Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm - Quyển 1 - Chương 9
Hai ngày sau, Mai Đức và Viên Tân cùng giúp Trịnh Tiệp lo tang sự cho Dư Huy. Chuyện Dư Huy tự sát đã dấy lên một trận sóng gió không nhỏ, tin đồn lan ra toàn thành phố. Trịnh Tiệp cho rằng chuyện này chưa được làm sáng tỏ, cho nên đám tang cũng rất đơn giản, chỉ có vài người bạn thân đến phúng viếng. Ba ngày sau tang sự của Dư Huy cũng đã được xử lý xong.
Mai Đức cùng Viên Tân đều cảm thấy không có lí do gì phải ở lại thành phố C nữa, sau khi chào từ biệt Trịnh Tiệp bọn họ dự định sẽ rời đi.
Từ nghĩa trang trở về, Mai Đức nói: “Chúng tôi nên đi rồi.”
Trịnh Tiệp ngẩng đầu nhìn anh.
“Đối với việc xảy ra gần đây, tôi và Viên Tân đều rất lấy làm tiếc. Chúng tôi không biết nên nói cái gì mới phải… Chỉ có thể xin cô cố nén bi thương mà thuận theo tự nhiên.”
Ánh mắt của Trịnh Tiệp hướng về phía trước, dường như đang lặng im suy nghĩ.
“Nếu không còn gì cần chúng tôi giúp thì…”
“Không.” Trịnh Tiệp xoay mặt nhìn Mai Đức, “Tôi muốn nói chuyện với các anh.”
“Nói chuyện… Dĩ nhiên, thế nhưng…” Mai Đức không biết Trịnh Tiệp muốn nói chuyện gì với bọn họ.
“Bây giờ các anh có thể đến nhà tôi một lúc được không?”
Mai Đức và Viên Tân cùng liếc nhau một cái, nói: “Được.”
Lại ngồi trong phòng khách ở nhà Dư Huy, thế nhưng Mai Đức lại mơ hồ có chút bất an.
Trịnh Tiệp vẫn ngồi đối diện với bọn họ trên ghế sofa, ánh mắt cô xem xét kĩ càng đánh giá Mai Đức và Viên Tân.
“Tôi cho rằng các anh nên nói thật với tôi.” Cô đột nhiên nói.
“Cái gì?” Mai Đức có chút không hiểu.
“Tôi cho rằng, các anh rõ ràng đã giấu tôi một việc gì đó.”
Mai Đức ngẩng mặt lên, nghi hoặc nhìn Trịnh Tiệp, giống như nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
“Ý cô là gì?” Mai Đức cẩn thận hỏi.
Trịnh Tiệp nhìn anh, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Hai người các anh nói là đến thăm bạn cũ, thế nhưng sớm không đến, muộn không đến, vừa mới tới là chồng tôi liền chết – các anh thực sự tưởng rằng tôi ngu như vậy, sẽ chỉ cho rằng đây là một sự trùng hợp thôi sao?”
Mai Đức hoảng sợ: “Cô cho rằng cái chết của Dư Huy có liên quan tới chúng tôi?”
“Điều đó tuyệt đối không thể nào! Trước khi chúng tôi tới thì hoàn toàn không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy!” Viên Tân vội vàng giải thích.
Trịnh Tiệp nhanh chóng liếc mắt nhìn bọn họ, nói: “Vậy các anh giải thích hai việc này như thế nào – thứ nhất, lúc đứng ngoài cửa văn phòng của chồng tôi, vừa mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động ở bên trong, Mai Đức liền hét to một tiếng “Dư Huy đã xảy ra chuyện!”, lúc ấy tôi liền cảm thấy kì lạ, vì sao anh không nghĩ rằng có thể là anh ấy chỉ để quên di động ở bên trong mà thôi? Chẳng lẽ từ lúc bắt đầu anh đã có cảm giác anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì hay sao?”
“Thứ hai, sự việc xảy ra vào ban đêm, chúng ta đang ở cục cảnh sát. Tôi vừa nhắc đến câu nói kia của Dư Huy, chính là câu nói “Tôi là người thứ hai”, hai người các anh liền rùng mình một cái, sau đó vẻ mặt liền trở nên căng thẳng. Lúc ấy cảnh sát không nhìn thấy, thế nhưng tôi lại thấy rất rõ ràng. Việc này, các anh định giải thích như thế nào?”
Đối với câu hỏi sắc bén của Trịnh Tiệp, Mai Đức bắt đầu có vẻ lo lắng: “Thực ra, tối hôm đó, tôi chỉ đoán là cậu ấy… có thể đã xảy ra chuyện gì đó. Ở trong đồn công an, tôi cũng chỉ là đúng lúc… Ừm, ý tôi là…”
“Được rồi.” Trịnh Tiệp cắt ngang lời anh, “Những lời tôi nói vừa rồi, tôi hoàn toàn có thể không cần nói cho các anh nghe mà có thể trực tiếp nói luôn với cảnh sát. Các anh không cảm thấy vậy sao?”
“Cái đó… Vì cái gì mà cô không làm như vậy?” Viên Tân hỏi.
“Bởi vì tôi tin, các anh chắc chắn không phải là hung thủ giết hại chồng tôi – các anh chỉ giấu tôi một việc mà thôi. Cho nên tôi mới thẳng thắn nói với các anh, tôi muốn để các anh tự mình nói cho tôi biết thực tình là như thế nào.”
“Cô dùng chữ “giết hại”, chẳng lẽ cô cho rằng không phải Dư Huy tự sát mà là bị mưu sát?” Mai Đức nói.
“Tôi đã sớm nói với cảnh sát, tôi không thừa nhận chồng tôi có điều gì phiền muộn hoặc quấy nhiễu đến mức có thể khiến cho anh ấy phải đi đến bước đường tự sát này. Cho nên tôi cho rằng chuyện này nhất định rất quái lạ – mà các anh chắc chắn là biết điều gì đó.”
Mai Đức cùng Viên Tân nhíu chặt mày, không hé răng nói nửa lời.
“Thế nào, tới tận bây giờ các anh cũng không muốn nói cho tôi biết sao?”
“Tôi… Có một số vấn đề chỉ sợ chúng tôi không thể nói ra được…” Vẻ mặt Viên Tân bất đắc dĩ.
“Tôi biết các anh chắc chắn đang che giấu một điều gì đó!” Trịnh Tiệp lạnh lùng nói, “Được rồi, nếu các anh kiên quyết không nói lời nào, tôi chỉ có thể để cảnh sát tới hỏi các anh thôi!”
“Không! Chúng tôi…” Viên Tân liếc nhìn Mai Đức một cái, nhẹ giọng nói, “Chúng tôi sẽ nói cho cô biết.”
Mai Đức trừng mắt nhìn anh ta, đôi môi mím chặt.
“Thôi mà, Mai Đức.” Giọng nói của Viên Tân mang theo vài tiếng nức nở, “Bốn người chúng ta giữ bí mật này mười năm, xem ra là giữ không được nữa rồi. Dư Huy cũng đã chết! Chúng ta mà ngồi chờ chết ở trong này, người tiếp theo bị mất mạng sẽ là chúng ta đấy!”
Mai Đức nặng nề thở dài: “Mày nói cho Trịnh Tiệp đi! Kể lại sự việc từ đầu, nói hết từ đầu đến cuối đi.”