Đạo sĩ tản mạn kì 10 Năm Sau ( END ) - Chương 10
Chuyện thứ mười: Trận cờ đời
Đêm hôm đó, thằng Việt và tôi gần như lật tung cả phòng sách nhà nó lên, tìm bất cứ trang, tờ nào có cách giải độc. Đang tìm thì thằng Việt reo lên, kêu to : “Ơ rê ka rồi mày ơi!”. Tôi vội bổ ra, cắm mặt vào quyển sách nó đang bê, toàn là chứ Nho, đọc chẳng hiểu gì cả, thằng Việt phải chỉ tay vào dòng chữ, cắt nghĩa ra thì tôi mới hay. Hóa ra cách trị bệnh thực đơn giản đến không ngờ, chỉ cần giữ ấm cho bệnh nhân, đắp thuốc ba hôm theo chỉ dẫn trong sách là khỏi, nếu có thể kết hợp châm cứu và sử dụng thuốc Nam kết hợp thuốc Bắc thì tốt, nhưng cần nhất là tránh lạnh. Nghe đến từ tránh lạnh là tôi thở phào nhẹ nhõm, đang mùa thu, thời tiết dễ chịu, mát mẻ, vừa không nóng quá vừa không lạnh quá, thế này thì hai đứa nó được cứu rồi. Thằng Việt xé luôn trang sách đó, gấp gọn bỏ vào túi áo rồi cùng tôi ra hiệu thuốc nhà chú S, lấy thuốc Bắc, trên đường về nó còn mua thêm cả đậu xanh và rau muống nữa. Về đến nhà, cứ y theo sách làm, không dám sai một ly, đến khi châm cứu thì tôi và ông Bách phải đi ra ngoài, tránh làm thằng Việt mất tập trung. Ở trong một lúc lâu thằng Việt mới bước ra ngoài, nó lau mồ hôi trán, bảo:
– Qua cơn nguy kịch rồi! Giờ chỉ cần giữ ấm, nếu giờ hai vợ chồng nó mà gặp lạnh chừng năm mười phút là sẽ vỡ tim chết ngay. Bằng mọi giá phải giữ thế này cho đến ngày kia.
Chuyện đó quá đơn giản, trời này mà lạnh thêm được tý nào thì tôi đi bằng đầu. Đến cả ông Bách xem thiên văn xong cũng nói là trời còn mát mẻ hơn tuần mới trở rét, không phải lo.
Tối ngày hôm sau, ba người đang ngồi canh bên ngoài, vợ tôi thì ở trong trực, lo tắm rửa cho Ngọc Anh. Ba người ngồi nói chuyện phiếm, tôi nhân tiện hỏi:
– Này! Thế hôm qua cái vải đỏ đỏ đấy là cái gì mà hai người sợ thế?
Ông Bách đáp:
– Hai thằng kia trước vốn là người cùng phái với ông, nhưng vì danh lợi làm mờ mắt nên phản bội lời thệ, giết thầy ta rồi cướp luôn sách. Hôm qua tự nhiên chúng nó đến gây sự, ắt phải có người sai bảo, dự tính kĩ càng rồi.
Tôi ngạc nhiên nhìn, thằng Việt giải thích:
– Mày thử nhớ kĩ xem hôm qua có điều gì bất thường không!
Tôi lục trí nhớ, quả quyết:
– Ngoài việc thằng kia đánh lén ra thì làm gì có gì lạ.
Thằng Việt đáp:
– Quê mình vốn trọng tình làng nghĩa xóm, nghe nhà mình có động là sẽ kéo sang giúp ngay. Thằng chủ mưu nó biết thế nên ngấm ngầm đặt dây từ trước, chăng dây vải đỏ đó vào thì đất nhà mình sẽ thành nửa hư nửa thực mà không ai hay biết.
Nghe sao mà khó hiểu, tôi hỏi:
– Thì sao? Hôm qua vẫn bình thường, làng xóm sang xem lúc thằng D chửi rồi kéo về hết còn gì.
Thằng Việt mỉm cười đáp:
– Chính là ở chỗ đó, đất mình thực hư lẫn lộn, những thứ mình nhìn thấy ngoài đó chỉ là ảo ảnh thôi, mà lúc bên mình chửi nhau, đánh nhau với chúng nó có to đến nổ trời cũng chẳng ai biết, hàng xóm nhìn vào từ bên ngoài chỉ thấy cái sân vắng không có ai.
Tôi kinh ngạc, kêu:
– Thì ra là nó tính toán hết cả rồi. Vậy mà mình rơi vào bẫy dễ dàng như trẻ con.
Thằng Việt thở dài, nói:
– Lúc đó mình ngu quá, lão kia là thầy phù thủy cao tay, lẽ nào lão không biết ai có cốt ai không, đâu dễ nhầm lần giữa tao với thằng D. Đến kiếm tao chỉ là cái cớ, cái chúng nó thực sự muốn là mạng thằng D!
Tôi sực nhớ ra, hỏi:
– Là con âm tướng kia phải không?
Ông Bách nói chen vào:
– Nó là tướng võ, chỉ giỏi ma pháp chứ không thể nào nghĩ được mưu kế thâm sâu như vậy. Nếu chỉ đơn giản là con âm tướng thì dễ đối phó, nhưng ắt là còn có kẻ khác đang giúp nó, mà kẻ này thì không tầm thường. Mình ở ngoài sáng nó ở trong tối, muốn đánh cũng khó lắm!
Tôi suy nghĩ hồi lâu, giờ mới thấy hết cái quỷ quyệt của kẻ nấp trong bóng tối kia. Thì ra tất cả đều được sắp đặt hoàn toàn, con âm tướng, lũ âm binh tinh nhuệ, bọn tôi, người dân làng,…tất cả đều chỉ là trò chơi trong tay nó. Đang suy tư thì chợt có một vật bay vèo về chỗ tôi ngồi. Ông Bách đưa tay chụp lấy, thằng Việt và tôi vội đứng bật dậy lao ra ngoài sân quán sát bốn phía.Bốn bề lặng ngắt như tờ, không có lấy một bóng người, ngay cả tiếng chó sủa mèo kêu cũng không, một sự im lặng đáng sợ bao trùm vạn vật. Bước trở vào trong, thằng Việt vội cùng tôi đi đóng hết tất cả cửa kính lại, bật lò sưởi lên giữ ấm. Đi vòng vòng khắp các phòng xem xét tỉ mỉ xong, rồi dán cả bùa trấn môn vào tất cả các cửa. Vậy là tạm yên tâm được chút.
Ngồi xuống hiện, ông Bách đưa cho hai thằng xem vật vừa ném vào, là một quân cờ tướng, quân Tượng xanh. Cả ba băn khoăn, cố tìm lời giải đáp. Tượng là voi, chẳng lẽ lại là có voi vào đây giày xéo. Không! Không thể như thế được, quá ngớ ngẩn. Hay là chiết tự một chữ Hán nào đó, mà cũng có thể là liên quan đến một điển tích gì đó. Nghĩ mãi đau cả đầu mà vẫn không nặn ra được cái gì. Bống nhiên, thằng Việt hỏi giật:
– Có ai cảm thấy nhiệt độ hạ nhanh không?
Nghe nó nhắc tôi mới nhớ, nhưng có lẽ tại đêm nên sương xuống chút. Ông Bách như đọc được ý nghĩ của tôi, nhận xét:
– Đúng rồi! Lạnh này rõ ràng là lạnh sương đêm nhưng sương đêm đang mùa thu thì làm sao lạnh đến mức này được.
Ông Bách lang bạt từ trẻ, lại học khí công nên không bị ảnh hưởng khí lạnh là mấy. Tôi thì đi phượt trên núi quen rồi nên cũng chẳng thấy lạnh lắm. Duy có thằng Việt sức khỏe yếu hơn hẳn mới cảm nhận được. Không nghe nó nhắc thì cũng chịu, tôi sực nghĩ ra, khẽ bảo:
– Hình như có đứa giở trò phá phách!
Chưa dứt câu thì đột nhiên lại có một vật bay thẳng về phía tôi, tốc độ khá châm nên tôi quơ tay ra chụp được. Lại là một quân cờ tướng, là quân Mã xanh. Đưa cho hai người xem, cũng lại chỉ có lắc đầu và suy nghĩ miên man. Bỗng nhiên có tiếng vi vu vi vu, lên bổng xuống trầm, hòa vào trong không gian. Chính là tiếng sáo lúc chiều, âm thanh đặc biệt này không lẫn vào đâu được. Nghe tiếng sáo sao mà u uất, ai oán, hệt như tiếng khóc của ngàn vạn cây liễu rủ. Hình như từ lúc có tiếng sáo thì càng ngày càng lạnh, sương đêm xuống nhanh đến vậy sao? ” Huỵch! Huỵch!”, hai tiếng động phát ra từ phía cổng, có hai bóng đen nhảy phốc từ ngoài bờ tường vào. Cả ba vội đứng dậy thủ thế, dàn ngang chặn cửa chính lại. Hai bóng đen kia cứ thản nhiên bước vào sân, đến gần hiên. Qua ánh đèn hắt ra từ nhà, trong khoảng tranh sáng tranh tối đó, tôi kinh hoàng nhận ra: Đó là hai con hình nhân giấy mà người ta hay đốt cho người chết, một còn còn ôm vòng hoa tang. Mặt con nào con nấy được vẽ cười toe toét, tô má đỏ hồng, híp cả mắt lại. Nhưng cái nụ cười của chúng nó làm tôi ghê rợn, nụ cười quái đản, dị hợm như mỉm cười mời người ta theo chúng về âm phủ.
Hai con hình nhân vẫn đứng sừng sững đó, nhìn chăm chăm vào nhà. Bất ngờ, con hình nhân áo hồng bay vọt về phía bọn tôi, giơ tay tính tát vào mặt thằng Việt. Thằng Việt vội thụp người né, con kia giơ chân đạp mạnh vào cửa, cánh cửa gỗ nặng trịch bị nó đạp mà rung lên bần bật, tưởng như sắp rời ra đến nơi. Trong nhà, tiếng hai đứa bé khóc thét lên, vợ tôi gọi vọng ra:
– Bên ngoài có chuyện gì vậy! Cửa bị đạp làm gió lạnh lùa vào mất!
Nghe nhắc đến gió lạnh, cả ba hoảng hốt, vội lao ra, đồng loạt tay đấm, chân đá gạt con hình nhân kia ra.Khỉ thật, hình nhân giấy gì mà cứng thế, ăn từng ấy đòn mà không rách sờn, chỉ bị đẩy lùi ra sau. Ông Bách hô to:
– Hai đứa lên cầm chân hai con hình nhân, để ông đối phó thằng đầu sỏ, nó dùng tiếng sáo điều khiển hình nhân.
Hai thằng vội vớ lấy vũ khí, xông lên đánh hai con hình nhân giấy. Bọn này tuy khỏe hơn người nhưng lại lù đù chậm chạp, phản ứng rất chậm và gượng gạo, tuy nhiên chúng nó khá lì đòn, ăn bao nhiêu côn, nhuyễn tiên vào người mà vẫn chẳng thấm tháp gì. Tôi chợt nghĩ ra cách là dùng lửa đốt, vội rút trong túi quần ra cái bật hộp, mở nắp rồi ném thẳng vào người con hình nhân. Ngay lập tức, lửa cháy bùng lên, con hình nhân kêu ré lên một tiếng rồi ngã ra, nằm chày phừng phừng dưới đất. Tôi vội quay sang trợ chiến cho thằng Việt, con hình nhân này giờ cứ dùng vòng hoa tang mà đỡ đòn, không tài nào đánh vào người nó được, mà người điêu khiển thì đã toàn tâm toàn ý điều khiển nó nên đánh rất hăng, cứ dần lấn lướt hai thằng. Bên phía ông Bách, ông đã rút cây sáo ra, thổi một bài khác với tiết tấu nhanh, dồn dập, ý muốn dùng tiếng sáo của ông để làm rối loạn tiếng sáo trầm buồn hiệu lệnh cho con hình nhân. Hai bên cầm cự nhau được nửa tiếng thì tôi lách đầu côn đâm xuyên qua vòng hoa, thúc một côn đẩy lùi con hình nhân. Thằng Việt nhân cơ hội vội lấy mũi chân gạt tàn lửa le lói dưới đất lên con hình nhân. Trong phút chốc thì nó cũng bắt lửa vào đầu gối, nhưng cháy tan cái chân thì lửa bị dụi mất. Con hình nhân bò lết trên đất, cố chạy ra cổng, ông Bách chợt ngưng thổi, hô to;
– Giữ nó lại để tra hỏi!
Thằng Việt vội quăng nhuyễn tiên quấn người con hình nhân, gồng sức kéo giật lại, tôi chạy lên đón đầu, lấy mũi côn điểm chặt xuống lưng không cho di chuyển thêm. Tôi cười hà hà, quát:
– Đồ hàng mã, để xem mày chạy đi đâu nào?
Đột nhiên, tiếng sáo kia đang u uất sầu thảm lại trầm dần xuống, rồi lại cao vút đến chói tai, váng óc. Một tiếng sáo hoét, dứt khoát, âm thanh nghe chừng quãng tám vang lên. Tiếng sáo vừa dứt thì con hình nhân rục rịch, người giật giật lên rồi ta ra thành giấy bột. Bên trong chứ toàn lông gà vit, xương thú. Tôi và thằng Việt vừa chán nản vừa căm phẫn tên kia, con hình nhân thì cũng hết lòng trong thành với hắn, vậy mà hắn kết liễu nó như vậy, ra tay với cả thủ hạ của mình. Con người này thực là thâm hiểm, tàn độc, khó mà đoán được. Hai thằng quay lưng đi vào trong, bỗng sau gáy tôi có gió, thằng Việt vội đưa tay ra chụp lấy. Thì ra là một mảnh giấy, bên trong có bọc một vật…..lại là một quân cờ tướng, quân Sĩ xanh. Mảnh giấy có mấy chữ : “Thú vị lắm! Hẹn hôm khác mình chơi tiếp!” .
Đọc xong mảnh giấy, ba người nổi giân bừng bừng, nó là đứa nào mà dám đem tính mạng người ra làm trò chơi, rốt cục thì thứ nó muốn chẳng phải là mạng thằng D hay thù oán gì, thứ nó muốn là một trận cờ kịch tính, và nó sẽ là người điều khiển bàn cờ. Nhưng ý nghĩa của 3 quân Tượng-Mã-Sĩ là gì? Kẻ kia có là ai? Vì sao nó lại để mắt tới hội chúng tôi?…Có quá nhiều câu hỏi, quá nhiều nghi vấn. Người trong bóng tối đó đúng là không thể xem nhẹ được, một trí tuệ quá siêu việt, sắp xếp kế hoạch hoàn hảo đến từng chi tiết, thông minh như thằng Việt, lão luyện như ông Bách mà cũng trở thành đồ chơi của hắn.
Trong nhà, vợ chồng thằng D vẫn bình an vô sự, đêm nay chúng tôi đã giữ vững, nhưng liệu giữ được bao lâu trước tên thâm hiểm kia?