Đạo Mộ Bút Ký - Trọn Bộ - Quyển 8 - Chương 48
Hai người chúng tôi ở tầng thứ hai Trương gia cổ lâu tiến vào bên trong, đi xuyên qua những cái giá để thiết nhân dũng, gặp phải chỗ sụp đổ liền thật cẩn thận trèo qua, đi rất lâu rồi mới đến vị trí trung tâm của tầng lâu. Ở đây có một không gian rất lớn không để bất kì thứ gì. Từ nơi này nhìn hướng về bốn phía, có thể thấy được, tất cả cái giá dùng để đặt thiết nhân dũng đều là lấy chỗ này làm trung tâm, sắp xếp theo dạng tỏa tròn, bày ra một bộ Phục Hy sáu mươi bốn quẻ hoàn chỉnh.
Nhưng mà, ngoại trừ những….thiết nhân dũng này, bên trong tầng này cũng không có gì hết. Tất cả thiết nhân dũng cũng chỉ dùng gang để đúc thành, giống như những tượng sắt mà chúng tôi thấy ở khu di tích dưới đáy hồ kia, hẳn đều là hài cốt của mật lạc đà bị dùng thiết phong kín.
“ Đây là một kho hàng.” Bàn Tử nói, “ Trong thời gian bọn họ xây dựng công trình ở đây, có thể đã giết chết mật lạc đà rồi đặt toàn bộ ở chỗ này.”
“ Nhiều như vậy? Người này có cả một doanh trại sao.”
“ Cũng không tính là nhiều, Quỷ Nhân Ảnh anh em không phải đã nói mấy thứ này sẽ đi theo thân thể di động sao? Khẳng định là ở thời điểm thi công, mấy thứ này càng không ngừng tụ tập lại đây mà hình thành .”
Bàn Tử nói: “ Thiết dũng nhiều như vậy, không đem đi ra, cho nên rõ ràng đã để toàn bộ ở lại nơi này. Tầng trệt của Trương gia mộ táng có lẽ còn ở phía trên, chúng ta tiếp tục tìm kiếm, xem có thể tìm được thông đạo đi lên trên hay không.”
Tầng này và tầng dưới cùng giống như nhau, cũng có bốn cây cột thật lớn. Từ ngoài nhìn vào, Trương gia cổ lâu có mười một tầng cao như vậy, ngoại trừ tầng ngoài kia có bẫy lưu sa bên trong, bên trên chúng tôi hẳn là còn có tám tầng nữa. Vậy tòa cổ lâu này chỉ dùng tảng đá và cây gỗ có sẵn trên núi mà xây thành, trong thạch tài nơi này còn phối hợp với một lượng lớn “ Mật lạc đà thạch ”, vô cùng hiếm thấy.
Trên mặt đất có một số dấu chân lộn xộn, rõ ràng Muộn Du Bình bọn họ đã từng ở nơi này tìm kiếm xung quanh. Dấu chân thật sự rất hỗn độn, không thể cung cấp thêm bất cứ thông tin nào cho chúng tôi tham khảo.
Bàn Tử ngẩng đầu lên vuốt vuốt cằm xem xét dấu chân, suy nghĩ hồi lâu, vừa cân nhắc vừa lầm bầm lầu bầu: “ Dấu chân trên mặt đất quá nhiều đi, không dễ phán đoán được, nhưng mà mặt trên khẳng định sẽ có dấu vết.”
Tôi liền ngẩng đầu lên nhìn theo, liền thấy anh ấy lấy đèn pin quét qua từng cây xà ngang bên trên.
Trên xà ngang vẽ chi chít những văn tự kỳ lạ của Trương gia, tựa hồ hệ thống của những văn tự này không hề giống nhau, mỗi một hành hay dòng dù ở bất kì chỗ nào, cũng chỉ có một điểm giống nhau chính là — chúng tôi đều không thể giải đọc, không biết nó có nghĩa là gì. Ở trong nhóm đó, tôi rốt cuộc cũng thấy được một đoạn thiên thư văn tự.
Bàn Tử dừng lại nói với tôi: “ Xem ra tôi dự đoán không sai, người Trương gia nguyên thủy là trộm mộ thế gia, có thể bọn họ là người hiểu rõ chân tướng lịch sử Trung Quốc nhất trên thế giới. Bọn họ là từ đổ đấu vào trong rồi họ mang hết thảy bí mật đi ra, đem toàn bộ phong lại bên trong tòa Trương gia cổ lâu này.”
Tôi nói: “ Những văn tự đó rốt cuộc là có ý tứ gì? Anh cảm thấy người tu kiến nơi này có hiểu không?”
Bàn Tử nói: “ Trứng gà ăn không ngon thì không phải nhất định là do gà mái. Tôi đoán chừng là người Trương gia cung cấp đồ án, mà lại từ trong bản vẽ Phong Cách Lôi thiết kế ra. Những…. văn tự bất đồng kì quái này, hẳn là đều đến từ những mảnh nhỏ bị đứt gãy của nền văn minh Trung Quốc. Nếu tôi đoán không sai, ở trong này, càng lên gần tầng cao nhất, là càng tiếp cận với thời đại hiện nay. Một số bí mật lớn nhất của văn minh Trung Quốc, hẳn là bị chôn ở bên dưới tầng chót nhất thật lớn kia của Trương gia cổ lâu, đã hoàn toàn bị lưu sa sở vùi lấp rồi.”
“ Chúng ta cứ như vậy hướng lên trên mà đi, chẳng phải là càng rời xa bí mật lớn nhất sao?” Tôi nói.
Bàn Tử nói: “ Nhiệm vụ chính của hai anh em mình không phải là cứu người sao? Cậu tưởng tôi ngay cả đồ vàng mã cũng không tha mà đi tìm hiểu sao, cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, chỗ này con mẹ nó toàn là thiên thư. Nhưng mà tôi nhìn thấy trong đó có chữ khắc trên đồ vật, hẳn là giai đoạn trước thời xuân thu, tiếp tục đi lên trên một tầng nữa, không chừng còn có thể thấy được một số chữ triện.”
Vì thế chúng tôi tiếp tục tìm kiếm, rốt cục ở lâu phía tây cũng tìm được một cơ quan có thể leo lên, Bàn Tử giành đi lên trước.
Sau khi đi lên, lại vô cùng bất ngờ. Bên trong tầng này, không còn có thiết nhân dũng nữa, thay vào đó là một con rùa lớn. Cổ rùa cùng tứ chi đều phi thường dài, mặt người thân rùa, chi trước lại là tay người, chi sau là chân rùa, gương mặt đúng là mặt của phái nữ, có nét nham hiểm hung ác thâm độc, giống như cười nhưng không cười, na ná các tác phẩm nghệ thuật hình người hoang đường của Tây Tạng có chút đáng sợ. Ở trên lưng rùa có một chỗ lõm xuống, bên trong có một hắc cầu, trên bề mặt chạm trổ đầy khuôn mặt người, hình như là có thể lấy xuống.
Bàn Tử thấy tượng đá liền chậc chậc ra vẻ kinh ngạc: “ Cậu biết lai lịch thứ này không? Đây chính là tượng người của nhân quốc ảnh — hậu duệ Thần Nông tộc trong [ thái bình ngự lãm ] lấy ra từ [ phong tục thông ] nói tới, vào lúc đó người nguyên thủy sinh hoạt quá quần cư, một chồng nhiều vợ, sinh dục quá hỗn loạn. Nữ Oa vì để cho sinh dục rõ ràng, nên mới tạo ra một đôi tượng đất để mỗi cái ở một sơn động quần cư, dùng để quản lý số lượng. Trong đó người Thần Nông thị quốc lại sử dụng đôi tượng đất chính là tượng mặt người thân rùa này, về sau người nhân quốc ảnh coi tượng mặt người thân rùa giống là biểu tượng của quốc gia.”
“ Biểu tượng quốc gia này cũng thật là khó coi, chỉ có điều anh không phải là người có văn hóa tới như vậy làm thế nào mà lại đi xem [ thái bình ngự lãm ]?” Tôi kỳ quái hỏi.
“ Nếu không phải bởi vì mặt trang bìa vẽ bộ ngực của Nữ Oa quá lớn, lão tử còn tưởng là một quyển “cử kính bạo thư”, không nghĩ tới như vậy mà bên trong lại là sách đứng đắn.” Anh ta nói, “ Tôi còn nhớ rõ bên trong một đoạn văn nhất nói.” Nhất mục quốc, vi nhất chích nhãn, nhãn thập diên thực loan, thịnh họ, Phục Hy chi tôn; Tam thủ quốc, tư loại, tam cá đầu, hậu vi Hiên Viên thần; Thị nhân quốc, vi nhân diện quy thân, Thần Nông thị hậu duệ; Cú mang, vi nhân diện đảo thân, Phục Hy chi tôn” Cậu còn nhớ lúc chúng ta ở Vân Đỉnh thiên cung nhìn thấy *nhân diện điểu* không?”
Túm lại đoạn văn Bàn gia nói là đây: Quốc gia đầu tiên tồn tại, đức vua là một con mắt, mắt chính là mặt( vẻ) bề ngoài của Thánh thượng, dòng tộc vô cùng hưng thịnh, đó là con cháu Phục Hy tộc. Chính vì hưng thịnh nên đã tách ra ba quốc gia đầu tiên: có ba cái đầu, là con cháu của Hiên Viên thần: là quốc gia của con người — Làm tượng người mặt thân rùa. Còn con cháu Thần Nông tộc: Cú mũi nhọn — làm người mặt đảo thân ( tức là nhân diên điểu => mình chim đầu người ), tất cả đều là con cháu của Phục Hy tộc.- Phượng Vỹ said that 😀
Tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát những chi tiết trên con rùa đen này, tôi liền phát hiện, nó quả thật cùng loại với pho tượng nhân diện điểu mà chúng tôi nhìn thấy ở Vân Đỉnh Thiên Cung. Tôi nói: “ Cú mũi nhọn là thần Mộc và cũng là Xuân thần, Phục Hy, Hiên Viên đều là thần trong thoại thời đại của họ, cái này không biết là được đào ra từ đâu mà được họ đem tới chỗ này. Khẳng định không phải là thứ bây giờ chúng ta có thể đổ ra được, nhất định là vào thời kì Ngũ Đại thập quốc trộm mộ tặc, lúc đó bọn họ mới có thể đào được thứ này trong mộ. Trương gia trước đây chính là một gia tộc trộm mộ kì cựu, nhưng có thể người đem ra thứ này lúc đó cũng chưa nhận thức được nó gì.”
Bàn Tử nói: “ Xuân thần là thần gì, là cái ống “ em trai” lớn sao?”
“ Đúng là thần mùa xuân. Chúng ta nhìn chung quanh xem, xem tầng này còn có cái gì nữa, có lẽ bốn phía còn có thể thấy được thêm phần nào đó của nó nữa.”
Đang định tìm kiếm, bỗng nhiên Bàn Tử lại ho khan. Lúc này đây ho khan càng thêm nặng hơn, nghe như cả phổi cũng bị nảy ra, người sẽ bị ngã xuống mất. Tôi lập tức đỡ lấy anh ấy, liền thấy anh ấy lúc này đây ho khan ra ngoài đàm ra, tất cả đều là máu.
Tôi vừa nhìn, tâm nói không ổn, xuất huyết chừng này chắc chắn không phải chuyện nhỏ, chẳng lẽ vừa rồi rẩy cái túi thiết bị kia xa như vậy, mà vẫn hít phải bụi ở chỗ đó sao? Ban đầu nghĩ ho ra rồi sẽ không sao, xem ra bây giờ, với tình trạng của anh ấy vậy mà vẫn có chút biến đổi xấu. Anh ta ho khan xong, cả khuôn mặt đều trắng bệch, tôi lập tức đưa bình nước cho anh ấy súc miệng: “ Không việc gì chứ? Không được thì trăm ngàn lần cũng đừng miễn cưỡng.”
Anh ta nhìn máu do chính mình ho ra, liền mắng một câu, nói với tôi: “ Chúng ta động tác phải nhanh hơn chút nữa, tiếp tục đợi ở trong này nữa, cậu sớm hay muộn cũng bị như vậy.”
Tôi dìu anh ta, nghỉ ngơi một lát, anh ta mới đẩy tôi ra. Tiếp đó, chúng tôi liền cuối xuống mặt đất nhìn lại.
Ở đây tương đối rộng rãi, trên mặt có một chuỗi dấu chân vô cùng rõ ràng, một đường đi về phía trước sâu vào trong bóng tối.
Lúc đang tiến vào trong bóng tối, tôi nghĩ có khả năng ngay lập tức sẽ thấy được cái gì đó, thế nhưng mà thật không ngờ, đi rồi một vòng tôi mới phát hiện, ở tầng thứ ba này cái gì cũng không có. Dấu chân một đường kéo dài vòng quanh bốn phía cổ lâu, chủ nhân dấu chân nhất định cũng giống chúng tôi, cho rằng đường lên trên lỗ hổng nhất định là ở cổ lâu bên mép hoặc cây cột gần đó.
“ Có phải nơi này vẫn chưa trùng tu xong không?” Bàn Tử ho khẽ vài cái nói, “ Tôi trước kia đổ qua một cái đấu, cũng giống như vậy, tất cả mộ thất, bích họa, phù điêu đều tương đối đầy đủ, nhưng mà bên trong không có cái gì hết. Tôi tưởng đã bị trộm, nhưng tất cả cửa mộ đều còn nguyên vẹn.”
Tôi có chút hoài nghi, nhìn lại dấu chân mặt đất, tôi liền phát hiện những dấu chân này hiện lên một dấu vết rất kỳ quái “Đi lại sinh hoa” dấu hiệu. Đi một đoạn, dấu chân chủ nhân đều đã dừng lại, ở một chỗ rất nhỏ xoay quanh mình.
“ Anh cảm thấy dấu hiệu này là dạng gì? ” Tôi hỏi Bàn Tử.
Bàn Tử che ngực nói: “ Đây là dấu khiêu vũ mà, xem ra Tiểu Ca đến tầng này có một tâm trạng rất tốt, cùng ai đó nhảy điệu waltz.” Nói xong liền làm một điệu waltz động tác.
Lòng tôi nói con mẹ nó phổi anh đã muốn nát vụn rồi, mà còn có tâm tư đi cãi cọ. Tôi tiếp tục cúi đầu nhìn lại những….. dấu chân này, liền ý thức được, đây là một loại trạng thái lưỡng lự. Có thể bọn họ ở trong này phát hiện ra cái gì đó kỳ quái gì, nên dừng lại nhìn kỹ .
Thế nhưng bốn phía không có cái gì hết, trống trơn, nhìn cái gì chứ? Ở chỗ này không có cái gì đáng giá để dừng lại xem, trừ phi, bọn họ là ở trong này gặp phải tình huống đột xuất.
“ Cẩn thận.” Tôi nhìn quỹ đạo dấu chân của bọn họ đi vài bước còn có một tình trạng như vậy, “ Dựa vào kinh nghiệm trước đây của tôi, rất nhanh còn có vấn đề đã xảy ra.”
“Tôi hiện tại đã muốn là bị ho lao một nửa rồi, cậu có thể đừng kiếm thêm chuyện cho được tôi sao? ”
Tôi nói: “ Trước tiên báo động trước cũng không phải chuyện xấu.”
Vừa nói xong, hai chúng tôi cùng lúc nghe được, ở trong đại sảnh trống trải, liên tiếp truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Bàn Tử nhìn nhìn tôi, tôi cũng nhìn nhìn anh ấy. Tôi hỏi: “ Là Tiểu Ca? ”
Bàn Tử lắc đầu, lấy đèn pin càn quét bốn phía, tôi cái gì cũng không nhìn thấy. Bàn Tử quay qua nhìn tôi nói: “ Cậu nghe cẩn thận một chút.”
Hai chúng tôi im lặng, lưng tựa lưng xoay quanh, giám sát bốn phía, đồng thời cố gắng lần theo tiếng bước chân kia, lập tức tôi biết Bàn Tử vì cái gì mà lắc đầu.
Tiếng bước chân là đến từ trên trần nhà. Chúng tôi dùng đèn pin chiếu lên trên, nhất thời liền phát hiện tầng lâu này một điểm rất kỳ quái.
Tầng lâu này trần nhà đặc biệt cao, xà ngang đặc biệt nhiều, ở trên đỉnh đầu chúng tôi hình thành một kết cấu giống như cái bàn cờ thật lớn. Lúc này tôi hiện đang ở giữa bàn cờ vuông, ở giữa bóng mờ trên xà ngang, tôi liền thấy có cái gì đó treo rất nhiều ở bên trên.
“ Khốn kiếp.” Bàn Tử cũng đưa mắt nhìn thẳng lên. Ở trong bóng tối toàn bộ trần nhà, treo chừng mấy vạn cái cái hộp. Có hộp nhỏ có hộp lớn, hình dạng khác nhau, mặt trên có hoa văn, chỉ cần liếc mắt một cái, thì đã thấy cực kỳ đồ sộ.
“Thần tiên hoa quả.” Bàn Tử nói, “ Là thần tiên trái cây. Đã vậy còn quá nhiều!”