Đạo sĩ tản mạn kì 10 Năm Sau ( END ) - Chương 5
Chuyện thứ năm: Trắng màu tang tóc
Dù tỉnh lại được nhưng phải đến hai ngày sau tôi mới ngồi dậy và hoạt động được. Bác sĩ bảo tôi bị va đập mạnh nhưng nhở có túi khí nên chỉ bị xây xát phần đầu và mất máu chút, còn xương cốt vẫn ổn, không có cái nào gãy cả, chỉ nằm tĩnh dưỡng nửa tháng là có thể xuất viện. Suốt những ngày nằm điều trị, hôm nào nhóm bạn cũng thay phiên nhau vào chơi, và mỗi ngày lại mang đến một tin xấu.
Mọi chuyện bắt đầu đúng vào hôm tôi về quê, hôm đó thằng Việt đi xem quanh làng thấy âm khí bốc ngùn ngụt, khổ vong, oán vong lảng vảng khắp nơi. Ngay lập tức nó gọi điện cản không cho tôi về, muốn tôi tránh thật xa cái đất này ra, chưa yên tâm, nó lại còn gọi điện cho vợ chồng thằng D, tất cả cùng làm mọi cách để giữ cho tôi an toàn. Nhưng tôi vẫn về, và kết quả là ngay hôm đầu tiên, tôi đã lọt vào tầm mắt của một bọn oán vong đó. Đáng ra tôi bị bắt đi ngay từ lúc xe lật, nhưng nhờ cái vòng hộ mệnh thằng Việt cho, lại có túi bùa bình an vợ đeo làm trấn áp yêu khí đi nên tôi mới toàn mạng mà chờ đến khi có người phát hiện ra.
Sau hôm tôi nhập viện, trong làng bắt đầu có biến lớn. Đầu tiên là nhà bà góa C, bà này góa chồng từ trẻ, ở vậy nuôi con, nuôi cháu, sống tốt điều, trước giờ hàng xóm ai cũng quý. Tuần trước đó, bà có đi chơi nhà dì trong thung, tờ mờ sáng này mới về nhà. Sáng hôm sau, bà C tự nhiên đứng chống nạnh ngoài sân, rít răng chỉ trỏ, chửi bốn phía hàng xóm, người làng thấy lạ nên đổ xô đến xem, bất ngờ, bà lôi con dao bếp ra, hươ hươ, vung loạn xạ, chém bừa vào những người đứng đó. Tất cả kinh hãi chạy dạt ra, có người không chạy kịp thì bị dao lưa mất một vệt trên vai, máu chảy túa, bê bết lưỡi dao. Mấy người vội đưa ngày người kia đi trạm xá, còn những người khác thì quay sang nhìn bà C với ánh mắt căm thù pha lẫn sợ hãi. Bỗng nhiên, bà đưa lưỡi dao lên miệng, liếm sạch chỗ máu, mồm khen lấy khen để, cả làng thấy vậy ai cũng kinh hãi, ghê tởm. Máu trên lưỡi dao đã hết mà bà C vẫn cứ liếm ngang liếm dọc, lưỡi dao cứa rách cả mép mà như không có gì, bà C cứ cười hề hề, mắt trợn trừng nhìn xóm làng. Bất chợt, bà C tia mắt trông thấy con gà trống đang đậu trên trụ cổng, thốt nhiên, bà nhún chân một cái bay phốc lên cái trụ cao hơn 3m, túm gọn con gà, rồi ngồi xổm trên trụ cổng,vặn ngoéo cổ con gà ăn sống. Chợt có tiếng hét to trong đám đông:
– Không phải bác C nhà mình đâu! Nó là..ma…!
Ông kia chưa dứt lời thì bà C nhảy vọt từ trên trụ cổng xuống, lao về phía ông. Trong nháy mắt, bà vả một cú trời giáng vào thái dương ông này. Không hiểu phát vả mạnh đến nhường nào mà ông này bị tạt ngang sang gần 2m, lăn quay ra đất chết tại chỗ, máu chảy ri rỉ ra từ chỗ sọ nứt. Trông thấy máu, bà C vứt luôn con gà ăn dở, chạy ra chỗ xác, thè lưỡi đỏ lòm ra liếm liên tục vào chỗ máu chảy. Lúc này dân làng đều bay hết cả hồn phách, túa chạy về gần hết, chỉ còn người nhà ông xui xẻo kia và những người sừng sỏ trong làng ở lại. Bỗng nhiên, có một người quăng nguyên dây tỏi vào bà C, rồi ba bốn người khác cầm cành dâu ra đập túi bụi. Bà C kêu thét lên, chạy biến vào trong nhà. Rồi dần dần, dân làng trở lại, kẻ cầm cành dâu, người cầm xong nồi gõ leng beng, vây chặt nhà bà C lại. Dân quân, Công An, cũng tới, giương sẵn súng, bắc loa gọi vào kêu bà C ra tự thú sẽ được khoan hồng. Một lúc sau, thằng Việt và thằng D đến nơi, nhiều người gốc làng vội dạt ra cho hai thằng đi vào trong, có nhiều người băn khoăn không hiểu sao, nhưng thấy dân làng dẹp ra thì cũng đứng lùi lại. Vừa trông thấy thằng Việt, ông T đội trưởng vội ra túm lấy nó, khẽ bảo:
– Anh làm thế nào thì làm! Chú là chú không dám trêu vào cái loại này đâu! Mấy ông tâm lý tội phạm đang bảo là bà C bị sốc siếc gì đấy nên mất kiểm soát, cần phải cho người vào khuyên giải! Mẹ nhà nó chứ! Bây giờ vào chẳng biết có khuyên giải được câu nào không hay vừa mở mồm ra đã toạc cả cổ họng.
Thằng Việt gật đầu, rồi nó lấy một thanh côn như cây ma trắc ra, quấn một vòng vải đỏ vào, xong đi đi lại lại trước cổng, vừa đi vừa khua leng keng vào thanh chấn song. Được một lúc thì trong nhà vọng ra tiếng gào thét, rồi một cái bóng vọt ra ngoài, xô đổ cả song sắt bờ tường trái. Ông T nhận ra ngay, đanh thép ra lệnh:
– Toàn đội chú ý! Bắn súng gây tê! Bắn
Ngay lập tức, hàng chục mũi tiêu bắn vụt vụt ra, nhưng bị bà C khua tay gạt sạch, rồi một xe cảnh sát cua ngang ra, chặn đường chạy của bà, bà C cười hô hố, khẽ cầm tay vào gầm xe, hất một cái, cả chiếc xe năng hơn tấn bị gạt văng vào tường. Bà C nhún mình chạy tiếp, chợt trước mắt có sợi dây mảnh chăng ngang, thằng Việt và thằng D mỗi người cầm một đầu dây, từ từ ép bà C vào góc. Trông thấy cảnh tượng quái dị đó, từ công an đến giám định viên, người nhập cư,… đều kinh ngạc, không hiểu sao cả chiếc ô tô còn bị hất ra, cớ sao sợi dây bé tí lại cản được.
Phía bà C thì cứ ngày một lùi dần, rồi bà C ngồi sụp vào góc, rúc đầu quá gối, miệng không ngớt van xin thằng Việt thả cho đường sống. Thằng Việt cười gằn:
– Hôm rồi không phải mày suýt giết bạn tao sao! Hôm này tao đánh cho mày không còn phách nữa
Dứt lời, thằng Việt rút ra một thanh sắt nhỏ bằng ngón tay út, ấn vào tay trái, bắt quyết, đọc to chú pháp, rồi vứt thằng mảnh sắt vào bà C. Bà C rú lên một tiếng rồi vật ra. Xong hai thằng đi ra ngoài, thằng Việt bảo ông T :
– Đây không phải bác C đâu! Bác C chết hơn bốn ngày rồi! Bị quỷ nhập tràng nhập vào.
Ông T chưa tin, gọi giám định ra xem qua. Xem xong, giám định lẫn pháp y đều nói:
– Tạm thời chưa xác định rõ thời gian tử vong, nhưng…nhưng ….người này đã chết hơn hai ngày rồi, thì thể bắt đầu có dấu hiệu phân hủy. Nguyên nhân cái chết hình như là do bị ngạt thở.
Ngày hôm đó, cả làng chấn động, ai nấy đều hãi hùng trước cái tin có ma quỷ phá làng. Rất nhiều người tìm cách rời làng đi, nhưng không hiểu sao đi mãi, đi mãi đến hết cả xăng mà xe cứ quanh quẩn rồi lại về làng, đường ra quốc lộ thì tự nhiên bị núi đá lăn xuống, dọn dẹp xong cũng phải mất vài ngày. Thôi thì đành về làng, tự bảo vệ chờ đường thông rồi đi. Thế là dân làng thi nhau đi lấy cành dâu về treo ở cổng, để dưới gầm giường,… Đến đêm thì tuyệt nhiên không có ai ra đường nữa, hàng quán cũng đóng sạch.
Liên tiếp hai tuần sau, hôm nào làng cũng có chuyện xảy ra, hôm thì hai đứa trẻ con anh K bị chết đuối lúc tắm trong bể bơi, rồi ông S đang làm vườn cảnh tự nhiên cuốc phải quả bom bi từ đời nào, bị nổ nát đến tận đùi, mù mất mắt trái. Kinh khủng hơn là có nhà vợ chồng anh R, cả hai vợ chồng, đứa con, mẹ chồng đều chết trong một đêm, đang yên đang lành thì tự nhiên nhà bốc cháy, dân làng đổ vào cứu không kịp. Và cái thảm cảnh làng trắng màu khăn tang năm xưa nó lại lặp lại, thợ đóng quan tài lại vừa khóc vừa đóng cũng không kịp. Có ông mộc còn giữ lại bốn bộ không chịu bán vì sợ mình hay người nhà có chết thì có cái mà chôn. Dạo này, tôi ở trong viện vẫn bình an vô sự, nhà vợ chồng thằng D cũng phải chuyển tạm vào ở trong ngôi biệt thự nhà thằng Việt cho an toàn. Mấy hôm liền thằng Việt vào, nó kể:
– Bây giờ làng loạn lắm mày ạ, đội bát âm chạy bở hơi tai từ nhà này sang nhà khác, trước hôm mày về thì chỉ có vài nhà chết thôi, ai cũng nghĩ do mấy ông bà đó già rồi, lại thời tiết xấu nên đổ bệnh rồi chết cả. Bây giờ tính ra cả làng có đến gần ba chục người chết do ma quỷ làm. Ngay cả dân nhập cư nó cũng không tha.
Tôi hỏi:
– Mày xem họ nhà tao có việc gì không?
Thằng Việt trả lời:
– Dạo này cụ tổ nhà mày liên tục về làng lúc nửa đêm, đêm nào cũng đem âm binh dưới quyền cụ ra cự lại bọn âm binh trong núi, âm binh nhà Tây Sơn, Trần Hồ bảo vệ làng năm xưa giờ cũng nhập vào quân của cụ mày. Đánh nhau có trận được trận thua, đêm nào cụ mày và cụ Trần gia tướng họ nhà mày cũng phải chặn hậu cho quân rút an toàn. Yên tâm đi! Cụ mày giữ vững lắm, hia bên gờm sức nhau, nó không dám động thì cụ nhà mày cũng cứ giữ đất làng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp:
– Công an, dân quân đâu hết cả rồi? Để chúng nó hoành hành!
Thằng Việt lắc đầu đáp:
– Họ cũng cố hết sức rồi! Đêm đêm là đi tuần thành tốp, có hôm nhác thấy bóng trắng phất phơ ở cuối ngõ, bác T cho cả đội đuổi theo, dò về tận tổ nó, dò đến núi Kì thì ngớ ra là bị bọn nó lừa vào bẫy, cả đội chạy chối chết về tận làng, cứ vừa chạy vừa bắn ra sau. May mà không có ai việc gì. Bác T với chú A chủ tịch cứ càng ngày càng gầy, lo tìm cách mà vô ích.
Nghe đến chữ “gầy”, tôi mới giật mình nhìn kĩ lại thằng Việt, thấy dạo này nó xanh hơn, mắt trũng xuống, mặt bạc cả ra vì thiếu ngủ. Tôi bảo:
– Sức người thường chẳng tài nào đánh lại bọn này.Giờ tất cả trông vào mày Việt ạ! Giữ gìn sức khỏe tốt vào, mày mà làm sao thì tao với thằng D cũng chẳng thiết gì nữa.
Thằng Việt gật gật đầu, nó nói:
– Tao thì vẫn ổn thôi! Mày mới cần phải khỏe nhanh đấy!
Sực nhớ ra điều gì, tôi hỏi:
– Thế ủy ban đã thông báo lên tỉnh chưa? Bảo họ cho người về cảnh vệ thêm.
Thằng Việt chau mày:
– Mấy đêm liền tao cùng chú A gọi điện lên tỉnh, viết đơn gửi bằng mail, bằng cả điện tín, nhưng cứ gửi đi là y rằng có trục trặc. Mà dùng mạng vào những trang khác thì vẫn bình thường, gửi mail khác cũng bình thường, thế mà cứ gủi cái gì liên quan đến bọn kia là bị chặn lại. Cho cả người đi đưa thư, vậy mà đi mãi không thấy báo lại, hai hôm sau thấy người gửi đi đưa thư trở về, giờ điên điên khùng khùng, hôm nào cũng hát linh tinh.
Tôi thở dài não nề:
– Vậy làm sao mà trừ được nó chứ! Giờ bọn nó cô lập làng mình thành cái đảo rồi.
Thằng Việt khích lệ:
– Mày yên tâm đi, tao bốc quẻ ra là nội trong ba ngày nữa sẽ có quý nhân đến giúp. Tao lên Thần Đẳng, trấn áp bọn âm binh tinh nhuệ kia thì được, nhưng con âm tướng thì tao không có thông tin gì về nó lúc sống nên không tài nào bắt được. Giờ có thêm một người nữa ngang sức tao đến giúp thì việc đó dễ như trở bàn tay thôi.
Tôi ngạc nhiên, hỏi:
– Quý nhân hả? Là ai thế? Bao giờ đến
Thằng Việt mỉm cười bí mật:
– Lạ mà quen, quen mà lạ.
À mà mày bình phục nhanh vào, tập lại võ đi! Sắp tới lúc dùng đến rồi đấy.
Chợt nhớ ra chuyện bà C, tôi lại hỏi:
– Bác C kia bị quỷ nhập tràng là chắc chắn rồi. Nhưng sao ma quỷ gì mà khỏe thế, lại chỗ đông người mà có mỗi mình nó nữa? Dù cho âm khí nó mạnh đến đâu thì cũng chỉ át một hai người thôi, đằng nay cả đám thế mà nó cứ nhơn nhơn.
Thằng Việt chau mày, lắc đầu e ngại:
– Bác C chết được bốn ngày! Chắc bị bọn nó giết lúc đi về từ thung. Con kia nhập vào xác bác ý, mượn xác để đi rình ăn thịt sống với hút máu thú rừng, đêm đến lại tắm trăng để tăng âm khí. Lúc về làng nó còn chưa mạnh đến thế, nhưng nó lại uống được chút máu của đàn ông nên mạnh hơn hẳn, mà đấy mới chỉ là ban ngày có mặt trời. Đêm đến, sáng trăng nó còn mạnh nữa! May mà làng mình phát hiện ra nó sớm, không nó trà trộn vào, hút máu, tắm trắng thêm tuần nữa là nó hoàn xác, biến thành tinh luôn.
Nói đoạn, thằng Việt lại thở dài ngao ngán, chợt nó quay sang tôi, bảo:
– Tao sợ có phản đồ của Mao Sơn Tông nhúng tay vào vụ này. Nếu thế thực thì khó mà đối phó lại, tao đang lo không biết cương thi có thật không? Nó mà có thật, lại bị bọn phản đồ đó điều khiển thì hậu họa khôn lường, tao không biết cách nào phục được cương thi cả. E rằng…..!
Rồi nó lại cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, bỗng mắt nó sáng lên, thốt:
– H ơi! Đúng rồi ! Đúng rồi! Muốn trị Mao Sơn phải có người Mao Sơn. Lần này mà có thêm một người đạt Thiên Đẳng của Mao Sơn Tông giúp sức nữa thì quá tốt, tao, người đó và quý nhân, vậy là có thể lập trận Tam Phái Đồng Tổ rồi.
Nghe xong, tôi vừa mừng vừa băn khoăn, không biết thằng Việt định làm gì đây, nghe nó nói thì có lẽ quý nhân kia có mối liên hệ mật thiết với chúng tôi, nhưng không hiểu đó là ai. Cố kiểm tra lại bộ nhớ về từng khuôn mặt, con người, tất cả đều vô ích, chợt tôi nhớ ra, hay là, hay là nó…….