Cửu Biện Liên - Quyển 15 - Chương 15: Tra được manh mối
Mọi thứ khôi phục lại bình thường, gió nhẹ nhàng, những vết nứt trên kết giới vẫn không ngừng tăng lên, những đốm lửa do con rồng lửa kia lưu lại cũng đã hoàn toàn tiêu tán.
Khi chúng tôi cho rằng không hề có chuyện gì xảy ra, chủy thủ lại trở nên hơi khác thường, trước khi chúng tôi kịp phản ứng, chủy thủ đột nhiên bị gãy làm hai. Vết cắt vô cùng chỉnh tề, ngay cả răng Thiên Cẩu cũng bị chặt gãy, ngay sau đó, chúng tôi trơ mắt nhìn kết giới bị phá thành nhiều mảnh nhỏ.
Những lá bùa trong phòng như đồng loạt biến mất, chỉ trong một hai giây đã bị đốt trụi không còn gì, chỉ còn lại một luồng khói xanh lượn lờ.
Đến lúc này, sự phòng thủ của chúng tôi đã đồng loạt bị phá hủy.
“Đáng tiếc cho tay nghề của Xảo Tượng.” Ông ta thở dài, dừng lại trước bàn ăn, chỉ vung tay hai cái, Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đều như bị đánh một cú vào bụng, đồng loạt quỳ xuống, rên rỉ ôm bụng.
“Hoa sen ở trong phòng sách.” Mặc dù biết là vô dụng, tôi vẫn vội đứng chắn trước mặt họ “Ông muốn mắt của tôi, cứ lấy đi.”
Ông ta cười cười: “Thanh Loan, bây giờ nói mấy câu này hình như hơi muộn rồi, huống chi, trên người mày còn có Ô Thiên ấn, tao cũng không dám tùy tiện. Hoa sen à, không vội, nó sớm muộn gì cũng phải vào lại tay tao.”
“Rốt cuộc ông muốn sao?” Tôi cố gắng chịu đựng, giọng nói vẫn như đang phát run.
“Tao vừa nói rồi, hành hạ bọn chúng.” Ông ta nghiêng người về trước, nhìn chằm chằm tôi: “Nhìn cho kĩ đi, không bao lâu nữa, đôi mắt này đã là của tao rồi.”
Vừa dứt lời, trong sân đột nhiên có tiếng đập cửa, tôi vừa mừng vừa sợ, vô cùng hy vọng, Huyền Kỳ quên cả đau đớn, vui mừng muốn lên tiếng, ông lão kia lại sửng sốt, dường như rất bất ngờ, sau đó, nghĩ một lúc, cau mày xoay người sang nơi khác.
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, sau sáu bảy cái, cửa lớn cuối cùng cũng được mở ra.
Đi ở đằng trước, là Vu Dương vẫn đang duy trì dáng vẻ vốn có, nhưng anh không vào phòng mà chỉ đứng tại chỗ, dường như nhìn thấy thứ gì đó rất khó tin, anh mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt khiếp sợ, nghi ngờ dần chuyển thành tức giận, cuối cùng, trở thành vẻ âm trầm vô cùng cực đoan.
“Đã lâu không gặp?” Ông lão để tay sau lưng, vô cùng tự nhiên chào hỏi.
“Bạch… ông…” Lưu Hà vừa theo vào cũng hoang mang, không nói nên lời.
“Ai vậy? Đại Hình Quan? Đừng lo, xông lên!” Tham Lang vẫn như thế, cả người mọc đầy lân giáp, tay mọc móng nhọn, tàn bạo nhào đến.
So với dáng vẻ nóng nảy của anh ta, ông lão chỉ lộ vẻ tự nhiên, tay gẩy một cái, nhìn như hời hợt, lại có thể dễ dàng hóa giải sự tấn công, khiến đối thủ phải té nhào.
“Rốt cuộc ông ta có phải Đại Hình Quan không?” Tham Lang lảo đảo lùi ra xa, quay người quát lớn với Lưu Hà vẫn đang sững sờ và Vu Dương vẫn không hề nhúc nhích.
Lưu Hà hơi tỉnh táo lại, nhưng vẫn không nói nên lời, chỉ nhìn Vu Dương rồi nhìn chúng tôi, lại nhìn về phía ông lão kia.
“Đúng vậy, nên gọi ông là gì đây?” Vu Dương bình tĩnh lại, thản nhiên khoanh tay “Đại Hình Quan? Hay là Bạch Trưởng lão?”
Bạch Trưởng lão?! Là trưởng lão của tộc Cửu Vĩ Ngân Hồ sao? Nhưng, nếu tôi nhớ không nhầm, không phải ông ta đã chết trận rồi sao?
Ông lão cười ha ha, sảng khoái gật đầu: “Cũng có thể.”
Vừa dứt lời, Lưu Hà đã hít thật sâu, kinh ngạc đến quên cả thở, vài giây sau, sắc mặt dần trắng bệch, thân thể run rẩy dữ dội, khàn giọng hét lớn: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Mày là Quỷ Ẩn, đừng hòng lừa tao!”
Ông lão vẫn cười cười, sau lưng bỗng xòe ra chín cái đuôi to màu bạc: “Lưu Hà à, lâu quá không gặp, ngay cả ta mà cô cũng không nhận ra nữa rồi à?”
Lưu Hà dường như không thể nghe được lời của ông ta, không ngừng lẩm bẩm “Không thể nào”, lùi hai bước, ngã ngồi trên đất, nước mắt tràn ra.
Tham Lang cũng khựng lại một hai giây, sau đó gầm lên, mười ngón tay hiện lên, định nhào đến tiếp, không ngờ lại bị Vu Dương đứng cạnh kéo lại.
“Làm gì vậy? Buông ra!” Tham Lang giãy dụa hai cái không được, vội đến mức không lựa lời mà nói: “Chẳng lẽ các người là một bọn à?”
Vu Dương không để ý, vẫn túm chặt anh ta không buông, vẫn bình thản, nói với ông lão kia: “Ông không chết, vậy tấm da đó của ai?”
“Một tên vô danh tiểu tốt thôi.” Hai lỗ tai giống con người của ông ta dần biến mất “Nếu muốn biết như thế thì cứ hỏi đi, sau đó thì ra tay, đừng có lải nhải nữa.”
“Lang tộc đánh lén là thật à?” Vu Dương nói vào chuyện chính.
Ông lão gật đầu: “Điều này đúng là khiến ta rất bất ngờ. Lang tộc kiên quyết muốn có bảo vật, không chỉ phái ra một đội quân tinh nhuệ, còn mướn không ít sát thủ của Xà tộc. Thực lực của ta vốn trội hơn Minh Nha, chỉ là ban đầu bị trúng độc, vì vậy mới khổ chiến với hắn ta, mà càng về sau, độc tính càng mạnh, không thể địch lại, may là có gã sai vặt của ta xuất hiện.”
“Ông tỏ vẻ cứu người hy sinh, thật ra chỉ là muốn che mắt.” Vu Dương cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Đúng vậy.” Ông ta rộng rãi thừa nhận, thậm chí còn hơi đắc ý: “Lúc ấy vô cùng hỗn loạn, tất cả những người trong Hồ tộc đều như trở nên mù quáng, đồng loạt xông lên, ta cố ý tạo ra một tấm màn khói, dùng chút sức lực cuối cùng đánh Minh Nha văng ra xa, chỉ một chút thuật che mắt, ta đã có thể biến thành gã sai vặt này, còn hắn thì trở thành Bạch trưởng lão xả thân cứu người.”
“Ông không sợ bị phát hiện?” Tham Lang biết Vu Dương tạm thời không thể thả mình ra, đành yên lặng nghe chuyện.
“Ha ha, ai có thể phát hiện chứ?” Ông lão hỏi ngược lại “Khi đó công lực của ta không khác với đệ tử sơ cấp bao nhiêu, mọi người thấy thế đều xác định là ta đã qua dời, vô cùng bi thống, chỉ chút thuật che mắt là quá đủ.
“Vậy sao lại giao vật này cho ông nội tôi?” Huyền Kỳ không nhịn được.
“Là bạn bè.” Ông lão nhìn chúng tôi “Hắn tự nhận là bạn của tao, lại có lời dặn dò trước khi lâm chung của tao, dĩ nhiên hắn ta sẽ tuân theo, hơn nữa, yêu, ma, quỷ quái ai có thể ngờ, tao sẽ giao một vật quý trọng như thế này cho một người bình thường?”
Ba chữ “tự nhận là” này cắm phập vào lòng tôi, tôi vừa đau lòng vì ông nội, lại vì tên hồ ly ti tiện này cảm thấy vô cùng tức giận và khinh thường.
“Ông thật hèn hạ.” Huyền Kỳ nhanh mồm nhanh miệng.
Ông lão kia cũng không hề buồn bực, chỉ cười cười.
“Ông muốn độc chiếm Cửu Biện Huyết Liên không xong, lại còn bị trọng thương, đúng là tiền mất tật mang.” Vu Dương vỗ vỗ cằm “Nước Thanh Khâu không thể trở về như xưa nữa, lưu lạc ở bên ngoài, không chỉ uống gió nằm mưa, nếu ngày nào đó không cẩn thận làm lộ thân phận sẽ bị đuổi giết, muốn yên tâm dưỡng thương thì phải bám theo cái tên Lang Vương đầu óc đơn giản kia.”
Nghe anh nói, nụ cười trên mặt ông ta dần biến mất, thay vào đó, vẻ mặt lại càng trở nên âm trầm hơn cả Vu Dương ban nãy: “Bọn chúng nói với mày cái gì?”
“Cũng không có gì.” Vu Dương nhún nhún vai “Nếu phải buông tha tính mạng của mình để cứu một kẻ vô danh tiểu tốt, họ thà rằng tin tưởng Bạch Trưởng lão chỉ mang theo hoa sen, đi lầm đường mà thôi.”
Nói rồi hai người yên lặng, mặt không thay đổi nhìn nhau.
Một lúc sau, Vu Dương như nhớ ra điều gì, chợt nhíu mày: “Thật ra thì, ông đã sớm biết đến sự tồn tài của Di Thiên châu đúng không? Nghĩ cũng đúng, hai vật quý hiếm muốn có được dễ như trở bàn tay, nhưng trọng thương chưa lành, một khi có được, làm sao có thể đối phó với những kẻ đang nhìn chằm chằm đây? Chẳng bằng, mở phong ấn, để khí tức của hoa sen lan tràn, lại tung tin tức về Di Thiên châu ra, để Lang Vương thay ông đi lấy. Đúng rồi, ông đã cho hắn thứ gì? Không phải là thuốc chữa thương thật chứ?”
Ông ta bật cười, lại còn vui vẻ vô cùng: “Không hổ là Vu Dương, như vậy, mày có biết tao làm thế nào biết được Di Thiên châu ở đâu không?”
“Sức mạnh của sừng thú, chỉ mới khôi phục được hai phần.” Vu Dương không muốn nói tiếp chủ đề này, chuyển chủ đề “Ông không làm gì họ, không phải chỉ là vì chờ ta tới ư? Nếu chúng ta không thể tránh việc đấu nhau một trận, đánh sớm một chút thì có sao?”
Lần này, nụ cười của ông ta cứng đờ, vẻ mặt hơi phẫn hận.
“Ồ, thì ra là ông muốn kéo dài thời gian.” Tham Lang hiểu ra.
Ông ta nghe vậy, sắc mặt càng khó coi, quanh thân dần có một luồng ánh sáng trắng bao phủ: “Không còn cách nào, chỉ cần mày chết, Cửu Biện Huyết LIên cũng được, Di Thiên châu cũng được, tất cả đều sẽ là vật trong túi của tao.”
Trong phòng chợt nổi gió lớn, chúng tôi không thể không cúi đầu, ngoài cửa sổ tối đen, bầu trời buổi chiều thoáng đãng ngay lập tức giống như đêm tối.
Vẻ mặt ông ta dần thay đổi, trông hệt như lúc Diệu Diệu biến thân. Vài giây sau, trước mắt chúng tôi là một con Cửu Vĩ Hồ khổng lồ, một thân màu bạc phát ra ánh sáng xanh, ở đuôi và tai đều có vài vệt lông màu đen, trên cổ còn có một phần lông xù ra như một cái khăn quàng cổ.
Nó dùng đôi mắt màu da trời pha lẫn xanh lá nhìn chằm chằm Vu Dương, đuôi vung lên, bắn ra vô số ánh sáng hình trăng khuyết, đồng thời cũng tung người, nhảy vào trong sân.
Vu Dương không dám chậm trễ, vội đẩy Tham Lang bên cạnh, vượt qua chúng tôi, ngăn lại mấy tia sáng đang bắn tới, sau đó hóa ra một kết giới, nói “bảo vệ họ”, rồi hóa thành một cái bóng đen, lướt ra ngoài.
“Hồ ly, coi chừng họ đi, tôi đi giúp.” Đối thủ vừa mạnh vừa hung hãn như thế, Tham Lang tất nhiên khó mà không ngứa tay, cũng không muốn dừng lại, chỉ dặn dò xong rồi lại đuổi theo.
Lưu Hà vẫn chưa tỉnh táo lại từ sự hoảng sợ, vẫn ngồi sững sờ trên đất, mắt vô hồn, tôi muốn an ủi, nhưng lại không dám bước ra khỏi kết giới, chưa kể, tôi cũng không biết phải nói gì cho tốt.
“Cô giáo Hồ… không sao chứ?” Huyền Kỳ có lẽ cũng nghĩ giống tôi, dùng khuỷu tay khẽ đụng tôi.
Tôi nhìn cậu, bất đắc dĩ lắc đầu, lại phát hiện, chỉ trong nháy mắt, nơi đó lại xuất hiện hai Lưu Hà.