Đau thương đến chết - Chương 11 - 12:
Chương 11. NGƯỜI LÊNH ĐÊNH
Hội nghị điện thoại với khách hàng kết thúc thì đã gần trưa. Tư Dao thấy trong máy điện thoại có năm tin nhắn để lại. Hai tin là ý kiến của khách hàng về chương trình quảng cáo, ba tin còn lại đều là của Quách Tử Phóng, nội dung thì y hệt như nhau, giọng nói cũng không có gì khác: “Tư Dao gọi cho tôi ngay. Tôi có một phát hiện rất quan trọng”. Nơi gọi cũng lắm tiếng ồn: tiếng xe điện ngầm, tiếng rao bán hàng, tiếng hát của Chu Kiệt Luân – chẳng rõ là ở hiệu bách hoá hay hiệu ăn… cả trăm thứ âm thanh, đã thể hiện đầy đủ đặc điểm nghiệp vụ “giang hồ bốn phương” của Tử Phóng!
Tư Dao bực bội bấm máy gọi cho Tử Phóng. Giọng nói hơi sẵng của anh ta lập tức vang lên: “A lô, tôi là phóng viên Quách Tử Phóng, chỉ có ba phút, xin nói nhanh lên cho!”
“Sao anh lại lần ra số điện thoại công ty tôi?” Tư Dao nhớ rất rõ mình chưa hề cho anh ta số điện này.
“Kìa, Tư Dao. Tìm số tổng đài công ty cô có gì là khó? Mở trang vàng là có ngay!” Đúng thế, biết số tổng đài thì chẳng khó tìm ra số máy của Tư Dao.
“Anh chỉ có ba phút, thế thì anh nói mau lên!” Tư Dao “đáp lễ” Tử Phóng, cô thấy dễ chịu hơn một chút.
“Cô thật là… Đúng, tôi đã có cuộc hẹn, họ đang đợi tôi ở nhà hàng Starbucks. Một ngôi sao ca nhạc mới mọc, kỹ thuật rất siêu, trông sáng sủa, biết sáng tác; tôi dự đoán chỉ ba năm nữa anh ta sẽ át giọng Dương Khôn, Hoàng Chinh (1)!”
“Anh có biết thời gian của tôi còn quý hơn của anh không?”
“Thôi được, ta vào đề luôn. Tôi được biết Lâm Nhuận đã đi báo công an. Sáng nay công an đến nhà chúng ta xem xét, nhất là cửa sổ ở phòng cô. Nhưng không thấy dấu hiệu gì đáng nghi. Như vậy, có thể là cô đã có ảo giác”.
“Ảo giác? Tôi chưa bao giờ có ảo giác cả. Nhưng… anh nghe ai nói thế?” Tư Dao nhớ rất rõ mình chưa hề nói với Tử Phóng về ảo giác. Hay là Lâm Nhuận, hoặc là Lịch Thu?
“Cô khỏi cần đoán mò, và cũng đừng chối cãi. Tôi không nói vu vơ đâu. Với những tin nghiêm túc, tôi không chỉ nghe đồn đại bao giờ cả. Tôi đã gặp bạn cô là Thường Uyển, cô ấy nói hôm nọ ở hiệu ăn “Luân Hồi” cô cũng có biểu hiện rất khác thường.”
“Anh bao sân quá rộng thì phải?” Tư Dao rất bực mình.
“Là cư dân của “ốc đảo quý tộc”, tôi phải có trách nhiệm về an ninh của mình và mọi người, đúng không?” Có lẽ ưu điểm duy nhất của Tử Phóng là rất khó bị “kích” làm cho nổi nóng.
Tư Dao nói câu cuối cùng “Cảm ơn phát hiện quan trọng của anh”, rồi dập mạnh ống nghe, chấm dứt cuộc nói chuyện.
Chuông điện thoại lại réo lên.
“Sao anh ngán quá thể…”
“Tôi, Lâm Mang đây mà! Sao thế?”
“Lâm Mang? Anh đang ở đâu thế? Vừa rồi… không phải em nói anh”. Tư Dao hơi hồi hộp.
“Còn có thể ở đâu được? Anh đang ở Thượng Hải”. Giọng anh trầm trầm, hình như có chút căng thẳng.
“Anh khoẻ không? Cách đây ít lâu, thấy Tiểu Mạn nói anh rất ổn”. Tư Dao thấy hơi kỳ lạ.
“Tiểu Mạn? Tiểu Mạn nào? À, nhớ rồi, Thương Tiểu Mạn hay chơi với các em. Anh đã gặp ở Hội chợ thương mại Thiên Tân. Anh và cô ấy mới chỉ gặp vài lần, nào đã biết gì mấy. Anh gần đây rất không ổn, nên muốn gọi cho em”. Lâm Mang cố thể hiện tự nhiên như thường ngày, Tư Dao chưa thấy anh nói mình “không ổn” bao giờ.
“Em hiểu, đó là…” Tư Dao rất muốn cho anh biết, vì sự việc này thật sự là rất “không ổn” đối với cô.
“Anh phải tìm người để nói mấy câu, sau khi… sau khi Kiều Kiều qua đời, anh gần như sụp đổ”. Giọng Lâm Mang nghẹn ngào. Chỉ một câu nói đã bao hàm muôn vàn điều cần nói. Tư Dao cảm nhận được nỗi khổ không sao tả xiết của Lâm Mang. Đúng là hai người đã yêu nhau sâu nặng. Trên đời này chẳng có gì đau khổ hơn người yêu vĩnh viễn ra đi!
“Anh đừng buồn. Em rất hiểu nỗi lòng của anh…”
Lâm Mang thở dài: “Anh nghe nói năm ngoái cha mẹ em lần lượt qua đời, chắc em cũng đã phải trải qua rất nhiều dằn vặt…”
Tiếng thở dài của Lâm Mang khiến bao ý nghĩ vẩn vơ ám ảnh Tư Dao lâu nay lại trỗi dậy. Ôi, mình làm sao thế này? Có phải mình là con người rất “chẳng lành” hay không? Tại sao cha mẹ và bạn thân thiết của mình cứ lần lượt bất hạnh ra đi?
“Ở Thượng Hải có tốt không?” Tư Dao cố gắng nói sang đề tài khác.
“Không. Không hề tốt”. Giọng nói của Lâm Mang tỏ rõ “sự bất ổn”. “Không phải tại thành phố này tồi tệ, nhưng anh cảm thấy không thể chịu nổi, không sống ở đây được nữa. Khắp thành phố rộng lớn, đâu đâu cũng có dấu chân của Kiều Kiều… Em cũng biết, Kiều Kiều rất thích đi phố, rất thích đi shopping; bọn anh đã từng đến rất nhiều nơi, cũng vào rất nhiều hiệu ăn. Hồi trước anh còn nghĩ cô ấy “vật chất” quá thì phải, nhưng nay thì không thể cùng đi được nữa. Giờ đây gần như anh không ra khỏi nhà, vì hễ ra ngoài anh lại nhớ đến Kiều Kiều”.
Thì ra, tình yêu có thể khiến một thanh niên bỗ bã tuỳ tiện trở nên hiền dịu và nhạy cảm.
“Thôi thì đành tin vào câu mà người đời thường nói: hãy để cho thời gian làm nhạt nhoà tất cả!” Tư Dao thật sự chẳng biết nên khuyên nhủ anh như thế nào.
“Không thể chịu nổi, anh không thể chịu đựng nổi nữa. Anh muốn thay đổi môi trường sống… anh muốn trở về Giang Kinh”.
Ở khu nhà đưa đón khách của sân bay Giang Kinh, từ xa Tư Dao đã nhìn thấy Lâm Mang. Trong đám đông, anh luôn rất dễ nhận ra. Không phải vì anh cao hơn hẳn người thường, mà là vì anh vốn có một dáng vẻ hiên ngang rạng rỡ rất riêng. Đó là cách nói cho đẹp cho hay, nói theo góc độ khác thì đó là cái dáng “tôi cho rằng mình rất tốt”. Ngày trước hai người yêu nhau, Tư Dao thường nặng về cách nhìn thứ hai, cô còn nhấn mạnh rằng đó là “tôi cho rằng mình lúc nào cũng tốt”. Nhưng lúc này Lâm Mang lại là một người ủ rũ nhất đám đông. Chiếc xắc du lịch không lớn đang trễ trên lưng, như muốn đè bẹp thân hình cân đối của anh.
Đứng bên Tư Dao, Thường Uyển nói: “Kìa, gần như không nhận ra anh ấy nữa. Vốn mạnh mẽ tươi tỉnh là thế… tớ cảm thấy có phần thương hại anh ấy. Phải thấy là trên đời này vẫn còn những anh chàng có lương tâm; trong đám tang của Viên Thuyên, Dục Chu đã khóc lạc cả giọng, anh ta thật có tâm”.
Tư Dao nói nhỏ: “Đúng là Lâm Mang đã rạc hẳn đi. Không ngờ anh ấy lại sâu nặng với Kiều Kiều đến thế!”
“Mình thấy cặp mắt của Tiểu Mạn có vấn đề rồi, dám nói là trông anh ấy rất ổn, chẳng có vẻ gì là đau buồn. Hôm nay gặp tận nơi mới thấy Tiểu Mạn đã nhầm to! Hồi nọ rành rành là cậu ấy có ý châm chích cậu”. Thường Uyển nhớ đến chuyện Tiểu Mạn nói về Lâm Mang.
“Chẳng nên trách cô ấy làm gì. Tính Tiểu Mạn xưa nay hơi thẳng ruột ngựa, hay khăng khăng một ý; Kiều Kiều lại là bạn chí thân…”
“Hồi trước tại sao cậu lại thôi anh ấy? Trót nhìn nhầm à? Trông mà xem, dù anh ta đang ủ rũ nhưng vẫn có phong độ, vẫn như một chàng hoàng tử đang nặng trĩu ưu phiền”.
Hai người rảo bước đến đón Lâm Mang. Thấy bên Tư Dao còn có Thường Uyển, Lâm Mang rất ngạc nhiên. Tư Dao vội giải thích: “Tại em, em chưa nói rõ với anh trước, em bảo Thường Uyển đi cùng vì Thường Uyển có xe. Thế thì tiện hơn, anh đỡ phải vất vả chuyển ngần này thứ lên tàu điện ngầm”.
Thường Uyển nói: “Hôm nay em cũng chẳng có việc gì, anh không ngại em bám đuôi Tư Dao chứ? Lâu nay, cuối tuần hai đứa em thường đi với nhau”.
Lâm Mang vội nói: “Sao lại nói thế! Thường Uyển đến, tôi được gặp thêm một người bạn, lại càng thêm vui! Rất cảm ơn Thường Uyển đã giúp cho”.
Tư Dao đã thu xếp chỗ ở cho Lâm Mang. Một đồng nghiệp trẻ tuổi ở công ty của cô đang muốn tìm người để thuê chung một căn hộ. Tuy ở vùng ngoại vi, nhưng cũng rất tiện giao thông.
“Anh thật can đảm, dám bỏ Thượng Hải và công việc đang rất tốt, để về đây “giang hồ”!” Thường Uyển lái xe trên đường cao tốc, cô tấm tắc.
“Tôi cũng vì đã đi vào ngõ cụt về tinh thần rồi! Thật sự không thể sống ở Thượng Hải nữa, mọi thứ ở đó chỉ càng làm tăng nỗi nhớ của tôi đối với Kiều Kiều”. Khi nói đến Kiều Kiều, giọng anh trầm hẳn và nghèn nghẹn.
Tư Dao đang nhìn ra ngoài đường, nghe thấy mấy câu này, cô thấy ngẩn ngơ. Trong những tháng năm tình đời rối ren này đâu dễ thấy một chàng trai nói ra những lời như vậy! Huống chi đây lại là Lâm Mang vốn chỉ quen hời hợt. Đúng, ngảytc mình đã nhận xét nhầm.
“Kể cũng tốt, thay đổi môi trường sống, tự ép mình đứng lên. Con người ta chẳng nên cứ sống mãi trong quá khứ. Định lý này của tớ có lẽ cũng hợp với Dao Dao đấy!” Thường Uyển nói.
Tư Dao hỏi Lâm Mang: “Em thấy anh chẳng có mấy hành lý, chẳng lẽ đây là toàn bộ cơ ngơi của anh? Các thứ ở Thượng Hải đã giải quyết chưa?”
“Ở Thượng Hải anh mua một căn hộ vào lúc giá lên, gần đây các căn hộ cao cấp đang xuống giá nên anh chưa muốn bán, vẫn tạm khoá bỏ đó. Về đây vì muốn thay đổi môi trường, đến khi nào tạm nguôi ngoai, có thể đối mặt với cuộc sống vắng bóng Kiều Kiều thì có lẽ anh sẽ trở lại Thượng Hải”.
Một tuần bận rộn với công việc đã trôi qua, cho đến tối thứ sáu Tư Dao mới nhớ ra rằng, kể từ khi giúp Lâm Mang ổn định sinh hoạt cô chưa liên lạc với anh, chưa rõ anh đã tìm được việc làm chưa. Cô có biết vài vị trí còn bỏ ngỏ, nhưng xem chừng đều có phần hơi thiệt thòi đối với khả năng của anh. Ở công ty cũ anh thuộc nhóm đẳng cấp, đâu có thể lại bắt đầu từ chân giúp việc cho người ta? Nhưng cô lại nghĩ, chính mình sau khi rời công ty cũ cũng làm lại từ đầu đấy thôi! Chỉ cần có năng lực thì sẽ được trọng dụng.
“Anh vẫn đang tìm. Đúng là anh hơi kén, các bạn học và anh em bạn bè đang tìm cách giúp anh. Cảm ơn em. Anh biết em rất bận, em đừng bận tâm về việc này làm gì”.
Tư Dao thấy hơi chưng hửng: không cần mình phải bận tâm? Xem ra cái tật cao ngạo phớt đời của anh vẫn chưa thay đổi.
“Nhưng em phải giúp anh một việc này… anh muốn có người để nói chuyện… về chuyện Kiều Kiều. Có lẽ, chỉ em mới bằng lòng nghe”. Lâm Mang thấy thật khó nói, nhưng rồi anh cũng nói thẳng: “Tất nhiên nếu em không muốn nghe thì cứ từ chối. Anh sẽ không nhắc lại việc này nữa”.
Tư Dao ngẩn người trong giây lát, rồi nói: “Sao em lại không muốn? Kiều Kiều là bạn thân của em kia mà! Thế thì… anh định vào lúc nào? Ở đâu?”
“Ngay bây giờ. Rừng Hoạ My”.
*****************************
Chú thích
(1) Chu Kiệt Luân, Dương Khôn, Hoàng Chinh v.v… là tên các ca sĩ thời thượng
Chương 12. HỒN ĐÃ TRỞ VỀ
“Rừng Hoạ My” là một quán nhỏ ở ngay cổng đại học Giang Kinh, Tư Dao xuống tắc xi, rồi đứng vẩn vơ một hồi ở ngoài cửa. Nơi này có biết bao hồi ức về thời sinh viên, những bữa ăn tràn ngập tiếng cười của “năm tráng sĩ”, tình yêu sôi nổi cùng Lâm Mang với bao âu yếm vấn vương, những lần nâng cốc cùng các bạn nói lời giã biệt khi sắp tốt nghiệp, thảy đều lần lượt hiện lên.
Đúng thế, chẳng còn chỗ nào thích hợp hơn hẹn gặp ở quán này. Hai người cùng có chung hồi ức về Kiều Kiều, về chính họ, về những tháng năm tuổi trẻ ở trường đại học.
Lâm Mang chưa đến.
Vẫn như xưa, anh thường đến muộn. Tư Dao nhớ hồi hai người yêu nhau, đã có không biết bao nhiêu lần anh đến muộn giờ, vì thế mà họ đã giận dỗi nhau không ít. Nay nghĩ lại mới thấy những chuyện ấy là không đáng kể. Có lẽ đó là do đã chín chắn hơn xưa.
Cô chọn một bàn kê ở góc quán, vừa uống nước quả vừa ngắm các khách hàng trong quán. Trẻ tuổi hồn nhiên, mỗi bàn có dăm bảy chàng trai cô gái đang reo hò ồn ã; vài năm trước mình cũng như họ, không băn khoăn, không sầu muộn, thả sức cười vang hết cỡ, cùng thi uống bia với các bạn nam.
Nhưng hôm nay, không khí xung quanh mình dường như loãng đi, mình thường phải hít thở thật sâu; có lúc nhằm ngăn không cho nước mắt rơi, có lúc là vì thoả hiệp với nỗi sợ hãi, có lúc lại là vì muốn làm nhạt bớt những hồi ức khổ đau.
“Xin lỗi, anh đã đến muộn”. Lâm Mang xuất hiện cắt ngang dòng suy nghĩ của Tư Dao.
“Còn em, cũng vẫn không quen với việc phải chờ đợi”. Tư Dao nói câu này hơi có vẻ trẻ con, cô vội chữa: “Cũng không sao cả. Em khá sẵn thời gian, em đang ngắm đám thanh niên tràn trề sức sống này. Anh thật khéo chọn địa điểm, em vừa nhớ lại những cảnh tượng Hội du lịch chúng ta cùng ăn uống vui đùa”.
Lâm Mang gọi ngay một chai bia. Anh nghiêm chỉnh nhìn Tư Dao: “Chắc Dao Dao không khó chịu vì anh cứ nói mãi về Kiều Kiều chứ? Nói thật, nếu là em, thì e anh sẽ thấy ngán”.
“Cho nên mới nói là anh chẳng cao thượng bằng em”. Cô vẫn đang gắng làm cho cuộc nói chuyện được nhẹ nhõm hơn. “Em cũng nói thật, em rất muốn nói chuyện với anh về Kiều Kiều, bởi vì… em cũng đang cần được giúp đỡ, em muốn thoát ra khỏi những bóng đen trong lòng. Em cảm thấy sau sự việc vừa qua anh đã chín chắn hơn nhiều”.
“Tiếc rằng dù anh thay đổi tốt lên, thuần hơn đến mấy thì Kiều Kiều cũng không bao giờ trở về nữa”. Đôi mắt Lâm Mang đỏ hoe.
Tư Dao không ngờ Lâm Mang đã mau chóng trượt đến chỗ suy sụp như vậy, cô thấp giọng hỏi: “Em hiểu rồi, anh nói mình quá kén chọn công việc nhưng thực ra là vì anh chẳng còn tâm trí nào để làm việc gì khác nữa, đúng không? Lẽ ra anh nên gọi cho em sớm hơn mới phải”.
Lâm Mang gật đầu: “Đúng thế, đó là nguyên nhân khiến anh phải rời Thượng Hải. Anh không làm nổi một việc gì nữa, anh đã là một phế nhân”.
“Đừng nói thế. Những kẻ “tự xử” để làm thái giám, thì mới là phế nhân; anh đã phí công học đại học hay sao?” Tư Dao cảm thấy câu nói đùa này thật không đúng lúc, cô chỉ muốn tếu táo để cuộc trò chuyện nhẹ nhõm hơn.
Khoé miệng Lâm Mang hơi nhích nhích, không rõ định cười hay khóc; anh gần như gục đầu xuống bàn, giấu mặt phía sau chai bia: “Anh rất cảm phục em vẫn có thể giữ được nét hài hước, rất cảm ơn em đang cố gắng giúp anh”.
Tư Dao thầm nghĩ: anh ấy vẫn rất thông minh, mình chẳng phải phí hoài tâm trí. Cô dịu dàng: “Em hiểu, anh không thể xua đi nỗi nhớ Kiều Kiều nên đã rời Thượng Hải, nhưng nếu không thật sự thay đổi cách nghĩ của mình thì dù có chuyển chỗ ở bao nhiêu lần cũng chẳng thể phấn chấn lên được”. Nhưng cô lại nghĩ mình làm gì có tư cách để nói câu này? Chính mình cũng đã chuyển nhà vì bị sa lầy! Mình cứ như một bí thư chi đoàn đang làm công tác tư tưởng, nhưng những nỗi khúc mắc ám ảnh ghê gớm của mình thì ai sẽ gỡ mối cho đây?
“Vẫn khác chứ!”
“Khác ra sao?” Tư Dao cảm thấy câu nói của anh chẳng đâu vào đâu.
Anh bỗng ngẩng phắt lên, Tư Dao hơi chột dạ: nếu cô không nhìn nhầm, thì trong mắt anh thoáng một tia kinh hãi: “Có khác chứ, khi ở Thượng Hải, Kiều Kiều luôn bám theo anh”.
Tư Dao khẽ kêu lên, khiến phục vụ viên đang bưng món ăn phải giật mình suýt nữa đánh đổ đĩa thịt xé phay trộn xì dầu. Chờ anh ta đi khỏi, Tư Dao lại hỏi: “Anh nói rõ xem, Kiều Kiều bám theo như thế nào?”
“Một thời gian sau khi Kiều Kiều ra đi, anh rất khổ tâm nhưng mọi việc vẫn tạm bình thường; anh cũng đang dần nguôi ngoai, nào ngờ, một buổi tối cách đây khoảng hai tuần, anh… anh…” Lâm Mang bỗng thở gấp gáp, thật đáng ái ngại, anh ấy cũng phải hít thở sâu như mình!
“Anh đừng căng thẳng thế này, uống bia đi, rồi từ từ nói xem…”
“Tối hôm đó… anh lên mạng QQ, nhận được một câu hỏi của Kiều Kiều”. Lâm Mang chật vật mới nói được một câu rồi nâng cốc bia uống một ngụm lớn.
Tư Dao bất giác đứng dậy: “Sao? Cô ấy… đã nói gì?”
“Cô ấy nói… Anh đã lên à? Em… đợi anh mãi”. Nỗi sợ hãi hiện lên trong mắt Lâm Mang càng rõ rệt.
“Đó là câu mở đầu quen thuộc của Kiều Kiều mỗi khi lên mạng. Đúng là Kiều Kiều”. Tư Dao lẩm bẩm như nói với mình, lại như đang doạ Lâm Mang; khi cô nhận ra thì đã muộn, Lâm Mang mặt tái nhợt.
“Đúng, Kiều Kiều thường nói câu này, em có thể hình dung anh đã sợ đến chừng nào!” Lâm Mang hơi hé miệng, nuốt “ực” rất mạnh, cổ họng anh phập phồng một cách bất an.
“Anh thử nhớ lại xem lúc đó anh… có tỉnh táo không? Hay là… vì uống bia hơi nhiều… hoặc là vì lúc đó đã quá khuya?” Tư Dao nhớ lại, tại sao những lúc đó mình lại đơn giản cho rằng tất cả chỉ là giấc mơ?
“Anh không bia rượu, anh rất tỉnh táo. Câu nói đó vẫn còn lưu trong máy tính. Một lúc nào đó anh có thể cho em thấy”.
“Không… không cần, em tin anh! Sau đó thì sao?”
“Sau khi đã hơi bình tĩnh, anh đáng bạo hỏi: Kiều Kiều, có phải là Kiều Kiều không? Anh rất nhớ em, em đang ở đâu? Chắc chắn Tư Dao không thể đoán nổi cô ấy đã nói gì”. Lần thứ hai Lâm Mang giơ chai bia đã cạn, định tu.
Tư Dao bình thản nói: “Em có thể đoán ra, cô ấy nói là… “em đang ở bên cạnh anh”!”
“Choang!” Lâm Mang hoảng loạn làm vỏ chai bia rơi xuống đất vỡ tan.
“Sao… sao em lại biết?” Chắc Lâm Mang rất hối hận vì đã hẹn gặp Tư Dao tối nay.
Tư Dao kể với Lâm Mang về cơn ác mộng tối hôm nọ, rồi nói: “Có lẽ những chuyện như thế này của chúng ta không thể coi là “mộng” nữa, nhưng… tại sao lại có thể như thế được?” Tư Dao nghĩ chắc chắn không phải mộng mị gì, nhưng nếu đúng thế thì phải giải thích theo logic như thế nào đây?
“Anh cho rằng Kiều Kiều vẫn chưa đi, vẫn chưa xa rời thế giới này”.
“Kiều Kiều… rất hay về gặp em, cô ấy xuất hiện ngoài cửa sổ”.
“Thật ư?” Lâm Mang nhìn chằm chằm vào Tư Dao. Anh thở gấp, lắc lắc đầu, cảm thấy không sao tưởng tượng nổi.
“Em nghĩ, chắc cô ấy sẽ nói với anh bao nỗi nhớ nhung, và những câu lãng mạn, nhưng với em thì… đó là một sự hành hạ, vì cô ấy đã nhiều lần căn vặn em tại sao không cố cứu cô ấy”. Dù là thật hay mơ, Tư Dao cũng chẳng biết mình còn phải bị giày vò như thế bao lâu nữa; hễ nghĩ đến, cô lại thấy đau khổ.
“Không thể nói vô lý như vậy. Ai cũng hiểu em đã gắng hết sức rồi”.
“Em cũng nghĩ thế, nhưng cô ấy cứ không chịu tin; cả Tiểu Mạn nữa, đã chỉ trích, bảo em hãy tự vấn lương tâm. Chẳng khác gì cái câu “ranh ngôn”: dù phi lý nhưng bị người ta lải nhải nói mãi, thì hình như cũng có lý! Huống chi, ở mép vách núi tối hôm đó nhiều sự việc lại diễn ra quá nhanh, có những chi tiết khó bề nghĩ cho rõ được, đôi khi em cũng ngờ ngợ liệu có phải trong khoảnh khắc ấy em đã có ý nghĩ ích kỷ hay không”. Tư Dao nói một mạch, nêu ra cả những ý nghĩ nằm sâu tận đáy lòng, chính cô cũng thấy hơi kinh ngạc.
Lâm Mang còn kinh ngạc hơn: “Không thể, không thể! Người khác có lẽ không biết nhưng lẽ nào anh lại không hiểu, em là người con gái rất tốt mà anh từng biết, đâu có thể… vì cái gì đó…” Anh bỗng ngừng lại, hình như thoáng hiểu ra, và nhìn Tư Dao, vẻ mặt anh vẫn thể hiện khó mà tin có thể là như thế.
Tư Dao nhìn xuống, thở dài, rồi lại đưa mắt nhìn đám sinh viên đang mỗi lúc một huyên náo, nước mắt cô rơi lã chã. Nếu mình vẫn được sống vô tư như họ thì tốt biết mấy.
Về đến trước ngôi biệt thự, cả hai đều im lặng. Nhưng rồi Lâm Mang lên tiếng trước: “Dao Dao ạ, anh có một linh cảm, hình như số phận lại đưa hai chúng ta đang bắc nam đôi ngả lại với nhau, nhưng chúng ta nhất định phải kiềm chế, phải giữ vững khoảng cách… Em hãy thứ lỗi vì anh nói câu này”.
Tư Dao nói: “Anh nói vậy, em thấy rất mừng, thấy như được giải toả, vì em cũng đang nghĩ thế. Có lẽ Kiều Kiều đang ở ngay bên chúng ta, điều chúng ta cần làm là phải an ủi Kiều Kiều để cô ấy được an nghỉ”. Tư Dao cảm thấy mình như đang đọc lời thoại của các phim kinh dị, dường như tối nay đã khẳng định sự tồn tại của hồn ma Kiều Kiều. Cô cũng thấy mừng vì Lâm Mang đã chủ động đề nghị phải giữ khoảng cách. Cô biết, giữa hai người có một thứ từ trường nguy hiểm, hễ bị hút vào thì chắc sẽ rất dở.
May mà Lâm Mang đã trở nên rất chín chắn.
Nhưng nghĩ thế này, liệu có phải là càng nguy hiểm hơn?
Cô vội vã vẫy tay từ biệt Lâm Mang, rảo bước vào nhà, đi thẳng vào phòng mình. Chưa kịp bật đèn, cô mở ngay máy tính rồi ngồi xuống ghế, ngón tay sốt ruột gõ gõ trên mặt bàn.
Cửa sổ QQ tự động bật ra, có hai tin nhắn của Thường Uyển, cô chỉ nhìn thoáng, rồi bật phần ghi lời thoại.
Quả nhiên cô thấy có lưu tin gần nhất, tối ngày 25 tháng 9, một tuần sau khi an táng Viên Thuyên.
Kiều Kiều: Cậu lên rồi à, mình mong quá.
Tư Dao: Kiều Kiều?
Kiều Kiều: Lâu rồi không gặp, nhớ cậu quá, nhớ cả ba người các cậu.
Tư Dao: Ba người?
Kiều Kiều: Sao trí nhớ kém thế? Viên Thuyên đã đi gặp mình rồi.
Tư Dao: Cậu đang ở đâu?
Kiều Kiều: Mình đang ở ngay bên cậu.
Quả nhiên là như vậy! Mình thật ngớ ngẩn, tại sao vẫn cứ cho rằng đó chỉ là mộng mị? Không phải ngủ mê, càng không phải là ảo giác. Kiều Kiều vẫn tồn tại, ít ra là tồn tại trong không gian ảo của mạng internet.
Tuy đã nghĩ trước sự việc sẽ là như thế, nhưng trong bóng tối Tư Dao vẫn rùng mình. Cô thấy mình không thể tiếp tục ngồi trong cái không gian khép kín này, cô phải làm một việc gì đó, tìm người trò chuyện, để nói ra nỗi sợ hãi của mình, nói về lý do Kiều Kiều vẫn tồn tại. Tìm ai? Chung Lâm Nhuận? Anh ấy sẽ nói mình đừng nghĩ lan man, chỉ là ảo giác, tất cả đều là ảo giác, cô hãy đi gặp bác sĩ tâm lý! Bác sĩ tâm lý sẽ cho mình biết tại sao Kiều Kiều đã chết hai tháng rồi mà vẫn chat với mình à? Luật sư Lâm Nhuận thực đáng ngán, suýt nữa đã khiến mình tưởng rằng mình có vấn đề thần kinh!
Tư Dao bèn gọi vào máy di động của Lâm Mang: “Em đã nhìn thấy, nhìn thấy trên mạng, đúng là lần trước Kiều Kiều đã phát cho em, đúng cô ấy, đúng là cô ấy!”
Lâm Mang chưa kịp tỏ ra ngạc nhiên tại sao đã chóng nhận được điện thoại của cô, anh nhận ra ngay Tư Dao đang bức xúc không yên, đành an ủi cô: “Em hãy bình tĩnh, anh biết, nhìn thấy chúng em sẽ rất kinh ngạc; nhưng đừng lo, cứ ngủ đi đã. Chúng ta sẽ xem xét sau, sẽ hỏi các vị cao nhân để lý giải sự việc này, được chứ?”
“Trước đây anh có thử tra xem có phải Kiều Kiều đã chat không, ví dụ, máy tính của cô ấy…”
“Anh biết, máy tính của Kiều Kiều vẫn đặt im ắng ở nhà cha mẹ; anh đã đến thăm hai bác, nhìn thấy máy tính đặt ở phòng ngủ của Kiều Kiều hồi trước, không hề cắm điện. Anh không muốn làm phiền thêm, vì biết rằng dù mr ra xem thì cũng chẳng thể có được dấu hiệu gì, không thể có lưu trữ. Anh đã cài một chương trình tìm kiếm QQ, nhận ra thông tin của Kiều Kiều đến từ một cổng IP của truyền thông Thượng Hải, anh lại mời chuyên gia về IP đến xem. Họ nói phần mềm này chỉ khai thác được đến đây, chỉ xác định được nhà cung cấp mạng là công ty truyền thông Thượng Hải; vì có lẽ Kiều Kiều dùng IP động, nên không thể tra ra được vị trí của máy tính… Anh nói thế, em hiểu rồi chứ?”
“Căn bản đã hiểu, có nghĩa là, tuy hình như “Kiều Kiều” tồn tại ở Thượng Hải nhưng không biết vị trí cụ thể, cũng không biết cô ấy đã dùng chức năng đặc biệt gì để gửi lời thoại chat”.
“Đúng. Thật là kỳ lạ. Anh tưởng tượng âm hồn của cô ấy đã đến một cửa hiệu internet đã đóng cửa tắt đèn, rồi âm thầm phát tin cho anh. Thật là rùng mình sởn tóc gáy”.
“Lâm Mang! Em… em sợ. Căn phòng nhỏ này khiến em ngạt thở. Anh cũng biết em vốn có cái bệnh này, gần đây hình như lại càng thêm tồi tệ”.
“Em phải cứng cỏi lên. Hãy thông cảm cho anh, anh chỉ có thể ủng hộ em về tinh thần”.
Tư Dao đặt máy điện thoại xuống. Vẫn cảm thấy lồng ngực như bị một tảng đá đè nặng, thở rất chật vật. Cô loạng choạng lần bước ra cửa sổ, thò tay mở cửa nhưng lại dừng lại. Cô sợ, sợ rằng mở cửa rồi lại thấy khuôn mặt Kiều Kiều trắng bệch cùng mái tóc ướt đẫm. Nhưng nỗi sợ môi trường khép kín vẫn mạnh hơn, cô run rẩy mở cửa sổ ra.
Một làn gió lạnh âm âm táp vào hơi ẩm.
Lại sắp mưa hay sao?
Cô cố không nhìn ra ngoài, chỉ hít vào một hơi thật sâu.
Một tiếng vang, tựa như tiếng gõ cửa. Cô nhận ra đó là tín hiệu của mạng QQ, có cuộc đối thoại mới. Lúc này cô mới nhớ ra mình vẫn chưa xem hai tin nhắn của Thường Uyển.
Ngồi trước máy tính, Tư Dao kêu to: “ôi!” Rồi đứng bật dậy khỏi chiếc ghế xoay. Màn hình hiện lên hai chữ Kiều Kiều. Một câu chào quen thuộc: “Cậu lên rồi à, mình mong quá”.
“Kiều Kiều, cậu đang ở đâu, có phải cậu vẫn chưa đi thật không?” Tư Dao trả lời. Cô buộc mình phải dồn hết can đảm, để làm cho rõ sự việc này.
Kiều Kiều: Có phải cậu rất mong mình đi cho nhanh không?
Yêu Yêu: Sao cậu lại nói thế?
Kiều Kiều: Cậu giả vờ ngớ ngẩn! Cậu và Lâm Mang cùng đi ăn, rất ngon miệng phải không? Ở “Rừng Hoạ My” có rất nhiều ký ức về mối tình xưa phải không?
Lòng can đảm mà Tư Dao vừa gắng có được bỗng chợt tan biến, cô thở dồn dập, hai tay ôm trước ngực hình như sợ con tim đang đập dữ dội sẽ bị hơi thở quá mạnh đẩy bật ra ngoài lồng ngực. Cô vội bấm số máy của Lâm Mang.
Kiều Kiều lại bổ sung một câu: “Sao cậu không nói gì? Cậu đang định gọi điện cho Lâm Mang phải không?”
“Sao cái gì cậu cũng biết? Cậu đang ở đâu?”
“Mình ở ngay bên cậu”.