Đạo sĩ tản mạn kì 10 Năm Sau ( END ) - Chương 4
Chuyện thứ tư: Nghĩa anh em
Sáng hôm sau, ba thằng đi xem quanh vườn hồi lâu, tôi và thằng D thấy vườn vẫn thế chẳng có gì khác biệt, tuy nhiên, lúc đên góc vườn, thằng Việt bỗng tái mặt, nhìn chăm chăm vào một tảng núi giả, rồi nó quay sang bảo hai thằng:
– Chúng mày cùng tao hè vào, đẩy tảng đá dịch sang trái hai bước.
Hai thằng thấy lạ, nhưng từ trước đến giờ, thằng này làm gì cũng suy tính cẩn thận, nên cứ thế mà làm theo, xê tảng đá về chỗ cũ xong, thằng Việt rút ra một la bùa vàng tươi, cắn ngón tay lấy máu điểm chỉ vào đó, rồi dán lên hòn núi giả. Sau đó, nó đem túi đồ nghề ra, cầm cây kiếm gỗ trỏ vào hòn non bộ, lẩm nhẩm đọc cái gì đó, nó vừa đọc xong thì cầm kiếm chỉ ngang chỉ dọc, xong cắm cây kiếm xuống đất, bỗng nhiên, mấy hón non bộ xung quanh rần rần dịch chuyển như có ai đẩy, rồi hòn này đổi vị trí cho hòn kia, hòn kia dịch chuyển ra góc khác. Cuối cùng, thằng Việt cầm một sợi dây mỏng tẩm tiết gà trống, chăng quanh các hòn non bộ, trên dây treo mấy chuông bạc nho nhỏ, dưới núm mỗi quả chuông có gắn một tờ bùa tía. Như thấy chưa ổn, nó lại lấy vừng hạt ra rắc đều quanh đất, xong cầm cây kiếm đào, xuyên sáu tờ bùa vàng vào rồi đốt lên, quét mũi kiếm xuống đất xong chạy vòng quanh, vừa chạy vừa đọc to ấn chú, sau cắm thêm lên đỉnh mỗi hòn non bộ một cây cờ con, mỗi lá cờ đều thêu hình một con rắn trắng đang quấn quanh viên ngọc có chữ nho, mỗi lá lại một chữ khác. Làm xong hêt, nó thở dài sườn sượt, đi vào nhà, tôi gặng hỏi có chuyện gì thì nó trả lời:
– Hồi trước xây lại nhà, từng hòn non bộ, từng gốc cây ngọn cỏ tao đều tự sắp xếp theo thế trận Kim Cang, lại lấy máu chó đen yểm vào để phòng trừ ma quỷ. Vậy mà giờ có đứa phá được trận của tao, lại còn cầm đầu bọn ác vong vào tận đây chực giết thằng D. Tao đoán tất cả đều là con âm tướng kia chỉ đạo cả, chứ bọn âm binh, oán linh ô hợp không thể nào làm được chuyện này.
Thằng D nghe xong mặt quạu lại, hỏi:
– Tao có làm gì mà nó đòi giết tao?
Tôi chen vào:
– Hồi trước tao cũng có gây tội vạ gì đâu! Thế mà suýt thành hình nhân thế mạng.
Thằng Việt bảo:
– Lần này nó kiếm thằng D vì thằng D có dương khí mạnh, lại giỏi võ, vía hợp với nó. Nó muốn dẫn thằng D đi để làm thế thân. Đem thằng D ra làm lá chắn, nếu nó có bị tao trấn yểm thì bùa yểm sẽ đánh cả vào thằng này, còn nó thì thoát.
Tôi ngớ người ra, hỏi:
– Tao tưởng dương khí mạnh, lại võ nghệ đầy mình như anh cốt đột nhà ta thì người còn sợ nữa là ma.
Thằng Việt đáp:
– Đấy chỉ là với ma vặt vãnh thôi! Còn bọn này là âm binh, oán linh lâu năm, âm khi tích tụ nhiều nên át cả khí dương của người, lại có thủ lĩnh là con âm tướng huấn luyện cho thành tinh nhuệ, giờ một trăm âm binh này thừa sức đánh bại cả vạn âm binh ô hợp từ nơi khác. Nhưng cái tao lo giờ là bọn này sẽ làm gì làng mình!
Nghe xong, tôi và thằng D đều tái cả mặt, cả ba đều chung môt suy nghĩ rằng cái làng này có còn yên bao lâu nữa?
——————————————————————————————-
Ở làng được chừng một tuần, tôi lại ra Hà Nội lo công việc, sắp xếp xong xuôi mọi thứ, tôi lại về quê. Lần này vợ đòi đi theo, cho cả ku theo cho nó biết quê, tôi ngần ngừ hồi lâu, kêu em ở lại đây đi, anh về đợt này lâu hơn nhiều, em với con không quen đất, lạ nước lạ cái thì sinh bệnh ra. Tôi biết lần nay đi lành ít dữ nhiều, không thể kéo cả vợ con vào được, nhưng ở lại thì mình không cam, anh em có cái nghĩa sống chết có nhau, lần này quê nhà có hạn, lẽ nào mình lại bỏ mặc để cầu an lành cho bản thân. Ý đã quyết, đầu tháng sau, thông qua thằng Việt, tôi kiếm được một giấy khám bệnh giả, yêu cầu bệnh nhân về vùng nông thôn có không khí trong lành để tĩnh dưỡng, tôi xin nghỉ phép đợt này, ông giám đốc chơi cũng khá thân với bác tôi nên đồng ý để tôi nghỉ tạm 6 tháng, sức khỏe bình phục là phải trở về cty ngay vì nhóm nhân viên mới cần có người có kinh nghiêm hướng dẫn. Tháng 4 năm đó, tôi về quê, lần này về mà lòng nặng trĩu.
Ngày đầu tiên đặt chân đến làng, đập ngay vào mắt tôi là một cảnh tương kinh hoàng. Cả cổng làng treo một vòng hoa trắng, đi trên đường làng qua mấy nhà đều thấy treo cờ đám ma, dán cáo phó đầy đường. Lúc đánh xe qua đường tắt đi qua nghĩa trang, lại thấy khắp nghĩa trang là vòng hoa, mùi hương nhang nghi ngút, đặc nồng trong không khí. Đang lái xe thì tự nhiên thấy có cuộc gọi từ thằng Việt, tôi vội nghe máy , lái xe bằng một tay, trong điện thoại, tiếng thằng Việt gấp gáp:
– H ơi nghe kĩ tao nói này! Mày ở nguyên Hà Nội đấy! Cấm có được về! Tao nói lại là cấm có được về.
Tôi vội hỏi :
– Sao lại không được về! Bạn bè ở quê đang lo sốt vó, tao làm sao mà yên lòng ở ngoài đó được!?
Thằng Việt im lặng một lúc, rồi nó gào to lên lạc cả giọng:
– ĐM mày cút ngay, tao đ’ bạn bè gì với mày! Cút! Cút nhanh cho tao!
Nghe nó nặng lời như thế tôi cũng thấy lạ, chợt nhận ra giọng nó khác hẳn bình thường, nó không giống cái giọng lúc thằng Việt tức giận cái gì, nghe nó sao mà nghèn nghẹn, tức tưởi, ý như bị ép buộc. Tôi trả lời:
– Mày đừng có nói gì! Nghĩa anh em không thể bỏ, có vâc gậy đuổi tao cũng không đi! Tao sắp về đến nhà mày rồi.
Một lúc sau, lại có số thằng D gọi đến, lần này cũng tương tự như vậy, thằng D lại hét vào điện thoại:
– Thằng chó! Mày cút về đi! Tao không cần mày đến! Thắng khốn về lại Hà Nội của mày đi!
Thằng này còn tệ hơn nữa, nghe giọng cửi bới gì mà khản đặc như khóc. Rồi bất ngờ có tiếng Ngọc Anh hét trong máy:
– Anh đi đi! Chúng tôi không cần anh! Anh đi mau đi! Về lại nhà đi! Chị ý đang chờ anh đấy, đừng có về đây làm gì nữa.
Lần này nghe lọt vào trong điện thoại cả tiếng khóc rấm rứt, tôi bình thản đáp:
– Ngọc Anh không phải mất công! Thằng Việt nó cũng vừa gọi cho anh rồi! Nhưng anh vẫn sẽ về làng, chừng 5 phút nữa là đến nơi!
Rồi tôi tắt máy luôn, biết chắc là mấy người này có điều dấu diếm gì nên ngăn không cho mình về. Tôi nhấn ga, cố đi nhanh hơn, bỗng nhiên, trước mặt có một nhóm người rất đông, áo xanh áo đỏ nhốn nháo chạy trước xe, mình bấm còi liên tục mà không chịu tránh, đành phải vòng đường khác đi. Đang đi, lại thấy một nhóm giống vậy đi trước, lại phải đánh tay lái vòng đường khác, đang đi trên chỗ ngã rẽ thì mấy người phía trước cứ mất dần mất dần, rồi đột nhiên, một chiếc xe tải phóng ngược chiều về phía xe tôi, hoảng quá tôi liền đánh mạnh tay lái lạng sang phải, hi vọng tránh được vào bờ cây bên đường. Nhưng lúc đánh tay lái, tôi kinh hãi nhận ra, bên phải chẳng có bờ cây nào như lúc nãy mình nhìn, phía bên phải là một cái lạch nước. Xe tôi nghiêng hẳn đi, lộn một vòng sang bờ bên kia, dây an toàn đang thắt tốt tự nhiên bật ra, đầu tôi va mạnh vào vô lăng, sau đó thì tôi ngất lịm đi không biết gì nữa, thứ cuối cùng tôi nhớ là có tiếng cười the thé ở băng ghế sau, rồi cái gì lành lạnh luồn vào sau gáy. Như một bản năng, tay tôi lần lên, nắm chặt lấy sơi dây chuyền trên cổ và túi bùa bình an của vợ đeo cho.
Không biết tôi đã ngất đi bao lâu, nhưng lúc tỉnh dậy thì thấy người đau ê ẩm, hé mắt nhìn ra thì lờ mờ nhìn rõ có vợ tôi đang cầm tay tôi, khóc sưng cả mắt, thằng ku thì cứ ngồi khóc trong lòng mẹ. Xung quanh phòng còn có đầy đủ bọn thằng Việt đang đi đi lại lại, thằng D thì không ngớt hỏi bác sĩ. Tôi cố hết sức cử động mấy ngón tay, vợ tôi nhận ra tôi đã tỉnh, nghẹn ngào:
– Mình ơi! Anh không sao rồi!
Rồi sau đó, bọn thằng D, thằng Việt ngồi lại quanh giường bệnh, kể lại cho tôi nghe những chuyện hãi hùng xảy ra trong tuần này, nghe xong, tôi không thể tin được nữa. Thế này thì còn hơn cả họa năm xưa.