Đạo sĩ tản mạn kì - Ám ảnh mỗi khi về quê - Chương 19
Chuyện thứ mười chín: Ân nghĩa bè bạn
Sáng hôm sau khi gặp ma về, thằng Việt lao ngay sang bên nhà cũ đập cửa gọi em, thấy em lò cò ra mở cửa thì nó hỏi sao chân lại vậy, em kể lại chuyện đêm qua thì mặt nó tái xanh, từ trước đến giờ chưa bao giờ em thấy nó hoảng hốt như vậy. Nó bảo rõ ràng tối qua lúc bọn em vừa đi thì nó lấy cái ống tre ra rút quẻ, rút ra liền ba quẻ lợi đường sông nước nên yên tâm ngồi nhà kèm Ngọc Anh. Sáng ra đang ngồi học thì tự nhiên cái chặn giấy hình con nghê của nó không ai làm gì mà tự nhiên lăn ra mép bàn, rơi xuống đất vỡ tan, nó vội phi đến xem em về chưa. Sau rồi nó dẫn em sang nhà nó đắp thuốc, vừa vào cửa thì thấy Ngọc Anh đang lúi húi quét dọn mấy mảnh sứ dưới chân bàn. Vừa thấy em tập tễnh bước vào thì Ngọc Anh buông luôn chổi, ra hỏi xem em đi đứng kiểu gì mà bị thế này. Thằng Việt chỉ bảo : “Mày vào lấy lá cúc tần, xạ can ra đây, càng nhiều càng tốt! À mà lấy thêm 7 thang uống phần mềm nữa!”. Rồi thằng Việt kê thêm cái đẩu, lót nệm dưới cho em gác chân lên, lúc này nó mới lấy dao rạch chỗ bông băng, từ từ mở từng lớp gạc. Lớp gạc cuối cùng mở ra cũng là lúc em suýt hét lên kinh hãi vì chỗ vết thương ở đầu gối em giờ không hiểu sao chỉ sau một đêm mà sưng mủ lên, chỗ đỏ chỗ tía, thịt như chỉ cần động vào là nát ra, nhìn rất sợ. Lục lại trong chí nhớ mình, em nhớ rõ là tối hôm qua sau khi đuổi con kia đi thì thằng D với thằng N cõng em ra trạm xá cho y tá sát trùng, băng bó, băng xong thì em thấy rất thoải mái, chỉ còn hơi ê ê, phải cái là đi lại hơi khó, nhưng hai thằng nhất quyết đòi cõng em về, sau đấy thì chúng nó còn ngồi canh cho em đên tận lúc em mệt quá thiếp đi thì mới chịu về. Cả đêm em ngủ rất ngon, thoải mái đến sáng, lúc tỉnh dậy vẫn đi lại được, chân cũng vẫn chỉ hơi ê ẩm đôi chút. Nhưng giờ nhìn vào vết thương thì em không thể nào tin vào mắt mình được. Đúng ra là với vết lở loét đến thế thì ngay cả một người gan lì đến mấy cũng phải cắn răng mới chịu được, vậy mà em, một thằng trai thành phố chưa từng biết thế nào là thương tổn lại chẳng có cảm giác gì. Thằng Việt cầm cái móc nhéo, khẽ chạm vào chỗ vết thương, hỏi em có đau không thì em lắc đầu, sau đó nó cầm cái nhéo móc thẳng vào chỗ thịt bị rách, em vẫn chẳng thấy đau đớn gì. Lúc này thì Ngọc Anh bê một cái khay, trên chứa những thứ thằng Việt vừa bảo mang. Vừa đặt cái khay xuống bàn thì nhìn thấy cái chân tàn tạ của em, Ngọc Anh hỏi : “Anh ơi! Vết này là anh H bị nó xô à?”, thằng Việt khẽ gật đầu xác nhận. Vừa nghe xong thì Ngọc Anh chạy luôn vào nhà trong lấy túi đồ nghề của thằng Việt ra, nó thấy vậy thì bảo : “Mày xử lý vết này cho anh H đi! Tao tay vụng không làm được! Còn phải chuẩn bị đồ nữa!”. Trước khi chạy ra ngoài, nó còn ngoái lại bảo :”Chú cứ bình tỏm mà để nó chữa cho! Con em nó thạo nghề thuốc tao nhiều!”. Thế là em ngồi đực mặt ra đó, hàng ngày Ngọc Anh đã ít nói, còn mỗi mình ở đây thì chẳng biết ăn nói ra làm sao. Đang ngán ngẩm thì Ngọc Anh kê cái ghế ngồi lại gần em, lẳng lặng rủa vết thương, đắp thuốc. Không hiểu sao giờ có thuốc khác vào thì em với bắt đầu thấy rát, chân khẽ giật một cái. Thấy thế thì Ngọc Anh rụt tay lại không dám rửa nữa, em hỏi sao thì bẽn lẽn trả lời là sợ nhìn thấy người khác đau. Em bảo :
– Thì em cứ thoải mái mà chữa! Anh có chết được đâu mà sợ!
Ngọc Anh cười một cái rồi lại rửa vết thương tiếp, nó bắt chuyện:
– Sao anh bị xô như thế mà giờ vẫn còn ngồi đây được nhỉ! Người khác bị xô toàn thì toàn bị bắt luôn chứ không mấy người về được đến nhà như thế này đâu!
Em hỏi lại:
– Em nói cái gì anh chẳng hiểu!
Ngọc Anh đáp:
-Anh vừa thoát nạn trong gang tấc mà vẫn không biết! Nhưng mà sao anh lại về được đến nhà thế, chắc phải có ai giúp chứ!
Giờ em mới từ từ thuật lai chuyện tối qua cho Ngọc Anh nghe.Nghe xong thì nó chẳng sợ hãi gì mà còn cười, bảo :
– Cái tối qua mà anh gặp là ma do một thầy phù thủy khác sai đến đấy! Đáng lẽ anh phải đứng lại, cho nó quà bánh gì đó rồi xin nhường đường thì nó đi ngay, ma sai đi toàn thế cả. Đằng này anh với hai anh kia lại chạy, thế là nó càng đuổi. May mà có anh D với anh N cản lại không thì anh đã bị nó bắt rồi! Mà không biết nếu giờ anh D biết chuyện tối ngồi ở hiên có đứa bé ngồi trên vai mình với một đứa nữa nghịch tóc thì thế nào nhỉ?
Nghe gợi lại cái đêm kinh hoàng ở sân nhà thằng Việt mà em lại rợn tóc gáy. Nhưng nghe trong lời nói của Ngọc Anh có lắm điều bí ẩn, em liền hỏi :
– Thầy phù thủy nào mà lại quản vào việc anh đi câu? Mà sao em nhìn thấy ma được à? Anh tưởng là phải như thằng Việt mới thấy chứ!
Ngọc Anh trả lời:
– Em cũng chẳng rõ, nhưng sáng nay thấy cái chặn giấy của anh em tự nhiên rơi vỡ, mà tối qua anh gặp chuyện, trong khi đó anh em bói lại toàn ra quẻ Đại Cát. Suy ra thì biết là có người nhúng tay vào cản trở anh ý, mà tài phép người này cũng chẳng kém anh Việt là bao.
Còn chuyện em nhìn thấy ma là do bẩm sinh hai anh em đã vậy! Nhưng em là con gái, tư chất lại kém anh trai nhiều phần nên không được học nghề.
Bây giờ em mới thấy hóa ra cô bé nhút nhát này thật có lắm điều bí ẩn, thật đúng là không thể nhìn vẻ ngoài mà đoán bừa được. Sau đó, cả hai còn ngồi tám chuyện trên trời dười đất, Ngọc Anh lại biết rất nhiều thứ lạ lẫm về thế giới của những người hành nghề phù thủy, có thể nói cả ngày không hết, lần đầu tiên em thấy con bé vui vẻ như vậy. Đang ngồi chơi thì thằng Việt về, nó lấy trong hộp gỗ ra 4 cái kim, khẽ châm xuống quanh đầu gối và đùi em, bấy giờ thì chẳng thấy đau gì dù mấy cái kim dài đến gần 20 phân đã cắm ngập đến non nửa vào chân em. Thằng Việt quay ra bảo Ngọc Anh : “Mày giữ anh H lại! Để tao giải ấn cho anh!”, sau rồi nó nhìn sang em bảo : “Đau lắm đấy! Cố gắng ngồi im nhé, không được cử động mạnh.” Em gật đầu rồi cắn chặt răng, nhìn nó lấy một sợi chỉ vàng, quấn quanh ngón tay rồi bắt quyết, sau đó nó từ từ sâu sợi chỉ qua mấy lỗ trôn kim, nhai lỗ đầu thì chỉ hơi đau, đến hai lỗ cuối thì em thấy như bị đâm xuyên vào tận xương cốt vậy, đau buốt lên tận óc mà không cử động được. Lúc sau, khi sợi chỉ đi hết thì thằng Việt rút kim ra bảo em nó thay băng khác cho em. Đến tận lúc đó, sau khi thay băng thì đầu gối em mới có cảm giác thực sự, nó vừa đau buốt, vừa ê ẩm, nhưng sau khi uống bát thuốc sắc tiêu độc được 2h thì thấy đỡ hẳn. Đang định về thì thằng Việt cản lại bảo : “Trong vòng bảy ngày này mày không được rời khỏi đây, mày chỉ có thể ở đây thì tao và em tao mới bảo vệc cho mày được. Nói cho mày biết là có người chọn mày làm hình nhân rồi đấy!”. Em thảng thốt hỏi ai thì thằng Việt đáp : “Tao cũng chưa biết rõ, nhưng mà không dễ xơi đâu mày ạ!” Sau đó nó dẫn em sang bên nhà cũ lấy đồ dùng rồi dọn sang bên nhà nó, em và nó sẽ ở liên tục dưới nhà trệt này cho tiện việc canh chừng.
Bảy ngày sau đó, em ở lại nhà thằng Việt, và cũng chứng kiến nhiều chuyện ly kì quái dị, nhưng em rất cảm kích vì anh em nó đã liều mình bảo bọc em. Đến tận bây giờ em vẫn cứ tự hỏi sao ở quê mình lại có được những người bạn tốt đến vậy, luôn bảo vệ, cứu giúp mình mà không hề tính chuyện ơn huệ như những kẻ “bạn thân” trên Hà Nội hoa lệ của mình.
Tags: am anh, dao si tan man, truyen ma dai, ve que