Đau thương đến chết - Phần 2: Luân hồi - Chương 17 - Một đêm với chùm chìa khóa
Trời tối, đèn đủ màu sắc đã bắt đầu bật sáng. Cũng như mọi ngày, chồng Diêu Tố Vân lái xe đến đón cô về nhà; và cũng như mọi ngày, vào nhà không lâu, máy di động của anh ta đổ chuông.
“Đã sắp xếp ổn rồi chứ? Đến đủ cả chưa? Thế à? Chỉ còn thiếu tôi sao?”
Và cũng như mọi ngày, anh chồng giơ cái ví đựng chìa khoá ra: “Chẳng thể để khách đợi, mình cần người ta kia mà. Em cứ ăn đi vậy, anh sẽ cố gắng về cho sớm”.
Tố Vân thậm chí chẳng thiết nài chồng đừng đi bởi cô biết, cũng như mọi lần, “anh gắng về cho sớm” tức là anh ta sẽ về vào lúc sớm tinh mơ, người nồng nặc mùi rượu, mùi thuốc lá thậm chí cả mùi son phấn.
Cuộc hôn nhân của cô vừa mới bắt đầu thì đã lung lay chao đảo. Tố Vân tự hỏi: liệu có phải vì thế mà gần đây cô lại thích son phấn điểm trang? Phải châng là rất đáng buồn?
Anh ta rất khôi ngô, dáng hơi mập, cửa đã khép rồi mà tiếng gót giày vội vã vẫn nện cộp cộp rất rõ. Tố Vân còn nghe văng vẳng “tiếng lách cách” của chùm chìa khóa đang đung đưa trong tay anh ta.
Chiếc ô tô vừa nãy chở cô về đã nổ máy, chạy về phía những con phố của đô thị phồn hoa rực rỡ, hoà vào biển lớn đầy hoan lạc của vô vàn nam thanh nữ tú tươi trẻ. Ở biển lớn này có thể bắt cá đầy khoang, có thể bắt được cá voi, có thể thành công trong kinh doanh, củng cố tình bạn, thỏa mãn dục vọng… nhưng người ta đâu biết rằng bão tố có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Có lẽ nơi này đang là sự yên tĩnh trước khi cơn bão kéo đến.
Tố Vân nằm vật xuống chiếc giường lớn êm ái, chán chường và thất vọng, đôi mắt vô hồn nhìn đăm đăm lên trần nhà, không biết nên nuốt nước mắt hay là nên phẫn nộ. Có phải vì cô ở mãi trong tháp ngà quá lâu nên đành phải bó tay trước sự tàn nhẫn của hiện thực cuộc sống? Chẳng lẽ các câu chuyện đắng cay mà cô vẫn đọc thấy trên báo, cũng sẽ xảy ra với cô?
Cũng may cô mới chỉ thất vọng chứ chưa tuyệt vọng. Chắc chắn cô sẽ không bao giờ tuyệt vọng. Ít ra vẫn còn thích đám sách cũ kia, ghi chép những chuyện xa xưa.
À, ngày mai là thứ năm cô đã hẹn với hai vị chuyên gia ở phòng Thư tịch cổ và phòng Lịch sử của Viện khoa học xã hội, họ đều rất muốn xem tập bản đồ mà Mạnh Tư Dao mang đến, mong sao họ sẽ cho mình biết những phát hiện lý thú.
Chẳng lẽ cứ nằm ườn thế này mãi?Mình nên dậy, ăn qua quýt cho xong bữa, rồi đọc tập bản đồ vẽ tay ấy, tựa như ngày trước đang học nghiên cứu sinh.
Chỉ còn trơ khấc một mình, tất nhiên chẳng thiết nấu nướng gì, cô làm nóng thịt gà bọc trong túi chân không, ăn chút cơm còn thừa từ bữa trưa; ti vi đang bật nhưng chẳng có gì lọt vào mắt vào tai cô.
Dọn dẹp bát đĩa xong xuôi, cô dịnh vào tắm, sau đó sẽ ngồi tra cứu các tài liệu liên quan đến bản đồ.
Này, Tố Vân hãy khơi dậy niềm vui cuộc sống, kể từ mai sẽ không son phấn nữa và trở lại thời vô tư vốn có của tuổi học sinh!
Nói thì dễ, nhưng trong buồng tắm, dưới vô vàn tia nước ấm đang mơn trớn làn da, cô vẫn cảm thấy tất thảy đều chan ngán vô vị. Lẽ nào tình yêu là một trò đùa khô khốc mà cuộc sống dành cho con người?
Đèn buồng tắm bỗng tắt ngấm.
Trò đùa này mới thật chẳng thú vị gì.
Cô chưng hửng, nghĩ bụng: chắc ai đó dùng điện quá tải, làm nghẽn dây dẫn điện của cả khu nhà này. Vào mùa đông giá lạnh, chuyện này thường xảy ra.
Đèn tắt, cô cảm thấy xung quanh bỗng yên ắng hẳn đi. Cô khóa vòi hương sen lại, thấy càng yên ắng hơn nữa. Chỉ nghe thấy tiếng cô đang thở và vài tiếng tí tách nước còn đọng ở vòi rơi xuống.
Cô choàng áo tắm, lấy khăn mặt quấn gọn mái tóc,bước ra cửa buồng tắm.
Không hiểu sao cô cảm thấy đây không phải là sự cố nhảy áp-tô-mát (1) thông thường.
*************
(1) Công tắc tự ngắt điện khi quá tải
*************
Cô nghiêng tai lắng nghe. Ngoài cửa không động tĩnh gì.
Cô mở cửa buồng tắm.
“Xin lỗi, làm phiền cô đang tắm”. Một giọng đàn ông vang lên.
Tố Vân hốt hoảng kêu lên và sập ngay cửa, khóa lại. Cô tựa vào cánh cửa, toàn thân run rẩy. Cô biết, nếu bị xô mạnh thì cánh cửa gỗ mỏng tang nàu chẳng nghĩa lý gì.
Không có tiếng bước chân, chỉ thấy tiếng nói kia càng gần hơn: “Có phải cô cảm thấy tất cả chỉ là trò đùa ác ý không? Tôi không nói về bóng tối, mà muốn nói về cuộc sống, về tình yêu, về hôn nhân của cô…”
Người này là ai, sao hắn lại đến đây? Hắn định làm gì? Tố Vân chìm trong nỗi sợ hãi bị bủa vây. Cô không nghe thấy hắn nói gì nữa, chỉ cảm thấy hắn đã có tuổi, giọng nói đạm chất thô nháp.
“Sao ông lại vào đây? Đi đi!”
Nếu hắn chịu nghe cô, thì hắn đã chẳng đến đây, nhưng cô vẫn hỏi: “Thế là thế nào? Nhà tôi có ba lần cửa khóa, sao ông lại vào được?”
“Tất nhiên là không thể vào, trừ phi tôi có chìa khóa. Nhà cô có bà lớp cửa khóa nhưng vẫn không giữ nổi anh chồng rửng mỡ đấy thôi? Tôi cảm ơn anh ta, nếu hôm nay anh ta không ra ngoài thì tôi chẳng thể vào được, sẽ đành phải chờ lần khác!”
Lúc này Tố Vân mới hiểu những câu tưởng như vu vơ hắn nói lúc nãy.
“Sao ông lại biết chuyện nhà tôi…những chuyện cuộc sống của tôi…”
“Thực ra cuộc sống của mỗi người đều thể hiện ngay trên nét mặt. Mấy hôm nay tôi đã quan sát khi ở thư viện và đã hiểu cuộc sống của cô… thậm chí có những khía cạnh tôi còn biết rõ hơn cô!”
Cảm ơn trời đất, may sao kẻ này không phải hạng người dám xô cửa xông vào như Tố Vân tưởng tượng. Những nghĩ lại rằng mình đã bị hắn ngầm để mắt từ lâu, cô cảm thấy lạnh sống lưng, khiếp hãi bủn rủn chân tay.
“Ông muốn gì?”
“Tôi đến đ ể hỏi cô về một thứ không phải của cô. Nói đi, tập bản đồ mà người bạn đã đưa cô xem, đang để ở đâu?”
Sự tò mò trỗi dậy đã át cả nỗi sợ hãi trong cô. Tại sao hắn phải tốn bao công sức để muốn có được cái tài liệu mà giá trị chẳng đáng là bao? Tố Vân nói: “Ông đến đây là nhầm rồi, tôi không đem tập bản đồ ấy về nhà, vẫn để ở thư viện”.
“Phải, tôi nghĩ… Ý tôi nói là, cô là người rất không biết nói dối. Ngày mai cô đi gặp chuyên gia của viện Khoa học xã hội, buổi sáng không đi thư viện, mà là từ nhà đi thẳng đến viện, sao dám nói là tập bản đồ ấy vẫn để ở thư viện? Cô không biết cách nói dối! Cô nên nhớ rằng tôi đã nhẩn nha ở thư viện rất lâu, đương nhiên biết cô đã nói những gì, kể cả chương trình làm việc của cô!”
Nỗi sợ hãi càng dâng lên, đầu Tố Vân như trống rỗng, cô không biết nên tiếp tục bịa ra cớ gì và nói dối ra sao nữa. Nhưng sao có thể giao tập bản đồ cho hắn, làm thế cô sẽ ăn nói với Tư Dao như thế nào? Ngày mai còn phải gặp hai vị chuyên gia… nhưng nếu cô không đưa, hắn sẽ làm gì cô? Nhưng có lẽ hắn cũng là dân học thuật, sẽ không thể làm các chuyện ác độc.
“Không! Đó là của bạn tôi, nếu ông cần thì cứ đi mà hỏi người ta!”
“Nếu muốn vào phòng tắm này, tôi sẽ không cần phá cửa. Tôi mang theo một mỏ hàn xì mi-ni đã cải tiến, có sức nóng nghìn độ, dùng nó cực tiện lợi. Ổ khóa này mỗi chiều mười phân là cùng, chỉ cần 15 giây sẽ phá được ngay!”
“Không!” Tố Vân hiểu ra hắn đã chuẩn bị rất tinh vi, mò đến đây rồi sẽ không chịu trắng tay ra về.
“Nói đi, có phải cô cất tập bản đồ ấy trong chiếc két đặt ở phòng đọc sách không?”
Tố Vân im lặng rồi nói: “Phải!”
“Nếu cô trí trá, tôi sẽ phản ứng mạnh hơn đấy!”
“Đúng là ở đó!”
“Cô cho tôi biết mật mã? Hay là cô ra mở hộ tôi… Tôi đã quan sát cô nhiều ngày rồi, chắc cô không biết. Cô rất xinh, dáng người cũng rất tuyệt…”
“Tôi sẽ nói, tôi cho ông biết mật mã vậy!” Tố Vân đã thực sự “đầu hàng”. Cô nghĩ, may mà mình đã phô–tô hai bản.
Chỉ giây lát sau, tiếng nói đã truyền đến : “Rất tốt, cô rất ngoan ngoãn. Cũng đã bảo quản nó rất tốt. Tôi lấy, rồi đi ngay. Này, cô nói đi, bản lưu để ở đâu?”
“Bản lưu nào? Tôi không phô-tô.” Liệu mình có dối nổi hắn không?
“Tôi có lời khuyên, cô là một nhà chuyên môn rất thạo về Địa chí học, nhưng lại không phải một người thạo nói dối. Một văn bản đầy thú vị như thế, mà lại không phô-tô hay sao? Máy phô-tô của thư viện các người đặt ngay ở hành lang, tôi đã thấy cô dùng nó rất nhiều lần, ngay mã khóa của nó cô cũng thuộc làu!”
“Tôi để ở tầng hai của tủ sách, trong một cái kẹp văn bản màu trắng”. Lúc này Tố Vân nghĩ cô sẽ phải ăn nói với Tư Dao ra sao, ngày mai lấy gì để gặp hai chuyên gia kia nói chuyện?
“Bây giờ cô có thể yên tĩnh mà hưởng thụ sự cô đơn được rồi”.
“Ông nói gì thế?” Tố Vân sững sờ. Cái gì hắn cũng biết cả?
“Tình yêu không được như mơ ước của cô hồi đại học và hôi học nghiên cứu sinh, đúng không? Những câu chữ mượt mà ghi ở trang đầu cuốn an-bum ảnh cưới của hai người, giờ đây nhìn lại, rất giống những hàng chữ ghi trên bia mộ của hôn nhân, đúng không?”
“Tại sao ông lại vào được đây?”
“Cô rất giống cô bạn của mình, đều quá tò mò. Trước hết, tôi là triệu phú thời gian,cho nên tôi biết rất rõ chồng cô. Anh ta có một thói quen: khi ra khỏi nhà, xuống gác chuẩn bị ra xe, thường rât đắc ý đung đưa cái ví dựng chìa khóa phòng làm việc, chìa khóa nhà. Ở tầng một, tôi chỉ cần khẽ chạm, cái ví rơi liền. Tôi nhặt nó lên, nhanh tay bớt lại chùm chìa khóa nhà cô, rồi đưa trả cái ví cho anh ta. Cô yên tâm, tôi sẽ trả lại anh ta chìa khóa. Các người sẽ không cần thay khóa đâu!”
“Này, tôi có cảm giác ông không phải kẻ xấu, vậy ông là ai?”
“Cũng như cô, tôi là một người rất đau lòng”.
Cánh cửa chính bị sập lại thật mạnh.
Diêu Tố Van tựa vào cửa buồng tắm, trào nước mắt. Kẻ đáng ghét ấy đã lấy mất tập bản đồ, lại còn sổ toẹt vào lòng tự trọng của cô, cố ý mỉa mai khiến cô phải đau xót.
Cô ra khỏi buồng tắm, bước đến bên cửa sổ. Từ tầng 11 nhìn xuống, thấy cổng chính thỉnh thoảng vẫn có người ra vào, tối mờ mờ, chẳng biết ông ta là ai.
Nhưng có một bóng người loáng dưới ánh đèn đường khiến cô phải chú ý. Người ấy mặc chiếc áo mưa màu xám, với chiếc mũ nhọn chụp trên đầu. Trời không mưa không tuyết rơi, sao phải mặc áo mưa?
Tố Vân nhấc điện thoại: “Dao Dao! Mình…xin lỗi…”
Khi chồng trở về nhà, Tố Vân đang lơ mơ nửa ngủ nửa thức.
Cũng như mọi lần, người anh ta nồng mùi rượu, khói thuốc lá, mùi son phấn… thấy ghê ghê. Cô quay người, xoay lưng lại.
“Sao, em vẫn chưa đi ngủ à?”
“Anh vào nhà bằng cách nào?”
“Anh mở khóa cửa. À, anh đang định kể với em, hôm nay xúi quẩy thật, lúc xuống dưới nhà thì và phải một ông già, ví đựng chìa khóa văng đi; tối về,thì xe lại bị va quệt, ví đựng chìa khóa lại văng lần nữa. Rồi anh mới biết chùm chìa khóa nhà bị rơi ra…”
“Bây giờ anh nghĩ xem, mai đưa em đi làm bằng cách nào, đón em về bằng gì?”
“Kìa, em không hỏi xem anh có bị làm sao không à?”
“Anh trở về chân tay nguyên vẹn đây rồi, còn muốn em phải giả vờ đon đả làm gì? Điều em muốn hỏi thật sự, là ‘anh có biết lái xe hay không’?”
“Thôi nào, anh đã dại dột, bị ăn mắng, được chưa? Nhưng cũng không hẳn là tại anh. Tuyết lại bắt đầu rơi, đường trơn…”
“Gì cơ? Tuyết rơi à?” Tố Vân nhớ đến ông già mặc áo mưa… ông ta có khả năng tiên tri hay sao?
” Đúng thế. Lúc anh sắp về đến nhà, thì từ trong bóng tối bất chợt có người chạy ngang qua đường. May mà anh phản xạ kịp thời nên mới tránh được không đâm vào họ, nhưng xe thì húc vào thân cây bên đường, túi khí bảo hiểm bật phồng ra. Cũng may anh thắt đai an toàn,nên không bị đau gì cả.”
“Không quệt vào người ta chứ?”
“Không. Anh có cảm giác thằng cha ấy cô tình trêu ngươi, hắn không buồn nói nửa lời, cứ thế phới đi luôn, anh cũng chẳng thèm chấp hắn nữa!”
“Trông người như thế nào? Sao lại đi giữa đêm khuya tuyết rơi…”
“Anh không nhìn rõ, chỉ nhớ hắn ta mặc chiếc áo mưa lùng thùng kiểu rất cũ, cái mũ thì trùm lên đầu”.