Đạo sĩ tản mạn kì 10 Năm Sau ( END ) - Chương 15
Chuyện thứ mười lăm: Lộn xộn (P.2)
Tôi nằm mê man không rõ là bao lâu, chợt nghe thấy một giọng êm êm lo lắng gọi mình:
– Mình ơi! Anh sao thế này! Tỉnh lại đi mình ơi!
Tôi gắng gượng mở mắt ra, lờ mờ thấy xung quanh mình là vợ tôi, vợ chồng Ngọc Anh, ông cháu thằng Việt, tất cả chăm chú dõi theo từng cử chỉ của tôi. Tôi chống tay ngồi dậy, sờ tay thử ra sau tai thì lạ thay, không hề thấy đau đớn, nhức buốt gì cả, chẳng giống bị đánh mạnh vào đó tý nào. Tôi hỏi thằng D:
– Tao ngất đi bao lâu rồi vậy mày?
Thằng D đưa tay lên xem đồng hồ rồi trả lời :
– Chắc cũng khoảng gần năm tiếng rồi, bây giờ là chín giờ sáng!
Chợt nhớ ra cảnh trước lúc ngất , tôi thảng thốt hỏi vợ tôi :
– Sáng sớm nay em làm gì mà tự dưng lại đứng úp mặt vào góc tường thế? Anh sợ quá nên chạy vào, chưa kịp gọi thì bị ngất.
Cả năm người nhìn tôi trân trân, lúc sau, vợ tôi e dè nói:
– Sáng nay em có đứng úp mặt gì đâu. Lúc 4h em ra khỏi phòng để xem lại chăn nệm cho hai đứa bé con, nghe thấy tiếng động lạ ngoài nghĩa trang, tiếp theo là tiếng anh kêu nên em chạy vội về thì đã thấy anh nằm ngất đó.
Quái lạ, vậy cái thứ đứng góc nhà đó là ai ? Nghĩ lắm lại thêm mệt óc.Tôi chợt nhớ âm thanh hồi sáng, quay sang hỏi thằng Việt:
– Thế sáng nay ngoài bãi tha ma có cái gì mà uỳnh uỳnh thế?
Thằng Việt bảo:
– Chiều mày khỏe hẳn thì tao dẫn mày ra xem, giờ ngồi yên tao xem lại mạch với đầu mày có bị gì không.
Rồi nó kéo tay tôi, mắt lim dim nghe mạch, xong lại xem sau tai tôi có vết bầm hay tụ máu không, lại cầm đèn rọi qua rọi lại bắt tôi nhìn theo ánh đèn, rồi bắt tôi cười, nhăn mặt, nói, hát, kể chuyện cũ. Xong tất cả, nó thở phào nhẹ nhõm, nói:
– Không sao cả. Bị đánh vào huyệt sau tai nên ngất đi, nhưng kì lạ là sao bị đánh đến mức ngất mà tỉnh dậy không đau buốt hay tụ máu.
*********************************
Đến chiều, tôi theo thằng Việt ra bãi tha ma xem. Tôi kinh hãi nhìn trân trân vào bãi, đớ người gần phút. Quang cảnh tại đây giờ khủng khiếp vô cùng, không biết kẻ nào đã quật liền hai chục ngôi mộ vô chủ ngoài rìa lên, quan tài bị bật nắp, hài cốt bên trong cũng mất, khắp bãi tha ma là người lo dọn dẹp chỗ mộ bị quật, và nhiều hơn là người đến sửa sang lại mộ nhà mình thành một pháo đài vững chắc, có nhà còn chăng cả dây thép gai với lưới B40 quanh mộ các cụ. Phía xa xa, một toán người đang dựng lán ngủ đêm, chắc định cắt cử mấy người tối nay ngủ lại đây canh bãi tha ma với hai ông quản trang. Trong miếu Thổ thần là một đoàn sư vãi đang ngồi tụng kinh siêu độ cho vong linh những người xấu số chết không yên, giữa áng chiều, tiếng tụng kinh ê a văng vẳng lại khiến cảnh vật thêm não nề, u ám. Tôi ngồi lên xe thằng Việt chở về, tôi hỏi:
– Mày nghĩ sao về việc này. Sao bỗng dưng lại lôi hài cốt người ta lên làm gì? Thất đức thế thì con cháu há mồm cả.
Thằng Việt vừa chạy xe vừa kể:
– Hồi tao học trên Tây Tạng, có nghe một ông bạn của thầy tao kể là có tồn tại một thuật là dẫn ma sống, cũng từa tựa như phép dẫn thi của Mao Sơn Tông. Muốn luyện thuật này phải quật mồ lôi hài cốt người ta lên, mà hài cốt vô chủ thì càng tối vì sẽ không có tổ tiên hay thần hộ mệnh canh giữ. Đem bộ hài cốt đó về, róc hết thịt da ra rồi lấy xương cốt ngâm vào hũ sành đựng thuốc bùa, đợi một đêm phơi trăng non rồi đem xương đó ra, ráp lại thành bộ hoàn chỉnh. Bện chỉ vàng kim tuyến nối làm gân, đắp đất sét nhào tro bùa làm da thịt, có cơ thể hoàn chỉnh rồi thì nung người đất đó trong lửa đốt bằng xác thú, rưới máu tươi lên người đất nung để làm nguội. Xong xuôi tất cả thì cái người đất nung đó sẽ thành nô lệ phục dịch cho mình, tuy thân xác đất nhưng lạ cử động linh hoạt khác thường, lại biết ẩn biết hiện như ma. Có kẻ đem người đất nung gài vào nhà nào mình ghét, ngày đêm phá rối trả thù mà nhà đó không ai thấy gì. Nhưng thuật này cực tổn âm đức, vì người đã chết mà bị lôi lên mặt đất, xác đã chôn yên mà bị quấy rối, do đó sẽ sinh ra oán khí tích tụ lại, báo thù kẻ ác đó.
Tôi nghĩ : “Chắc kẻ giấu mặt có dính dáng đến vụ này rồi! Có lẽ nó muốn huy động thêm quân để kiếm chuyện với mình, vậy càng phải đề phòng cẩn mật.” Đang đi thì tôi lại thấy ông già bí ẩn kia chống gậy đi trên vìa hè, ngược chiều với chúng tôi, ông ta nhìn tôi, lại nở nụ cười bí hiểm kia, tôi cũng gật đầu chào lại. Lúc hai thằng đi được một quãng, tôi nghe thấy tiếng nói ông cụ rào rào hòa trong gió :
– Muốn sống thì tốt nhất nên biết giả mù giả điếc.
Tôi ngoái đầu lại nhìn, thấy ông ta đang chống gậy lọc cọc cách xa bọn tôi gần trăm mét, vậy sao lại nói vọng tới đây được? Thấy kì dị, tôi vội hỏi thằng Việt :
– Mày có nghe thấy gì không?
Nó kêu:
– Nghe cái gì cơ? Đang chạy xe gió rít ào ào, nghe cái gì nữa ? Mày nói mà tao còn nghe khó nữa là người khác. Về tao xem lại đầu cho. Rõ khổ, thành lơ ngơ thì bỏ mẹ mày!
Nghe nó nói tôi lại càng thấy kì, cớ làm sao nghe tiếng nói đó lại rõ ràng đến thế được? Lúc đang định đi qua đường đê, thằng Việt nghĩ thế nào lại lừng khừng phút chốc mới đi tiếp. Vừa đi nó lại vừa nghiêng đầu nhìn xuống sông, hễ có đợt sóng nổi lên là hai thằng lại rùng mình.
Về đến nhà cũng đã gần 7h tối, cả nhà ăn cơm xong rồi ngồi bàn nước xem TV, nói chuyện phiếm. Cũng lâu rồi mới có giây phút thoải mái bình yên đến thế này. Lúc chuẩn bị đi ngủ, lên đến cầu thang thì tự nhiên thằng Việt nhìn về phía tôi quát lớn:
– Ngồi thụp người xuống!
Tôi giật mình thụp vội xuống, lăn người mấy vòng vào trong trán vùng nguy hiểm, bỗng lọ hoa sau cạnh chỗ tôi vỡ tan. Trong lúc đó, ông Bách đã lao ra, tay phẩy ra một nắm tro nhang, lầm rầm khấn. Tức thì một cái bóng người lờ mờ hiện lên. Thằng Việt vịn lan can đu xuống, tung cho ông nội nó cầm một đầu dây nhỡ đen xì, gạt mạnh ngang lưng cái bóng đó. Chỉ nghe cháy xèo một tiếng như miếng thịt mỡ gặp lửa, cái bóng kia oằn người lại, lùi ra sau. Ông Bách vớ cây kiếm gỗ lim treo trên tường, bắt quyết, hét to một tiếng rồi phóng kiếm đâm thẳng vào ngực bóng người kia. Cái bóng quàng tay quạt mạnh khiến hai ông cháu phải lùi ra ngoài. Trúng phải mũi kiếm, cái bóng hiện nguyên hình là một người đen xì xì, mặt mũi không rõ ràng. Người đó đưa tay lên ngực, bẻ cây kiêm cái rắc, vứt càn kiếm thằng xuống nền nhà. Ông Bách và thằng Việt tái mặt nhìn nhau. Chợt Ngọc Anh đứng trên cầu thang ném cái túi đồ nghề của thằng Việt xuống, tay con bé cũng cắp hai cây kiếm gỗ vào trợ chiến. Ông Bách lùi về sau rút sáo ra thổi yểm hộ, hai anh em thằng Việt mỗi người cầm một dây bùa chăng quanh phòng, đồng loạt xông tới. Hai anh em nó bắt quyết, đọc ấn liên tục đánh mà người kia không hề hấn gì, cuối cuồng thằng Việt cắm được một cây trâm gỗ vào vai người kia, nó và Ngọc Anh vội lùi ra, vừa ổn định tư thế là đồng thanh hô to, tay trỏ vào người đen xì. Ngay tức khắc, mấy dây bùa xoắn lại, lao vào trói chặt người kia. Thằng Việt ngậm rượu phun thằng vào, bùa cháy bùng bùng như đuốc. Người kia gầm gào loạn lên rồi chạy ra ngoài. Ngọc Anh cầm hai cây kiếm gỗ, lao vọt lên trước bắt chéo cây kiếm cản lại, mượn lực kéo ngã. Xong con bé rút ra một cái ly như tịnh bình, thấm nước vào tay rồi nhẹ nhàng thổi. Một luồng hơi lạnh phả ra, từ từ dập hết lửa. Người đen xì kia vội sụp xuống lạy con bé, ú ớ nói gì đó xong cúi người đi giật lùi ra ngoài. Lúc vào trong, ông Bách kêu:
– Sao cháu lại cứu nó? Nó là yêu tà, mà phàm là yêu tà thì người học phép như mình phải diệt trừ.
Ngọc Anh lí nhí đáp:
– Cháu xin lỗi. Nhưng cháu thấy người đó tội lắm, chỉ bị sai bảo đến đây thôi mà phải chết thì không đáng.
Ông Bách lắc đầu than:
– Thiên bẩm cháu nào có kém gì anh đâu. Nhưng phải cái nhu nhược, không thể nhẫn tâm nên không tài nào thành công được như nó. Âu cũng là do tính khí nữ nhi dễ mủi lòng, chẳng trách ai được.
Thằng D an ủi:
– Không sao đâu mà. Coi như mình làm phúc để đức cho con cháu.
Rục rịch mãi thì mọi người cũng đi ngủ. Riêng tôi thì vẫn không tài nào yên giấc được, nằm một lúc tôi lại dậy, khẽ gỡ tay vợ ra, lẳng lặng lách cửa xuống vườn hóng gió cho thư thái đầu óc. Lúc đang đứng ngắm cá trong ao, tự nhiên tôi thấy rùng mình vì một đợt gió lạnh. Linh tính mách bảo tôi có chuyện không ổn rồi, tôi vội lùi xa ao cá, đưa mắt nhìn bốn phía, từ từ lùi vào trong nhà. Chợt sau lưng tôi có tiếng chân đáp nhẹ, tôi giật mình quay người lại, thì ra là cô gái ăn mặc kín mít kia đến. Tôi nhủ thầm : “Khôn ba năm dại một giờ rồi. Mình một thân một mình ngoài đây, vũ khí thì không có, đánh tay không thì không ra gì, lại gặp oan gia ở đây đúng là hết sống. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, ít ra mình chắc chắn là cô gái này không phải vợ mình,mùi hương từ cô này không phải hương lan trên tóc vợ mình, lại càng không phải hương nhân tạo. Thôi coi như niềm an ủi cuối vậy!” Chợt cô gái kia trừng mắt nhìn tôi, lao thẳng ra chộp lấy yết hầu tôi. Tôi chống trả lại nhưng đúng như dự đoán, tôi dễ dàng bị tóm gọn như gà non gặp cáo, mà mình còn chưa kịp kêu gì. Cô gái kia quặt tay tôi ra sau, một tay ấn huyệt không cho tôi kêu được. Sau đó, cô gái áo đen túm áo tôi kéo xốc tôi lên, đưa một lọ thuốc lên sát mũi tôi. Ngửi mùi thuốc thơm thơm, tôi từ từ mềm oặt ra, để cô ta xách vào đặt lên ghế ngoài hiên, cuối cùng cô ta vứt lại một mảnh giấy xong bỏ đi mất. Rõ ràng mắt tôi vẫn nhìn được, tai vẫn nghe được mà người như tượng gỗ, không tài nào nói hay cử động được.
Chừng mười phút sau thì tôi dần dần cử động lại được, cuống cuống nhặt mảnh giấy lên mở ra xem, bất ngờ khi chữ trong đó chẳng phải đe dọa gì, chỉ có một câu : Giả mù giả điếc, tránh xa thị phi
Rốt cục thì cô gái đó về phe ai, lời nhắn đó mang ý tốt hay ý xấu, mà lời nhắn lại có ý khá giống với lời nói ông già bí ẩn kia. Suy nghĩ lại những chi tiết nhỏ nhặt nhất mà đã vô ý bỏ qua, trong đầu tôi lờ mờ hình thành một sợi dây liên kết tất cả lại với nhau.