói cho chú biết, chú John, ở đó đang có một chuyện bí mật. Cụ thể là một cánh cửa, nó dẫn vào một căn phòng, người ta nói căn phòng đó có thể sụp xuống bất kỳ lúc nào. Nhưng cháu không tin như vậy.
– Tại sao không?
– Cháu không nói được. Có lẽ nó dính dáng đến những sự kiện vừa xảy ra.
– Có thể!
Trong khi tôi đưa mắt về phía trước, nhìn theo một lớp mây cát mờ mờ đang được gió bốc lên cao, trôi là là như một lá cờ dài, Lisa quyết định nói thẳng.
– Hai chú cháu mình có thể cùng nhau xuống tầng hầm xem sao!
Tôi để thời gian cân nhắc. Lời đề nghị này thật tốt, tôi rất quan tâm tới tầng hầm kia. Nhưng nếu nó đang che giấu chuyện trầm trọng, độc ác, thì tôi muốn đi một mình, không muốn mang Lisa theo vào vòng nguy hiểm.
Tôi nói cho cô bé nghe điều đó.
Cô bé chỉ cười rồi đáp:
– Nhưng không có cháu thì làm sao chú vào được, chú John. Chú quên mất là mẹ cháu vừa ném chú ra ngoài rồi sao?
– Nhưng mẹ cháu rồi sẽ nhìn thấy hai chú cháu mình.
– Nhầm rồi, chú người London à, mẹ cháu sẽ không nhìn thấy nữa đâu. Còn một đường thứ hai nữa.
– Cháu có vẻ thông thạo mọi việc đấy.
– Đúng thế, cháu thuộc đường lối ở nơi này. Ta đi chứ? – Cô bé tỏ ra muốn đứng lên.
– Lối đi đó ở đâu?
Lisa đã nhổm lên nhưng vẫn khom lưng.
– Cách đây chỉ vài bước chân thôi. – Cô bé giải thích.
– Tốt, chúng ta đi!
– Nhưng khẽ thôi đấy. – Lisa đưa ngón tay trỏ đặt lên môi.
Tôi gật đầu.
Cô bé đi trước. Hai chúng tôi nép sát vào tường nhà và tôi không khỏi mang cảm giác hiện thời mình chẳng khác mấy một tên trộm. Lúc tới đây, tôi đã không nhận ra cánh cửa bằng gỗ này, bởi nó hầu như chìm lấp vào trong tường.
Chỉ tới khi Lisa dừng đứng trước cửa, tôi mới nhìn ra. Cô bé thọc tay vào túi phải của quần Jean, lôi ra một chiếc chìa khóa trong rất đơn giản.
– Cháu lấy trộm đấy! – Cô bé vừa cười tinh quái vừa giải thích.
– Không nghe thấy tiếng mẹ, Lisa đút chìa khóa vào ổ, xoay.
Cánh cửa kêu lên khe khẽ khi bị kéo ra, nhưng chỉ có hai chúng tôi nghe được nhưng âm thanh đó.
Lisa đi trước. Trước khi cất bước, cô bé xoay một nửa người lại, ra hiệu cho tôi cuối người xuống.
Tôi làm theo.
Tôi phải cúi thật thấp lưng. Cả hai chúng tôi chìm vào bóng tối bên trong và nhìn thấy trước mặt mình một khoảng cầu thang rất hẹp, dẫn xuống dưới sâu.
Trong cả quảng đời nghề nghiệp cho tới nay, tôi chỉ nhìn thấy những bậc thang hẹp như thế này ở đất Hà Lan. Những bậc cầu thang thậm chí rộng chưa bằng hai bàn chân đặt cạnh nhau. Vì đã đóng cửa lại và Lisa không bật đèn nên tôi rút trong túi ra một chiếc đèn pin. Vệt sáng mỏng manh của nó chiếu thẳng vào bóng tối. cho tôi nhận ra một tay vịn bằng gỗ và bám chắc vào nó. Càng xuống phía tầng hầm, cầu thang càng hẹp hơn.
– Đã lâu lắm cháu cũng không xuống chỗ này. – Lisa thì thào – Ta sẽ xuống đâu đây?
Cô bé dừng chân.
– Nó dẫn xuống chỗ chứa rượu vang.
Lisa nói đúng. Chúng tôi phải ép người chui qua một lỗ tường hở, để rồi đứng trong một hốc tường tối đen như mực. Tôi đã tắt đèn bin đi và nhận thấy bàn tay Lisa đang sờ lên cánh tay mình.
– Chú cứ ở đây, chú John. Cháu đi trước để bật đèn lên.
– Như thế có nguy hiểm quá không?
Người ta sẽ nhìn thấy chúng ta.
– Vớ vẩn! – Cô bé khẽ cười. – Mẹ cháu bây giờ tưởng cháu đang tắm biển, mà chú đã ra khỏi nhà từ lâu rồi.
– Nếu không có cháu thì chắc chú cũng đi thật rồi!
Lisa rời chổ tôi đứng rồi biến vào trong bóng tối của tầng hầm. Không khí bốc mùi ẩm thấp. Mùi của rêu và mùi của những bức tường rất cũ. Bên cạnh đó, tôi cũng ngửi thấy mùi rượu vang, có vẻ như của một chai rượu vỡ đã lâu.
Chỉ một chút sau đó, không gian sáng lên. Tôi nhìn thấy Lisa đứng bên cạnh công tắc điện và đưa mắt xem xét quang cảnh xung quanh. Tầng hầm quả thật chứa một kho rượu vang rất lớn. Những chai rượu vang đều được chứa trong ống sành, những ống sành này lại được đút vào những lỗ khoan trên tường. Đây là cách trữ rượu vang tốt nhất. Thế nhưng cánh cửa thứ hai, bình thường vẫn bị khóa, nó nằm ở đâu?
Lisa chỉ về hướng đó. Giờ thì tôi cũng đã nhìn thấy. Nó nằm chếch với hướng chiếc cầu thang đó dẫn lên trên.
– Lúc nào nó cũng bị khóa cả sao? – Tôi khẽ giọng hỏi.
Cô bé gật đầu.
– Thế thì ta thử xem. – Tôi nói, đi về phía trước, dừng lại bên cánh cửa đó và chăm chú quan sát ổ khóa.
Đoán mình có thể dùng công cụ đặc biệt mang theo trong người để mở cửa, tôi nói điều đó với Lisa rồi thêm vào:
– Chuyện hai chú cháu mình đang làm thật ra là trò đột nhập.
– Khống sao? Cháu cho phép chú mà!
Tôi bật cười.
– Cháu nói cũng đúng.
Sau một vài phut căng thẳng, tôi mở được khóa ra. Một tiếng “cách” nho nhỏ cho biết chúng tôi đã thành công.
– Giờ ta thử vào xem sao! – Lisa thì thào và muốn bước đi trước. Tôi giơ tay giữ vai cô bé lại.
– Không, đi sau chú. – Tôi nói – Chẳng lẽ chú nghĩ …
– Suỵt! – Tôi đưa tay lên môi và bước lên phía trước. Chỉ nghe thấy những bước chân của tôi vang lên trong tĩnh lặng. Có tiếng kêu sào sạo dưới gót giày khi tôi bước sâu hơn vào căn phòng tối.
Tôi tìm công tắc điện nhưng không thấy. Vậy là chúng tôi để cửa mở, cho một chút ánh sáng từ căn phòng chứa rượu vang hắt sang, giúp chúng tôi có thể xem xét căn phòng.
Một ngóc ngách kỳ lạ. Tôi cứ ngỡ sẽ gặp những bất ngờ độc ác, nhưng rồi chỉ nhìn thấy căn phòng trần thấp duy nhất một giá vẽ thật lớn.
Comments for chapter "Chương 16"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận