Đạo sĩ tản mạn kì 10 Năm Sau ( END ) - Chương 12
Chuyện thứ mười hai: Mèo mất nhạc
Sau khi nhặt được cái lắc chân, tôi cứ như người mất hồn, cả ngày hôm sau, tôi chỉ ngồi trong phòng đóng kín cửa, tay mân mê từng đường hoa văn trên chiếc lắc. Ngày tôi tặng em cái lắc này là đúng vào dịp kỉ niệm 1 năm ngày hai đứa quen nhau. Tự tay tôi đeo lắc vào chân cho em, nói:
– Đeo nhạc cho mèo này! Từ nay đi đâu cũng có tiếng nhạc, lúc nào anh cũng biết mèo đang ở đâu, không bao giờ anh sợ mất mèo nữa.
Em cười tinh nghịch, lắc lắc chân cho tiếng kêu leng keng, nghe vui tai làm sao. Cũng từ đó, mỗi khi đi bên cạnh tôi em thường cố nhảy chân sáo, mỗi bước đi của em là tiếng nhạc lại phát ra, tựa hồ như tiếng bông tuyết chạm lên mặt băng thanh.
Ngồi ngắm nghía mãi chiếc lắc, trong lòng tôi ngày càng mâu thuẫn vô cùng. Em yêu tôi vì tôi hay còn vì gì khác? Cảm giác lúc này của tôi như bị phản bội, bị lừa dối, nhưng tôi lại thấy không giận, không thù, con quỷ trong tôi cũng chẳng hề trỗi dậy. Vì sao vậy? Cảm giác này là gì?
Đang thất thần thì có tiếng gõ cửa, giọng thằng Việt vọng vào:
– H ơi! Mày sao thế? Cả buổi không ra khỏi phòng, định tự kỉ trong đó à?
Tôi cố lấy giọng vui, chẹt ngón tay vào yết hầu, è è trả lời:
– Trẫm còn đang mệt vì tối qua ngự giá thân chinh, để trẫm ngủ nằm thêm tý nữa!
Thằng Việt ở ngoài kêu:
– Thế để tao bốc cho mày thang thuốc hồi sức.
Lần này nó lại không có vẻ gì đáp lại câu đùa của tôi như mọi khi.
Tiếng chân thằng Việt vừa đi hết cầu thang cũng là lúc tôi lại chìm vào bóng tối. Miên man suy nghĩ về nụ cười của em, giọng Huế dễ thương của em, những kỉ niệm ê đềm bên nhau. Nhưng càng nghĩ về quá khứ tốt đẹp bao nhiêu thì lúc trở lại hiện thực lại bẽ bàng, xót xa bấy nhiêu. Hồi đi học đã học qua điều này trong truyện Kiều, cứ cho rằng nó là thứ cảm xúc vớ vẩn của tụi đàn bà, mình là đàn ông thì sẽ chẳng bao giờ thế. Rồi đến khi nó vận ngay vào mình, tôi mới thấy cảm giác đó tồi tệ đến mức nào, và tôi sợ, sợ không dám nhớ về quá khứ tốt đẹp nữa, sợ lại phải đột ngột trở về thực tại. Nhưng càng tránh, càng cố quên thì tôi lại càng nhớ, lại càng đau lòng khôn tả. Chỉ ước có ai đưa cho tôi một liều thuốc quên, để tôi quên đi buổi tối hôm qua, hoặc không có thuốc quên thì một cú đánh mạnh vào đầu cho mất trí nhớ cũng được. Thà rằng tôi sống êm đềm trong cái lừa dối ngọt ngào còn hơn là phải đối mặt với cảm xúc hiện giờ.
Mải suy tư, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Chẳng biết tôi ngủ được bao lâu, chợt bên tai vang tiếng cạch cửa, tôi giật mình mở trừng mắt, giấu vội chiếc lắc xuống dưới gối, hai mắt liếc nhanh về phía cửa xem ai vào phòng. Là vợ tôi, tay đang bưng bát thuốc bắc, rón rén cố đi thật chậm đến cạnh giường. Tôi ngồi dậy, ngái ngủ gãi đầu, cười ngố:
– Vợ sắc thuốc cho chồng đấy à? Vợ ai mà đảm thế nhỉ? À vợ mình!
Nàng liếc sang tôi, vờ giận dữ, xụ mặt lại. Nhưng vẫn ngồi xuống cạnh tôi, một tay bưng bát thuốc, một tay cầm thìa. Múc một muỗng thuốc, nàng đưa lại trước miệng tôi, cười tinh nghịch, thỏ thẻ:
– Em bé há miệng ra nào! Ù Ù Ù! Tàu bay vào đường hầm! Ù Ù!
Cái kiểu y hệt như lúc nàng bón cơm cho con, giờ lại đem ra dỗ tôi uống thuốc. Tôi sung sướng nuốt từng thìa một, vị thuốc đắng mà sao thật ngọt, ngọt hệt như vị hạt Tương Tư Đằng…
Uống hết bát thuốc, tôi nằm xuống gối, cười hì hì :
– Sao vợ đẹp thế? Càng nhìn càng thấy đẹp!
Vợ tôi cố nhịn cười, nàng nghiêm mặt đứng dậy, nguýt:
– Rõ là…. Làm bố bao lâu rồi vẫn cứ cái tính trẻ con. Trơ thế không biết!
Tôi thò chân ra ngáng chân nàng, chợt nàng kêu á lên một tiếng, ngã vào lòng tôi. Tôi túm người nàng lên, ôm gọn vào trong vòng tay, giữ chặt lại. Nàng cố giẫy ra mãi mà không được, phụng phịu chịu nằm yên. Hai vợ chồng thỏ thẻ nhau đủ thứ, hệt như hồi trước khi cưới. Nhưng êm dịu bao nhiêu thì tôi lại đau thêm bấy nhiêu. Cố cười thật tươi, tôi bất ngờ thò tay xuống túm chân vợ lên, hỏi:
– Để anh xem mèo còn đeo nhạc không nào?
Vợ tôi ngượng quá, cố đứng dậy chạy đi mà không được vì chân đã bị tôi túm lấy. Em ỏn ẻn:
– Em xin lỗi! Mèo làm mất nhạc rồi! Hay chồng mua nhạc mới cho mèo đi! Làn này mua lắc bằng vàng nạm đá quý nhé!
Lại là cái điệu nhí nhảnh ngày xưa, hơn 30 mà hai vợ chồng vẫn như con nít. Tôi rút cái lắc ra, đeo lại vào chân cho vợ, chặc lưỡi, vừa cười vừa càu nhàu:
– Hôm qua đi với anh nào mà làm rơi lắc ở bên vệ cỏ thế hả? Lúc đêm anh ra xem cá, thấy óng ánh mới nhặt lên, không thì mèo hết cả lục với nhạc. Mèo càng ngày càng hư quá thôi! Đeo lại vào không sểnh ra là mất ngay, về Hà Nội anh mua cho cả chục cái, đeo khắp người, mất cái này còn cái khác.
…… Thấy chồng thông minh không?
Vợ tôi cười , nhẹ đẩy tôi ra, đứng dậy bưng bát ra ngoài, ngoái lại bảo:
– Thôi không đùa nữa! Chú Việt với cụ mà nghe thấy thì ngượng chết. Chồng nghịch quá thôi!
Ra ngoài rồi, vợ tôi chợt mở cửa, thò đầu vào lè lưỡi nói với lại:
– À quên mất! Chồng dốt dốt dốt lắm. Chẳng có tý thông minh gì cả.
Xong chạy biến mất. Còn tôi thì nằm ngả ra giường, miệng vẫn mỉm cười nhắm mắt lắng tai nghe tiếng nhạc lúc em chạy. ” Leng keng! Leng keng! Leng keng!”. Vẫn tiếng đó, tôi vẫn mỉm cười thích thú khi nghe. Nhưng….!