Đêm Của Ma Mèo - Chương 6
Tối hôm ấy, Wendy ngồi làm bài tập trên bàn. Nhưng tâm trí em không tập trung vì em đang nghĩ về những sự kiện kỳ lạ xảy ra trong tuần trước.
Thế là thực sự không có ma mèo, em nghĩ. Nó không phải là điều được bịa đặt đâu.
Bây giờ, khi chuyện ấy kết thúc, em có thể thừa nhận rằng làm mèo thật là thú vị, nhưng em lấy làm mừng vì chuyện đó đã chấm dứt.
Em muốn mình có khả năng nhìn rõ trong bóng tối. Các giác quan emò làm em cảm nhận mọi thứ sống động hơn: cách lang thang, cách rên rỉ – thật là diệu kỳ. Em đặc biệt yêu quí phong cách mèo của mình.
Nhưng em không thích việc bị chế ngự. Mỗi lần đổi lốt là mỗi lần em man rợ hơn.
Rồi còn gã ma mèo đen nữa ấy chứ! Suýt nữa thì nó đã xé xác em! Chắc là thế, nếu nó gặp em lần nữa.
Nhưng sẽ chẳng có lần ấy nữa đâu.
Wendy đứng dậy nhìn ra cửa sổ. Vầng trăng tròn đang nhô lên trên cây sồi già trong sân nhà.
Trăng tròn. Bà Bast bảo ma mèo điên cuồng nhất vào đêm trăng tròn. Và Wendy lại nhớ, nếu một khi ma mèo trải qua lần trăng tròn đầu tiên, thì nó và con người bị hoà lẫn vào nhau. Không còn tính người trong ma mèo nữa và bản năng ma mèo có thể trỗi dậy vào cả ban ngày.
Wendy nhìn xuống sân. một đêm tuyệt vời để lang thang. Em hồi tưởng lại lớp cỏ đêm mềm dẫm sương mát dịu dưới chân, và cả mùi chuột phảng phất trong không gian nữa.
Đừng! Em tự ra lệnh. Chớ nghĩ như thế nữa! Chuyện đó đã chấm dứt. Em lại ngồi vào bàn và làm xong bài tập.
Lát sau, Wendy gấp vở lại. Em ngáp và duỗi người ra. Chuyện xảy ra trong mất ngày qua đã làm em kiệt sức. Tối nay em sẽ đi ngủ sớm.
Em thay đồ ngủ rồi mở cửa sổ đế đón làn không khí đêm trong lành. Rồi em nằm xuống, chìm nhanh vào giấc ngủ.
Nhưng chỉ lát sau, Wendy lại thức giấc. Vầng trăng tròn vành vạnh đã lơ lửng cao vút trên bầu trời. Ánh sáng của nó toa? khắp nơi, tràn cả vào phòng trông như ánh sáng ban ngày.
Sao nó sáng thế nhỉ? Wendy thầm hỏi. Em vẫn còn nhớ độ sáng của ánh trăng khi em hãy còn trong lốt ma mèo. Cơn sợ hãi dâng lên ngực em.
Chắc là tại mặt trăng tròn, em nghĩ. Mày không đeo lá bùa ấy nữa, mày sẽ không bị đổi lốt.
Em ôm chặt gối và gục đầu xuống. Em trở mình, cố tìm một tư thế nằm thoải mái. Nhưng em không cảm thấy dễ chịu.
Tại sao mình không thể ngủ được nhỉ? Cơ thể em bắt đầu căng ra. Tay và chân bắt đầu buốt.
– Không!
Em thì thầm.
– Không thể như thế được.
Răng và tay em bắt đầu đau. Làn da bắt đầu ngứa.
– Không!
Em rên rỉ.
– Mình chì giỏi tưởng tượng thôi.
Em ngồi dậy trên giường.
– Mình không… mình không thể.
Run run, em nhìn xuống đôi tay.
Móng tay em dài một cách bất thường. Chúng cong lại.
Wendy không thể nhìn đi nơi khác. Em thấy lớp lông màu vàng sẫm mọc đầy hai tay.
Em không tưởng tượng.
Em đang biến lại thành ma mèo.
Wendy gào lên:
– Đừng! Tôi sẽ không để nó xảy ra.
Nhưng lớp lông dày vẫn cứ mọc.
Mình mơ ư? Em tuyệt vọng nghĩ. Chắc là thế, bởi lá bùa đã được cởi bỏ. Mình đã là một cô gái bình thường.
Em nhảy ra khỏi giường và chạy lại đứng trước gương.
Mắt em chuyển sang màu xanh. Tai em dịch chuyển lên đỉnh đầu.
Em chạy ra phía cửa sổ. Em cài chặt cửa. Tại mặt trăng đấy, em nghĩ. Mình phải lẩn trốn ánh trăng. Em chui vào buồng vệ sinh, đóng chặt cửa.
Trong khoảng không gian chật chội, hơi thở hổn hển của em thật lớn và rè rè. Em nghe tim mình đập mạnh. Rồi em cảm thấy cuộc biến hoá đang diễn ra.
Không có cách nào để ngăn nó lại.
Lát sau, Wendy nhảy ra khỏi buồng vệ sinh, trong lốt ma mèo.
Em nhảy lên bàn trang điểm. Run rẩy vì sợ hãi, em lại nhìn hình ảnh mình trong gương.
Một con thú hung ác đang trừng mắt nhìn ra. Một con mèo lông vàng sẫm có ngôi sao trắng trên trán.
KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG! m thanh ấy cứ vang trong đầu em. D6ãu lá bùa không còn, nhưng Wendy biết em đã hoá thành mèo. Em đã thực sự biến thành ma mèo.
Em khiếp đảm bởi những gì đang diễn ra. Những gì mà em đã phải làm trong lốt ma mèo. Sức kiềm chế của em rất yếu. Em đã phá nát chiếc ghế sô pha nhà Tinạ Em làm cho Shalimar gặp rắc rối. Em gây thương tích cho Nancy và cho chính bản thân mình.
Và em biết gã ma mèo đen vẫn còn rình rập ngoài ấy.
Đợi em.
Vậy thì mình sẽ không ra ngoài, Wendy nghĩ. Mình sẽ dồn hết nghị lực để chống lại bản năng ma mèo trong người. Mình sẽ bình yên khi ở torng này.
Em nhìn qua cửa sổ. Nó đã được đóng chặt. Tốt, em cảm thấy rất tự tin, bởi không có lối để em ra ngoài.
Wendy nhảy xuống bàn rồi nhảy lên giường. Em cuộc tròn người trên gối. Em quyết tâm ngủ. Khi thức dậy, mình sẽ lại là một cô bé bình thường, em thầm nhủ, một con người.
Nhưng càng cố ngủ thì Wendy lại không thể nào ngủ được. Tiếng mời gọi, giục giã ra bên ngoài thật vô cùng mạnh mẽ. Những con công trùng, các loài thú, mùi hương diệu kùy và những vùng đất đầy bí ẩn cứ lởn vởn trong đầu em.
Đừng nghĩ đến chúng, em thầm ra lệnh.
Nhưng em chưa thấy bứt rứt nhiều như thế trước đây.
Cơ thể em háo hức, đòi ra đi.
Em nhổm dậy khỏi gối và nhảy lung tung trong phòng. Em lao xuống sàn, chồm lên tủ rồi lại phóng xuống sàn. Cứ thế, em nhảy một hồi lâu.
Và cứ mỗi bước nhảy thì nỗi khao khát ra ngoài lại càng mãnh liệt hơn.
Mình chỉ hé nhìn ra ngoài một lát thôi, em nghĩ. Thế là đủ biết cái gì ở ngoài ấy.
Wendy nhẹ nhày đáp xuống khung cửa sổ. Em nhìn ra qua lớp kính.
Cây sồi già đang đung đưa theo làn gió. Dẫu cửa sổ đã đóng chặt, nhưng khứu giác của Wendy vẫn nhận ra bao nhiêu hương vị quyến rũ của bóng đêm. Em có thể nhìn thấy đám côn trùng bay chấp chới trong ánh trăng.
Wendy rất muốn ra ngoài. Nhưng em biết là sẽ rất nguy hiểm. Đột nhiên, người em căng hết cả lên. Một vật đang di chuyển, thu hút cái nhìn của em.
Đấy là một cái bóng đen đang bò theo cái cành cây to ngay bên ngoài cửa sổ.
Lát sau, cái bóng đó in hình lên cửa sổ.
Ngay giữa cái bóng là hai con mắt màu vàng sáng quắc.
Rồi nó biến mất.
Và cái phần người nhỏ bé của Wendy cũng biến mất.
Giận dữ, em cào mạnh vào kính cửa. Gã ma mèo ấy lại dám đến đây à? Đến nhà của ta à?
Nó biết em ở trong nhà nên đến đây rình rập em.
Bây giờ, nó đang đợi ở ngoài ấy, đợi em nhảy ra.
Wendy biết con ma mèo đen kia khoẻ mạnh hơn em nhiều. Nó khoẻ cực kỳ, nhưng em không quan tâm.
Em đang lồng lộn vào lúc trăng tròn. Đấy là khoảng thời gian điên rồ nhất của ma mèo. Đuôi em cong lại. Đầu đuôi ngoe ngẩy. Mình phải ra ngoài! Mình phải bảo vệ lãnh thổ khỏi kẻ xâm lược kia.
Wendy chạy lên bậu cửa sổ, rà mũi dọc theo hòng kiếm được khe hở nào đó để thoát ra.
Bất thình lình, em nhảy xuống sàn. Em nhìn thấy bóng vậy gì đó đang chạy qua phòng. A, con ruồi, mày dám à! Em nhảy đến vồ con mồi. Nhưng cú tung người quá mạnh đã khiến em đâm rầm vào bàn trang điểm.
Em ngồi xuống, lắc lắc mình, nhìn quanh tìm con ruồi. Em thấy nó bay trên đầu. Em nhảy lên bàn nhìn quanh – và thấy một con mèo khác.
Lông Wendy xù hết lên, lưng em cong lại. Con mèo ấy có bộ lông màu vàng cát giống màu lông em, và cũng có cả một ngôi sao trắng trên trán. Wendy gầm gừ và phun nước bọt vào con mèo kia.
Nó cũng cong người và phun trở lại.
Làm thế nào mà con mèo này lại có thể vào phòng em được cơ chứ? Wendy phải giao chiến với nó, đuổi nó đi. Em chồm tới, vuốt em xoè ra trong tư thế sẵn sàng xé xác nó.
K K K É É É T T T!
Vuốt em cào vào vật gì đó thật cứng.
Wendy lùi lại.
Con mèo màu vàng kia lùi lại.
Wendy mở miệng gào lên khiêu chiến.
Con mèo kia cũng há miệng.
Wendy trừng mắt nhìn kẻ thù xâm lược. RỒi em ngồi xuống, quặp đuôi vào bụng. Con èmo kai cũng làm tương tự. Bây giờ em mới nhận ra con mèo ấy không có thật. Nó chỉ là hình phản chiếu của em trong gương.
Em sửng sốt bởi vẻ hiếu chiến mà em có trong người.
Mặt trăng đã tròn. Ma mèo đen thách thức, và kể cả bóng ma mèo của chính em, tất cả làm cho bản năng ma mèo trong Wendy lớn mạnh hơn.
Em muốn gào lên, muốn săn lùng, muốn…
– Meo eo eo!
Một tiếng gào từ xa vẳng đến tai em. Em nhận ra đấy là giọng của gã ma mèo đen. Nó đang gọi em. Gọi em giao chiến.
Em không chấp nhận lùi bước.
Toàn thân run rẩy, em nhẩy lên giường, co người lại, sẵn sàng lao đi. Sau một tiếng gầm man rợ, em nhảy người lao đi.
Lao thẳng về phía cửa sổ.
Nhưng cửa sổ đã đóng.
– RẦM ẦM!
Wendy lao tới, cửa sổ vỡ tung, kính bắn tung toé khắp nơi, lấp lánh trong ánh trăng.
Wendy dễ dàng lách qua.
PHỊCH! Em rơi xuống thảm cỏ bên dưới cái cây. Em giũ hết những mảnh kính vỡ trên người, rồi liếm bộ lông mượt mà của mình.
Em bình yên, không có vết xước nào.
Và em đã ra ngoài!
Nhưng gã ma mèo đen kia đâu nhỉ? Nó đã gọi em, thách thức em giao chiến.
Không có dấu hiệu gì của nó.
Chắc nó đã hoảng sợ bỏ chạy khi em phá vỡ cửa kính.
Tốt. Wendy cảm thấy hài lòng. Đây là sân của ta, lãnh thổ của tạ Em dựng tai lên gầm gừ – của ta, của ta!
Nhưng đã gần sáng, mặt trăng sắp lặn.
Dẫu sao em cũng còn đủ thời gian lang thang rình rập để truy lùng gã mèo đen.
Em phải tỏ bảnh lĩnh trước những con ma mèo khác, phải cho chúng biết đây là lãnh thổ của em.
Wendy rà mũi trên mặt đất, lần tìm mùi của con mèo kia. Bất kể mặt trăng đã xuống thấp, đôi mắt tinh nhạy của em vẫn nhìn rõ mọi thứ. Những con bọ đang bò trên cỏ. Một con bướm đêm bay qua cổng. Một con rắn đang lùng mồi dưới những bụi hoa hồng trắng. Nhưng không có thứ gì làm em sao lãnh mục đích.
Phải tìm cho ra bằng được gã ma mèo đen.
Wendy nhảy lên bức tường phía sau. Em chạy tới chạy lui, quan sát bốn phía.
Nhưng không thấy bóng dáng kẻ thù.
Gã mèo đen kia bỏ chạy rồi ư? Nó sợ em à?
Wendy thở phì với vẻ giương giương tự đắc. Em sẽ cho gã ma mèo kia một bài học nhớ đời. Em sẽ tìm ra nó và buộc nó phải tránh xa nàh em.
Wendy phồng mũi đánh hơi làn gió.
Nó đấy, cái mùi quen quen phảng phất đằng kia.
Lông Wendy dựng lên. Em nhảy xuống mặt hẻm, thủ thế sát mặt đất, rồi em lao như tến bắn về phía phát ra cái mùi kia.
Khi mùi ấy đậm hơn, Wendy biết là mình đã đi gần đến đích. Em để ý thấy mùi ấy có điều gì kỳ lạ, có cái gì đó khác với mọi ngày. Đây đích thực là mùi của gã ma mèo đen. Nhưng nó sao lại… lớn hơn và khoẻ hơn?
Tại sao nhỉ? Wendy nghĩ. Nhưng rồi em không bận tâm nữa. Vấn đề là phải thách đấu với con mèo đen ấy.
Wendy tiếp tục bám theo mùi kìa. Mùi của con mèo đen và… của cái gì đấy khác nữa.
Nhưng của cái gì?
Wendy dừng lại, đánh hơi và lắng nghe. Em đang nghe âm thanh đang phát ra từ sau cái góc kia.
Có phải gã ma mèo đen đấy không? Nó đang đi tìm em hay sao? Bây giờ, Wendy hạ quyết tâm. Sự thách thức cuối cùng! Trận chiến một mất một còn!
Trong tư thế sẵn sàng chiến đầu, Wendy bước qua góc tường. Nó đứng đó, lưng cong lên, gã ma mèo đen đây rồi.
Wendy trừng mắt.
Tiếng gầm bị nén lại trong cổ họng em.
Mắt em mở to, sững sờ không thấy nhiều con khác đang đứng quanh góc nhà.
Wendy giật thót cả người. Đuôi em xù lên lớn gấp đôi.
Gã ma mèo đen đâu chỉ đứng một mình. Ngay sau nó là hai con mèo khác. Một con màu nâu sẫm và một con vàng đậm. Con nào cũng có một ngôi sao màu trắng trên trán.
Thêm hai ma mèo nữa!
Chúng còn lớn hơn cả gã ma mèo đen.
Wendy là đồng loại của chúng.
Sau tiếng thét kinh hoàng, Wendy quay mình bỏ chạy.
Ba con ma mèo kia đồng thanh rống lên và đuổi theo em.
Wendy chạy như bay.
Em chạy như thể một tia chớp trong đêm tối. Về nhà mau đi. Về nhà mới được an toàn. Em nhảy qua bức tường bao quanh vườn nhà mình.
Ba con mèo kia bám theo em.
Lòng đây căm hận, Wendy nhảy lại lên đỉnh bức tường và gào lên cảnh cáo. Cút đi! Đây là lãnh thổ của ta.
Ba con mèo kia dừng lại. Chúng đứng dưới bãi cỏ và ngước nhìn lên.
Rồi cả ba cùng phóng lên, nhẹ nhàng đáp xuống bờ tường.
Wendy phi ngay xuống đất. Em lao về phía cây sồi.
Nếu em có thể vào phòng thì em sẽ chiến đấu ngay từ bên trong.
Nhưng con mèo to nhất, con mèo nâu chạy nhanh hơn, đứng chắn giữa Wendy và cái cây.
Wendy dừng lại, em nhìn quanh hòng tìm một nơi để nấp, để trèo lên, để tẩu thoát.
Con mèo nâu tiến về phía em. Nó đang vờn quanh mình em.
Một cái bóng chấp chới phía sau đã khiến em quay lại. Con mèo vàng cũng tiến về phía em. Lông nó dựng đứng như lông nhím.
Wendy bị bao vây.
Thế là hết, em nghĩ trong cơn tuyệt vọng. Thế là đời ta đã đi đứt.
Nhưng Wendy đã xù hết lông lên, tập trung tất cả sức lực quyết một trận sống mái với kẻ thù.
Em quyết không buông tay chịu chết.
Lũ mèo kia tiến gần hơn. Gần hơn.
Con mèo vàng chỉ còn cách mấy phân.
Nó há hoác mồm. Những cái nanh trắng của nó lấp lánh dưới ánh trăng.
Nó nhằm vào cổ em.
Wendy kinh hoàng nhắm nghiềm mắt lại. Con mèo vào sắp sửa xé xác em.
Lát sau, Wendy cảm thấy một cái lưỡi nhám đang liếm nhẹ má em.
Em mở mắt.
Em sững sờ nhìn con mèo vàng. Nó đang liếm mặt em. Rồi nó cọ người và em và kêu pờ rừ, pờ rừ ừ…
Wendy chẳng thể nào tin được. Chuyện gì thế này?
Có cái gì đó rất quen thuộc trong mùi của con mèo vàng. Hai con còn lại cũng có mùi quen như thế.
Wendy nhìn con mèo nâu và đen khi chúng đến gần em. Chúng thôi không gầm gừ và phun nước bọt nữa. Tai chúng không còn dựng ngược lên, đuôi ve vẩy ra chiều thân thiện.
Wendy nhìn quanh và xâm xẩy mặt màyKhu vường bắt đầu sáng hơn, mặt trăng đã lặn trong lúc em chạy trốn. Mặt trời sắp mọc.
Cơ thể Wendy bắt đầu ngứa ngáy. Cuộc đổi lốt làm người bắt đầu. Mình phải quay về phòng thôi, em nghĩ.
Em vùng chạy hkỏi con mèo vàng. Nhưng vừa mới đi được vài bước, con mèo nâu to đùng nhảy đến cản đường em. Wendy cố tránh.
Nó vồ em.
Thân hình đồ sợ của nó hất em ngã lăn xuống đất. Trước lúc Wendy kịp đứng dậy. Con mèo nâu đã chặn cái chân lông lá của nó lên cổ em.
Nó đè em nằm im. Wendy không thể cử động.
Bây giờ, hai con kia cũng chồm tới.
Qúa muộn để Wendy kịp nhận ra mấy con mèo đó đang vờn em, theo cái cách em vờn lũ chuột.
Em không thể chống cự lại chúng.
Bây giờ, chúng sẽ kết liễu đời em.
Mấy con mèo kia xáp lại gần.
Wendy bị đè bẹp dưới bàn chân khổng lồ của con mèo nâu. Em bị kẹt giữa vòng vây của chúng. Em sợ hãi nhắm mắt lại.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bây giờ, mình đổi lốt? Wendy nghĩ. Mấy con ma mèo này sẽ làm gì với con người?
Em cảm thấy khuôn mặt mình vặn vẹo. Cảm giác ngứa ngáy lan khắp người. Bàn tay em đau nhói khi mấy cái vuốt chuyển thành đầu ngón tay.
Con mèo khổng lồ buông em ra. Cảm giác dễ chịu lan khắp người em – Có lẽ chúng nó sẽ bỏ chạy.
Em từ từ hé mắt để nhìn, rồi hé nốt mắt kia.
Em sửng sốt.
Ba con mèo kia cũng đang đổi lốt.
Wendy thích thú quan sát bộ lông của chúng lùi dần vào torng dạ Mặt chúng chuyển thành hình tròn, lỗ tai cũng đổi dạng. Vuốt chúng biến mất và thay vào đó là mấy ngón taỵ Rồi lát sau chúng phìng to ra và trở thành bình thường.
Bỗng nhiên Wendy cảm thấy sợ hãi. Mấy con mèo này cũng là người – những con người biến thành quỷ hàng đêm.
Họ là ai vậy? Wendy thầm hỏi. Bây giờ họ sẽ làm gì?
Em nhảy lên, chạy về phía ngôi nhà. Em phải lẩn vào trong bụi cây trước khi họ nhìn thấy em là một cô gái. Wendy chạy.
Một bàn tay nắm cổ tay em, xoay người em lại.
Wendy mở to mắt nhìn ba gương mặt thân thuộc.
Mẹ, bố, và anh Brad.
Wendy choáng váng mặt mày. Hẳn mình đang mợ Chuyện này chẳng thể nào là thực, phải không?
– Chuyện… chuyện…
Wendy lắp bắp. Em không thể thốt lên lời.
– Wendy!
Mẹ em dịu dàng nói. Mái tóc vàng của mẹ ánh lên trong bình minh.
Brad vuốt mái tóc đen dài của mình ra khỏi mặt. Bố em đang gỡ mái tóc nâu dày rối bù.
Đấy là ma mèo vàng, ma mèo đen, và ma mèo nâu to lớn.
Wendy reo lên:
– Mẹ! anh Brad! Bố! Con chẳng thể tin được chuyện này!
Mẹ Wendy mỉm cười:
– Bố mẹ và anh con cũng rất ngạc nhiên.
Brad nói:
– Này Wendy, em nóng nảy hơn là anh nghĩ. Cái cách em kêu gào về chủ quyền lãnh thổ ấy mà.
Bard mỉm cười với em.
Wendy vẫn còn thắc mắc:
– Nhưng…
Em đang có nhiều câu hỏi trong đầu. Em không biết hỏi câu nào trước.
– Con nghĩ nguyên do là tại lá bùa ma mèo. Nhưng khi con trả lại cho bà Bast thì con vẫn cứ bị biến thành mèo.
Bố em nhìn mọi người.
– Có hồi gia đình ta có một lá bùa ma mèo, – mẹ em nói. – Nhưng nó đã bị mất lâu rồi. Cái bà Bast ấy hẳn đã tìm ra nó.
– Con phải biết rằng, – bố em nói, – tự bao đời nay, tổ tiên nàh ta đều có thể biến thành ma mèo.
– Bộ mẹ đã dự định kể cho con nghe, con gái yêu ạ, – mẹ em nói, – nhưng bố mẹ phải đợi cho đến một thời điểm thích hợp. Bố mẹ không nghĩ con lại đổi lốt nhẹ nhàng đến thế.
Bard thêm vào:
– Bên cạnh đó, em không được thức đến quá nửa đêm.
– Hèn chi bố mẹ không cho phép con nuôi mèo.
Wendy nói.
Bố em gật đầu.
– Đấy là lý do tại sao con quý mèo đến thế, – bố giải thích. – Nhưng chúng ta không thể nuôi mèo trong nhà. Không một con mèo bình thường nào lại có thể sống chung với ma mèo được.
– Chúng sẽ là kẻ thù của chúng ta!
Brad nói với giọng bông đùa.
– Em không thích thế. Cứ đánh nhau mãi, em càng trở nên ác độc.
Wendy thú nhận.
– Ban đầu thì ai cũng gặp rắc rối như thế cả, – mẹ an ủi. – Nhưng rồi con sẽ học cách chế ngự bản năng ma mèo.
Bố em nói:
– Đừng lo, con gái yêu của bố à, con sẽ biết được ngay thôi mà. Bố mẹ sẽ giúp con, sẽ dạy dỗ con bằng phương pháp của ma mèo.
Cả gia đình kéo nhau vào nhà.
Brad dụ dỗ:
– Này Wendy, nếu em nghĩ đi lang thang trên đường thật là thú vị thì hãy đợi đến lúc anh đưa em đi săn trong khu rừng phố Fear. Anh sẽ chỉ cho em xem rất nhiều cảnh ngoạn mục.
Bỗng nhiên Wendy dừng phắt lại. Em nhìn Bard với vẻ trách móc:
– Tại sao anh lại tấn công em? Suýt chút nữa anh đã giết chết em!
Brad cúi đầu lí nhí:
– Anh xin lỗi, nhưng anh không biết đấy là em.
– Đúng vậy đấy Wendỵ – Bố nói. – Cả nhà ta không ai hay biết gì đâu. Chưa có ai trong gia đình ta lại có thể đổt lốt sớm như thế, ở vào tuổi con.
– Anh thì phải gần mười bốn tuổi mới đổi được.
Brad nói. Wendy nghe trong giọng anh ấy có phần ganh tỵ.
– Có lẽ là do lá bùa, – anh nói, – Có lẽ lá bùa đã giúp em biến hoá sớm hơn.
Mẹ Wendy mỉm cười và nói:
– Có lẽ thế thật, nhưng chắc là tại Wendy khôn trước tuổi.
Hết
Thế là thực sự không có ma mèo, em nghĩ. Nó không phải là điều được bịa đặt đâu.
Bây giờ, khi chuyện ấy kết thúc, em có thể thừa nhận rằng làm mèo thật là thú vị, nhưng em lấy làm mừng vì chuyện đó đã chấm dứt.
Em muốn mình có khả năng nhìn rõ trong bóng tối. Các giác quan emò làm em cảm nhận mọi thứ sống động hơn: cách lang thang, cách rên rỉ – thật là diệu kỳ. Em đặc biệt yêu quí phong cách mèo của mình.
Nhưng em không thích việc bị chế ngự. Mỗi lần đổi lốt là mỗi lần em man rợ hơn.
Rồi còn gã ma mèo đen nữa ấy chứ! Suýt nữa thì nó đã xé xác em! Chắc là thế, nếu nó gặp em lần nữa.
Nhưng sẽ chẳng có lần ấy nữa đâu.
Wendy đứng dậy nhìn ra cửa sổ. Vầng trăng tròn đang nhô lên trên cây sồi già trong sân nhà.
Trăng tròn. Bà Bast bảo ma mèo điên cuồng nhất vào đêm trăng tròn. Và Wendy lại nhớ, nếu một khi ma mèo trải qua lần trăng tròn đầu tiên, thì nó và con người bị hoà lẫn vào nhau. Không còn tính người trong ma mèo nữa và bản năng ma mèo có thể trỗi dậy vào cả ban ngày.
Wendy nhìn xuống sân. một đêm tuyệt vời để lang thang. Em hồi tưởng lại lớp cỏ đêm mềm dẫm sương mát dịu dưới chân, và cả mùi chuột phảng phất trong không gian nữa.
Đừng! Em tự ra lệnh. Chớ nghĩ như thế nữa! Chuyện đó đã chấm dứt. Em lại ngồi vào bàn và làm xong bài tập.
Lát sau, Wendy gấp vở lại. Em ngáp và duỗi người ra. Chuyện xảy ra trong mất ngày qua đã làm em kiệt sức. Tối nay em sẽ đi ngủ sớm.
Em thay đồ ngủ rồi mở cửa sổ đế đón làn không khí đêm trong lành. Rồi em nằm xuống, chìm nhanh vào giấc ngủ.
Nhưng chỉ lát sau, Wendy lại thức giấc. Vầng trăng tròn vành vạnh đã lơ lửng cao vút trên bầu trời. Ánh sáng của nó toa? khắp nơi, tràn cả vào phòng trông như ánh sáng ban ngày.
Sao nó sáng thế nhỉ? Wendy thầm hỏi. Em vẫn còn nhớ độ sáng của ánh trăng khi em hãy còn trong lốt ma mèo. Cơn sợ hãi dâng lên ngực em.
Chắc là tại mặt trăng tròn, em nghĩ. Mày không đeo lá bùa ấy nữa, mày sẽ không bị đổi lốt.
Em ôm chặt gối và gục đầu xuống. Em trở mình, cố tìm một tư thế nằm thoải mái. Nhưng em không cảm thấy dễ chịu.
Tại sao mình không thể ngủ được nhỉ? Cơ thể em bắt đầu căng ra. Tay và chân bắt đầu buốt.
– Không!
Em thì thầm.
– Không thể như thế được.
Răng và tay em bắt đầu đau. Làn da bắt đầu ngứa.
– Không!
Em rên rỉ.
– Mình chì giỏi tưởng tượng thôi.
Em ngồi dậy trên giường.
– Mình không… mình không thể.
Run run, em nhìn xuống đôi tay.
Móng tay em dài một cách bất thường. Chúng cong lại.
Wendy không thể nhìn đi nơi khác. Em thấy lớp lông màu vàng sẫm mọc đầy hai tay.
Em không tưởng tượng.
Em đang biến lại thành ma mèo.
Wendy gào lên:
– Đừng! Tôi sẽ không để nó xảy ra.
Nhưng lớp lông dày vẫn cứ mọc.
Mình mơ ư? Em tuyệt vọng nghĩ. Chắc là thế, bởi lá bùa đã được cởi bỏ. Mình đã là một cô gái bình thường.
Em nhảy ra khỏi giường và chạy lại đứng trước gương.
Mắt em chuyển sang màu xanh. Tai em dịch chuyển lên đỉnh đầu.
Em chạy ra phía cửa sổ. Em cài chặt cửa. Tại mặt trăng đấy, em nghĩ. Mình phải lẩn trốn ánh trăng. Em chui vào buồng vệ sinh, đóng chặt cửa.
Trong khoảng không gian chật chội, hơi thở hổn hển của em thật lớn và rè rè. Em nghe tim mình đập mạnh. Rồi em cảm thấy cuộc biến hoá đang diễn ra.
Không có cách nào để ngăn nó lại.
Lát sau, Wendy nhảy ra khỏi buồng vệ sinh, trong lốt ma mèo.
Em nhảy lên bàn trang điểm. Run rẩy vì sợ hãi, em lại nhìn hình ảnh mình trong gương.
Một con thú hung ác đang trừng mắt nhìn ra. Một con mèo lông vàng sẫm có ngôi sao trắng trên trán.
KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG! m thanh ấy cứ vang trong đầu em. D6ãu lá bùa không còn, nhưng Wendy biết em đã hoá thành mèo. Em đã thực sự biến thành ma mèo.
Em khiếp đảm bởi những gì đang diễn ra. Những gì mà em đã phải làm trong lốt ma mèo. Sức kiềm chế của em rất yếu. Em đã phá nát chiếc ghế sô pha nhà Tinạ Em làm cho Shalimar gặp rắc rối. Em gây thương tích cho Nancy và cho chính bản thân mình.
Và em biết gã ma mèo đen vẫn còn rình rập ngoài ấy.
Đợi em.
Vậy thì mình sẽ không ra ngoài, Wendy nghĩ. Mình sẽ dồn hết nghị lực để chống lại bản năng ma mèo trong người. Mình sẽ bình yên khi ở torng này.
Em nhìn qua cửa sổ. Nó đã được đóng chặt. Tốt, em cảm thấy rất tự tin, bởi không có lối để em ra ngoài.
Wendy nhảy xuống bàn rồi nhảy lên giường. Em cuộc tròn người trên gối. Em quyết tâm ngủ. Khi thức dậy, mình sẽ lại là một cô bé bình thường, em thầm nhủ, một con người.
Nhưng càng cố ngủ thì Wendy lại không thể nào ngủ được. Tiếng mời gọi, giục giã ra bên ngoài thật vô cùng mạnh mẽ. Những con công trùng, các loài thú, mùi hương diệu kùy và những vùng đất đầy bí ẩn cứ lởn vởn trong đầu em.
Đừng nghĩ đến chúng, em thầm ra lệnh.
Nhưng em chưa thấy bứt rứt nhiều như thế trước đây.
Cơ thể em háo hức, đòi ra đi.
Em nhổm dậy khỏi gối và nhảy lung tung trong phòng. Em lao xuống sàn, chồm lên tủ rồi lại phóng xuống sàn. Cứ thế, em nhảy một hồi lâu.
Và cứ mỗi bước nhảy thì nỗi khao khát ra ngoài lại càng mãnh liệt hơn.
Mình chỉ hé nhìn ra ngoài một lát thôi, em nghĩ. Thế là đủ biết cái gì ở ngoài ấy.
Wendy nhẹ nhày đáp xuống khung cửa sổ. Em nhìn ra qua lớp kính.
Cây sồi già đang đung đưa theo làn gió. Dẫu cửa sổ đã đóng chặt, nhưng khứu giác của Wendy vẫn nhận ra bao nhiêu hương vị quyến rũ của bóng đêm. Em có thể nhìn thấy đám côn trùng bay chấp chới trong ánh trăng.
Wendy rất muốn ra ngoài. Nhưng em biết là sẽ rất nguy hiểm. Đột nhiên, người em căng hết cả lên. Một vật đang di chuyển, thu hút cái nhìn của em.
Đấy là một cái bóng đen đang bò theo cái cành cây to ngay bên ngoài cửa sổ.
Lát sau, cái bóng đó in hình lên cửa sổ.
Ngay giữa cái bóng là hai con mắt màu vàng sáng quắc.
Rồi nó biến mất.
Và cái phần người nhỏ bé của Wendy cũng biến mất.
Giận dữ, em cào mạnh vào kính cửa. Gã ma mèo ấy lại dám đến đây à? Đến nhà của ta à?
Nó biết em ở trong nhà nên đến đây rình rập em.
Bây giờ, nó đang đợi ở ngoài ấy, đợi em nhảy ra.
Wendy biết con ma mèo đen kia khoẻ mạnh hơn em nhiều. Nó khoẻ cực kỳ, nhưng em không quan tâm.
Em đang lồng lộn vào lúc trăng tròn. Đấy là khoảng thời gian điên rồ nhất của ma mèo. Đuôi em cong lại. Đầu đuôi ngoe ngẩy. Mình phải ra ngoài! Mình phải bảo vệ lãnh thổ khỏi kẻ xâm lược kia.
Wendy chạy lên bậu cửa sổ, rà mũi dọc theo hòng kiếm được khe hở nào đó để thoát ra.
Bất thình lình, em nhảy xuống sàn. Em nhìn thấy bóng vậy gì đó đang chạy qua phòng. A, con ruồi, mày dám à! Em nhảy đến vồ con mồi. Nhưng cú tung người quá mạnh đã khiến em đâm rầm vào bàn trang điểm.
Em ngồi xuống, lắc lắc mình, nhìn quanh tìm con ruồi. Em thấy nó bay trên đầu. Em nhảy lên bàn nhìn quanh – và thấy một con mèo khác.
Lông Wendy xù hết lên, lưng em cong lại. Con mèo ấy có bộ lông màu vàng cát giống màu lông em, và cũng có cả một ngôi sao trắng trên trán. Wendy gầm gừ và phun nước bọt vào con mèo kia.
Nó cũng cong người và phun trở lại.
Làm thế nào mà con mèo này lại có thể vào phòng em được cơ chứ? Wendy phải giao chiến với nó, đuổi nó đi. Em chồm tới, vuốt em xoè ra trong tư thế sẵn sàng xé xác nó.
K K K É É É T T T!
Vuốt em cào vào vật gì đó thật cứng.
Wendy lùi lại.
Con mèo màu vàng kia lùi lại.
Wendy mở miệng gào lên khiêu chiến.
Con mèo kia cũng há miệng.
Wendy trừng mắt nhìn kẻ thù xâm lược. RỒi em ngồi xuống, quặp đuôi vào bụng. Con èmo kai cũng làm tương tự. Bây giờ em mới nhận ra con mèo ấy không có thật. Nó chỉ là hình phản chiếu của em trong gương.
Em sửng sốt bởi vẻ hiếu chiến mà em có trong người.
Mặt trăng đã tròn. Ma mèo đen thách thức, và kể cả bóng ma mèo của chính em, tất cả làm cho bản năng ma mèo trong Wendy lớn mạnh hơn.
Em muốn gào lên, muốn săn lùng, muốn…
– Meo eo eo!
Một tiếng gào từ xa vẳng đến tai em. Em nhận ra đấy là giọng của gã ma mèo đen. Nó đang gọi em. Gọi em giao chiến.
Em không chấp nhận lùi bước.
Toàn thân run rẩy, em nhẩy lên giường, co người lại, sẵn sàng lao đi. Sau một tiếng gầm man rợ, em nhảy người lao đi.
Lao thẳng về phía cửa sổ.
Nhưng cửa sổ đã đóng.
– RẦM ẦM!
Wendy lao tới, cửa sổ vỡ tung, kính bắn tung toé khắp nơi, lấp lánh trong ánh trăng.
Wendy dễ dàng lách qua.
PHỊCH! Em rơi xuống thảm cỏ bên dưới cái cây. Em giũ hết những mảnh kính vỡ trên người, rồi liếm bộ lông mượt mà của mình.
Em bình yên, không có vết xước nào.
Và em đã ra ngoài!
Nhưng gã ma mèo đen kia đâu nhỉ? Nó đã gọi em, thách thức em giao chiến.
Không có dấu hiệu gì của nó.
Chắc nó đã hoảng sợ bỏ chạy khi em phá vỡ cửa kính.
Tốt. Wendy cảm thấy hài lòng. Đây là sân của ta, lãnh thổ của tạ Em dựng tai lên gầm gừ – của ta, của ta!
Nhưng đã gần sáng, mặt trăng sắp lặn.
Dẫu sao em cũng còn đủ thời gian lang thang rình rập để truy lùng gã mèo đen.
Em phải tỏ bảnh lĩnh trước những con ma mèo khác, phải cho chúng biết đây là lãnh thổ của em.
Wendy rà mũi trên mặt đất, lần tìm mùi của con mèo kia. Bất kể mặt trăng đã xuống thấp, đôi mắt tinh nhạy của em vẫn nhìn rõ mọi thứ. Những con bọ đang bò trên cỏ. Một con bướm đêm bay qua cổng. Một con rắn đang lùng mồi dưới những bụi hoa hồng trắng. Nhưng không có thứ gì làm em sao lãnh mục đích.
Phải tìm cho ra bằng được gã ma mèo đen.
Wendy nhảy lên bức tường phía sau. Em chạy tới chạy lui, quan sát bốn phía.
Nhưng không thấy bóng dáng kẻ thù.
Gã mèo đen kia bỏ chạy rồi ư? Nó sợ em à?
Wendy thở phì với vẻ giương giương tự đắc. Em sẽ cho gã ma mèo kia một bài học nhớ đời. Em sẽ tìm ra nó và buộc nó phải tránh xa nàh em.
Wendy phồng mũi đánh hơi làn gió.
Nó đấy, cái mùi quen quen phảng phất đằng kia.
Lông Wendy dựng lên. Em nhảy xuống mặt hẻm, thủ thế sát mặt đất, rồi em lao như tến bắn về phía phát ra cái mùi kia.
Khi mùi ấy đậm hơn, Wendy biết là mình đã đi gần đến đích. Em để ý thấy mùi ấy có điều gì kỳ lạ, có cái gì đó khác với mọi ngày. Đây đích thực là mùi của gã ma mèo đen. Nhưng nó sao lại… lớn hơn và khoẻ hơn?
Tại sao nhỉ? Wendy nghĩ. Nhưng rồi em không bận tâm nữa. Vấn đề là phải thách đấu với con mèo đen ấy.
Wendy tiếp tục bám theo mùi kìa. Mùi của con mèo đen và… của cái gì đấy khác nữa.
Nhưng của cái gì?
Wendy dừng lại, đánh hơi và lắng nghe. Em đang nghe âm thanh đang phát ra từ sau cái góc kia.
Có phải gã ma mèo đen đấy không? Nó đang đi tìm em hay sao? Bây giờ, Wendy hạ quyết tâm. Sự thách thức cuối cùng! Trận chiến một mất một còn!
Trong tư thế sẵn sàng chiến đầu, Wendy bước qua góc tường. Nó đứng đó, lưng cong lên, gã ma mèo đen đây rồi.
Wendy trừng mắt.
Tiếng gầm bị nén lại trong cổ họng em.
Mắt em mở to, sững sờ không thấy nhiều con khác đang đứng quanh góc nhà.
Wendy giật thót cả người. Đuôi em xù lên lớn gấp đôi.
Gã ma mèo đen đâu chỉ đứng một mình. Ngay sau nó là hai con mèo khác. Một con màu nâu sẫm và một con vàng đậm. Con nào cũng có một ngôi sao màu trắng trên trán.
Thêm hai ma mèo nữa!
Chúng còn lớn hơn cả gã ma mèo đen.
Wendy là đồng loại của chúng.
Sau tiếng thét kinh hoàng, Wendy quay mình bỏ chạy.
Ba con ma mèo kia đồng thanh rống lên và đuổi theo em.
Wendy chạy như bay.
Em chạy như thể một tia chớp trong đêm tối. Về nhà mau đi. Về nhà mới được an toàn. Em nhảy qua bức tường bao quanh vườn nhà mình.
Ba con mèo kia bám theo em.
Lòng đây căm hận, Wendy nhảy lại lên đỉnh bức tường và gào lên cảnh cáo. Cút đi! Đây là lãnh thổ của ta.
Ba con mèo kia dừng lại. Chúng đứng dưới bãi cỏ và ngước nhìn lên.
Rồi cả ba cùng phóng lên, nhẹ nhàng đáp xuống bờ tường.
Wendy phi ngay xuống đất. Em lao về phía cây sồi.
Nếu em có thể vào phòng thì em sẽ chiến đấu ngay từ bên trong.
Nhưng con mèo to nhất, con mèo nâu chạy nhanh hơn, đứng chắn giữa Wendy và cái cây.
Wendy dừng lại, em nhìn quanh hòng tìm một nơi để nấp, để trèo lên, để tẩu thoát.
Con mèo nâu tiến về phía em. Nó đang vờn quanh mình em.
Một cái bóng chấp chới phía sau đã khiến em quay lại. Con mèo vàng cũng tiến về phía em. Lông nó dựng đứng như lông nhím.
Wendy bị bao vây.
Thế là hết, em nghĩ trong cơn tuyệt vọng. Thế là đời ta đã đi đứt.
Nhưng Wendy đã xù hết lông lên, tập trung tất cả sức lực quyết một trận sống mái với kẻ thù.
Em quyết không buông tay chịu chết.
Lũ mèo kia tiến gần hơn. Gần hơn.
Con mèo vàng chỉ còn cách mấy phân.
Nó há hoác mồm. Những cái nanh trắng của nó lấp lánh dưới ánh trăng.
Nó nhằm vào cổ em.
Wendy kinh hoàng nhắm nghiềm mắt lại. Con mèo vào sắp sửa xé xác em.
Lát sau, Wendy cảm thấy một cái lưỡi nhám đang liếm nhẹ má em.
Em mở mắt.
Em sững sờ nhìn con mèo vàng. Nó đang liếm mặt em. Rồi nó cọ người và em và kêu pờ rừ, pờ rừ ừ…
Wendy chẳng thể nào tin được. Chuyện gì thế này?
Có cái gì đó rất quen thuộc trong mùi của con mèo vàng. Hai con còn lại cũng có mùi quen như thế.
Wendy nhìn con mèo nâu và đen khi chúng đến gần em. Chúng thôi không gầm gừ và phun nước bọt nữa. Tai chúng không còn dựng ngược lên, đuôi ve vẩy ra chiều thân thiện.
Wendy nhìn quanh và xâm xẩy mặt màyKhu vường bắt đầu sáng hơn, mặt trăng đã lặn trong lúc em chạy trốn. Mặt trời sắp mọc.
Cơ thể Wendy bắt đầu ngứa ngáy. Cuộc đổi lốt làm người bắt đầu. Mình phải quay về phòng thôi, em nghĩ.
Em vùng chạy hkỏi con mèo vàng. Nhưng vừa mới đi được vài bước, con mèo nâu to đùng nhảy đến cản đường em. Wendy cố tránh.
Nó vồ em.
Thân hình đồ sợ của nó hất em ngã lăn xuống đất. Trước lúc Wendy kịp đứng dậy. Con mèo nâu đã chặn cái chân lông lá của nó lên cổ em.
Nó đè em nằm im. Wendy không thể cử động.
Bây giờ, hai con kia cũng chồm tới.
Qúa muộn để Wendy kịp nhận ra mấy con mèo đó đang vờn em, theo cái cách em vờn lũ chuột.
Em không thể chống cự lại chúng.
Bây giờ, chúng sẽ kết liễu đời em.
Mấy con mèo kia xáp lại gần.
Wendy bị đè bẹp dưới bàn chân khổng lồ của con mèo nâu. Em bị kẹt giữa vòng vây của chúng. Em sợ hãi nhắm mắt lại.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bây giờ, mình đổi lốt? Wendy nghĩ. Mấy con ma mèo này sẽ làm gì với con người?
Em cảm thấy khuôn mặt mình vặn vẹo. Cảm giác ngứa ngáy lan khắp người. Bàn tay em đau nhói khi mấy cái vuốt chuyển thành đầu ngón tay.
Con mèo khổng lồ buông em ra. Cảm giác dễ chịu lan khắp người em – Có lẽ chúng nó sẽ bỏ chạy.
Em từ từ hé mắt để nhìn, rồi hé nốt mắt kia.
Em sửng sốt.
Ba con mèo kia cũng đang đổi lốt.
Wendy thích thú quan sát bộ lông của chúng lùi dần vào torng dạ Mặt chúng chuyển thành hình tròn, lỗ tai cũng đổi dạng. Vuốt chúng biến mất và thay vào đó là mấy ngón taỵ Rồi lát sau chúng phìng to ra và trở thành bình thường.
Bỗng nhiên Wendy cảm thấy sợ hãi. Mấy con mèo này cũng là người – những con người biến thành quỷ hàng đêm.
Họ là ai vậy? Wendy thầm hỏi. Bây giờ họ sẽ làm gì?
Em nhảy lên, chạy về phía ngôi nhà. Em phải lẩn vào trong bụi cây trước khi họ nhìn thấy em là một cô gái. Wendy chạy.
Một bàn tay nắm cổ tay em, xoay người em lại.
Wendy mở to mắt nhìn ba gương mặt thân thuộc.
Mẹ, bố, và anh Brad.
Wendy choáng váng mặt mày. Hẳn mình đang mợ Chuyện này chẳng thể nào là thực, phải không?
– Chuyện… chuyện…
Wendy lắp bắp. Em không thể thốt lên lời.
– Wendy!
Mẹ em dịu dàng nói. Mái tóc vàng của mẹ ánh lên trong bình minh.
Brad vuốt mái tóc đen dài của mình ra khỏi mặt. Bố em đang gỡ mái tóc nâu dày rối bù.
Đấy là ma mèo vàng, ma mèo đen, và ma mèo nâu to lớn.
Wendy reo lên:
– Mẹ! anh Brad! Bố! Con chẳng thể tin được chuyện này!
Mẹ Wendy mỉm cười:
– Bố mẹ và anh con cũng rất ngạc nhiên.
Brad nói:
– Này Wendy, em nóng nảy hơn là anh nghĩ. Cái cách em kêu gào về chủ quyền lãnh thổ ấy mà.
Bard mỉm cười với em.
Wendy vẫn còn thắc mắc:
– Nhưng…
Em đang có nhiều câu hỏi trong đầu. Em không biết hỏi câu nào trước.
– Con nghĩ nguyên do là tại lá bùa ma mèo. Nhưng khi con trả lại cho bà Bast thì con vẫn cứ bị biến thành mèo.
Bố em nhìn mọi người.
– Có hồi gia đình ta có một lá bùa ma mèo, – mẹ em nói. – Nhưng nó đã bị mất lâu rồi. Cái bà Bast ấy hẳn đã tìm ra nó.
– Con phải biết rằng, – bố em nói, – tự bao đời nay, tổ tiên nàh ta đều có thể biến thành ma mèo.
– Bộ mẹ đã dự định kể cho con nghe, con gái yêu ạ, – mẹ em nói, – nhưng bố mẹ phải đợi cho đến một thời điểm thích hợp. Bố mẹ không nghĩ con lại đổi lốt nhẹ nhàng đến thế.
Bard thêm vào:
– Bên cạnh đó, em không được thức đến quá nửa đêm.
– Hèn chi bố mẹ không cho phép con nuôi mèo.
Wendy nói.
Bố em gật đầu.
– Đấy là lý do tại sao con quý mèo đến thế, – bố giải thích. – Nhưng chúng ta không thể nuôi mèo trong nhà. Không một con mèo bình thường nào lại có thể sống chung với ma mèo được.
– Chúng sẽ là kẻ thù của chúng ta!
Brad nói với giọng bông đùa.
– Em không thích thế. Cứ đánh nhau mãi, em càng trở nên ác độc.
Wendy thú nhận.
– Ban đầu thì ai cũng gặp rắc rối như thế cả, – mẹ an ủi. – Nhưng rồi con sẽ học cách chế ngự bản năng ma mèo.
Bố em nói:
– Đừng lo, con gái yêu của bố à, con sẽ biết được ngay thôi mà. Bố mẹ sẽ giúp con, sẽ dạy dỗ con bằng phương pháp của ma mèo.
Cả gia đình kéo nhau vào nhà.
Brad dụ dỗ:
– Này Wendy, nếu em nghĩ đi lang thang trên đường thật là thú vị thì hãy đợi đến lúc anh đưa em đi săn trong khu rừng phố Fear. Anh sẽ chỉ cho em xem rất nhiều cảnh ngoạn mục.
Bỗng nhiên Wendy dừng phắt lại. Em nhìn Bard với vẻ trách móc:
– Tại sao anh lại tấn công em? Suýt chút nữa anh đã giết chết em!
Brad cúi đầu lí nhí:
– Anh xin lỗi, nhưng anh không biết đấy là em.
– Đúng vậy đấy Wendỵ – Bố nói. – Cả nhà ta không ai hay biết gì đâu. Chưa có ai trong gia đình ta lại có thể đổt lốt sớm như thế, ở vào tuổi con.
– Anh thì phải gần mười bốn tuổi mới đổi được.
Brad nói. Wendy nghe trong giọng anh ấy có phần ganh tỵ.
– Có lẽ là do lá bùa, – anh nói, – Có lẽ lá bùa đã giúp em biến hoá sớm hơn.
Mẹ Wendy mỉm cười và nói:
– Có lẽ thế thật, nhưng chắc là tại Wendy khôn trước tuổi.
Hết
Comments for chapter "Chương 6"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận