Cửu Biện Liên - Quyển 14 - Chương 13: Lại chiến đấu với Mão Tinh
Ngay cả chúng tôi đều hiểu rõ, đây chỉ là một chiêu thăm dò, Vu Dương nghiêng người, dễ dàng tránh thoát.
Sau đó, Mão Tinh như nghĩ đến điều gì, không hề gấp gáp với hàng động tiếp theo, đứng yên tại chỗ, đôi mắt đảo quanh: “Khoan đã, để tao hỏi mày chút chuyện, sau đó chúng ta đánh tiếp.”
“Dựa vào cái gì tao phải trả lời mày?” Vu Dương lạnh lùng nói.
Mão Tinh nghĩ một lúc, nói: “Mày trả lời, tao sẽ trả Thiên Cẩu và con hồ ly kia cho mày.”
“Vậy thật đúng là phải cám ơn rồi.” Vu Dương ngoài miệng thì tỏ vẻ khách sáo, nhưng lại không hề nhúc nhích chút nào.
“Sao hả?” Mão Tinh lại hỏi.
“Mày đúng là biết tính quá nhỉ, tao bái phục rồi.” Vu Dương cười cười “Nhưng mà, không cần đâu. Chỉ cần mày chết, bọn họ vẫn sẽ được an toàn thả ra.”
“Kẻ nào phải chết, đến phút cuối còn chưa biết được đâu.” Lần này Mão Tinh lại không hề tức giận “Mày nhìn xem, vừa mới đánh với hóa xà, dùng nhiều sức lực như vậy, sao không thừa dịp nghỉ ngơi một chút.”
Vu Dương không nói nữa, một lúc sau, có lẽ cảm thấy như vậy cũng tốt, vừa muốn nghe thử xem rốt cuộc Mão Tinh muốn hỏi cái gì, nên khẽ gật đầu.
“Trên người cô gái này, rốt cuộc có cái gì?” Mão Tinh hỏi, dường như đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Còn chúng tôi, vừa nghe nói hỏi thế đều không khỏi sửng sốt.
“Mày không biết?” Ngay cả Vu Dương cũng cảm thấy bất ngờ.
“Biết còn hỏi làm gì nữa.” Mão Tinh bĩu môi “Là thứ tốt gì?”
“Ông của mày không nói cho mày biết à?”Vu Dương lại xác nhận lần nữa.
Mão Tinh hơi không nhịn được nữa: “Không có không có. Mày có nói không hả? Không nói thì thôi, ra tay đi.”
“Mày muốn biết như vậy à?” Lần này, Vu Dương lại không hề gấp gáp.
“Muốn nói thì nói mau, sảng khoái chút đi.” Xem ra Mão Tinh không thích bị nhử.
“Ông mày không tin mày nên mới không nói cho mày biết đó.” Vu Dương khoanh tay trước ngực, cười nói.
“Nói nhảm!” Có lẽ quan hệ của hai người quả thật vô cùng gần gũi, nếu không, Mão Tinh nghe nói mình không được Đại Hình Quan tin tưởng, sẽ không phản ứng lớn như vậy.
“Hơi lạ.” Đến đây, Thẩm Thiên Huy không biết vì sao có chuyện khó hiểu.
“Lạ chỗ nào?” Lực chú ý của Huyền Kỳ bỗng chốc bị thu hút.
“Nó là Cổ Thú, theo lý, nó không nên tự có loại tình cảm sâu đậm như vậy.” Thẩm Thiên Huy nhìn Vu Dương vẫn đang chơi trò khích bác với Mão Tinh “Hành vi của nó hoàn toàn như một yêu quái độc lập, không thể so sánh với bình thường, bây giờ nhìn lại, nó chỉ “nghe lời” mà không phải là “bị kiểm soát”, điều này… đúng là kì quái.”
“Có gì khác nhau sao?” Huyền Kỳ khó hiểu.
“Tức là, Mão Tinh có suy nghĩ của riêng mình.” Tôi đã hiểu rồi.
Thẩm Thiên Huy gật đầu, hất cằm về phía Mão Tinh: “Đúng vậy, nếu thật là một loại cổ, nó nên hành động theo lệnh của chủ nhân, cậu nhìn nó đi, vốn là một đứa bé ngoan, có chỗ nào giống bị khống chế chứ?”
“Chẳng lẽ nó vốn không phải Cổ Thú?” Huyền Kỳ đoán.
Thẩm Thiên Huy yên lặng một lúc, lắc đầu: “Không đâu. Nữ Sửu là tổ tiên của Ngôn Linh sư, vô cùng hiểu rõ thứ này, chắc chắn sẽ không nhìn nhầm.”
Dừng một chút, anh ta lại như tự lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ cô ta gạt chúng ta? Nhưng tại sao chứ? Không lý nào.”
Tôi và Huyền Kỳ liếc mắt nhìn nhau, không thể nghĩ ra có gì đáng nghi. Là Cổ Thú cũng được, không phải cũng tốt, tóm lại, nó đã đứng trước mặt chúng tôi rồi, còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà “ông nó” giao cho, không thành công thề không bỏ qua.
Lúc này, Mão Tinh thấy Vu Dương cứ nói lòng vòng, vốn không định nói cho nó biết sự thật, cuối cùng cũng mất hết nhẫn nại: “Thôi, không nói thì thôi, dù sao ông tao cũng muốn thứ đó, tao giúp ông lấy là được, ông chắc chắn sẽ nói cho tao biết đó là gì.”
Nói rồi, nó hoạt động các đốt ngón tay và cổ, hai chân từ từ bay lên, lơ lửng cách mặt đất hơn nửa thước.
Sắc mặt Vu Dương lạnh lẽo, vung roi Ô Vũ ra, ra tay trước, mục tiêu là hai mắt của Mão Tinh.
Mão Tinh tuyệt không bối rối, giơ hai bàn tay lên, chắn ở trước mặt.
Mọi người vẫn nghĩ, roi Ô Vũ mạnh mẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, Ảm Hỏa có thể thiêu cháy tất cả, hai thứ dung hợp, chắc chắn kinh người, thế nhưng một chiêu kia vừa quất về phía Mão Tinh, nó lại thản nhiên túm được roi.
Tôi kinh hãi, không tự chủ hít thật sâu, Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy cũng có phản ứng không khác lắm.
“Chỉ vậy thôi sao?” Mão Tinh đắc ý cười “Muốn tính mạng của tao, chỉ có bấy nhiêu không đủ đâu.”
Vu Dương không tỏ vẻ gì, tay lại vung lên, roi hóa thành đường gợn sóng, Ảm Hỏa càng mạnh mẽ.
Dù sao đây cũng không phải là lửa bình thường, dù da Mão Tinh có dày, bản lĩnh có lớn đến đâu cũng không thể tiếp xúc trong thời gian dài, nhân cơ hội này lập tức buông ra, lùi về sau, để dành tốt sức lực, chợt đánh về phía Vu Dương.
Vu Dương dường như hơi kiêng kị hai tay của Mão Tinh, không đỡ mà bay lên, né ra.
“Chúng ta tìm cơ hội cứu Tham Lang và Lưu Hà ra đi.” Huyền Kỳ nhìn hai người bên kia đang bận đánh nhau, có thể sẽ không để ý đến chúng tôi, liền nói nhỏ.
“Không được.” Không ngờ điều này lại bị Thẩm Thiên Huy bác bỏ “Mưa vẫn không ngừng rơi, có vẻ rất lạ, ra khỏi kết giới khó bảo đảm sự an toàn.”
Quả thật mưa bụi vẫn luôn đều đều rơi không ngừng, mưa nhỏ nhưng rất nhiều, khiến chúng tôi ướt từ đầu đến chân, nhưng vì có kết giới bảo vệ, ngoài hơi lạnh ra thì chúng tôi không cảm thấy có gì khó chịu. Nếu là bình thường, chút mưa này quả thật không đáng kể, nhưng hôm nay ở đây cũng không phải là nơi của con người thật sự, tại sao trời mưa, trong mưa có chứa những gì, không ai biết, nếu cứ thế mà ra ngoài, đúng là không sáng suốt.
Huyền Kỳ suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, nhưng lại không cam tâm, không ngừng nhìn về phía Lưu Hà và Tham Lang: “Vậy làm sao đây? Cứ nhìn như vậy không làm gì cả à?”
“Chúng ta không làm được đâu.” Tôi lại thống hận sự vô dụng của mình.
Thẩm Thiên Huy khẽ thở dài “Đúng vậy, nơi này là địa bàn của Yêu tộc, mấy người chúng ta là con người, còn sống đã tốt lắm rồi, còn làm gì nữa chứ.”
Người và yêu khác đường, trong đầu tôi bỗng xẹt qua những lời này. Tôi lại nhìn về phía Vu Dương và Mão Tinh đang đánh khó có thể tách ra, lại nhìn Lưu Hà và Tham Lang đang bị thương nằm trên đất, lần đầu tiên tôi cảm thấy, họ thật sự là những sinh vật thuộc về thế giới khác, mà tôi, lại cứ bị dính líu vào mấy chuyện phức tạp này, khó có thể tránh thoát.
Di Thiên châu à Di Thiên châu, mày không phải có linh tính có thể dời non lấp biển sao? Sao lại chọn một kẻ tầm thường như tao? Nếu như mày nhập vào mắt Tham Lang hoặc Lưu Hà, hay thậm chí là Diệu Diệu, Vu Dương có lẽ đã không khổ cực như vậy rồi.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy cả người đều trở nên mỏi mệt. Dừng lại thôi, dằn lòng đi, nghe lời Lưu Hà, tự mình kết thúc, mọi chuyện đều sẽ chấm dứt, mình cũng có thể được giải thoát.
Khi tôi đang cam chịu, trên cổ lại đột nhiên nóng lên, cơn nóng cháy đau đến mức khiến tôi hít sâu mấy hơi, theo bản năng nhìn về phía Vu Dương, lại phát hiện anh vẫn rất bình tĩnh.
“Cô lại suy nghĩ lung tung?” Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ vai tôi, dường như đã biết chuyện gì xảy ra.
Tôi nhìn anh ta, không phản bác lại được.
“Đau lắm à?” Thẩm Thiên Huy cười cười, chỉ chỉ chỗ Ô Thiên ấn.
Tôi vẫn đang ngơ ngác, không rõ vì sao anh ta lại biết.
“Ban sáng, khi Lưu Hà đến tìm cô, chuyện cô ấy nói, Vu Dương có thể đoán được kha khá.” Thẩm Thiên Huy nói “Lúc ở nhà đợi đến lúc xuất phát, anh ta có nói với tôi qua suy nghĩ rồi. Cho dù là lý do gì, cũng không thể làm tổn thương người có Ô Thiên ấn, đây là nguyên tắc mà bất cứ ai thuộc Thuân Ô tộc đều biết, Vu Dương nhất định có thể tìm được cách mà vừa có thể lấy được Di Thiên châu, vừa có thể bảo vệ cô chu toàn, cô không cần lo lắng.”
“Nếu không tìm được thì sao?” Tôi lại bắt đầu chú ý vào mấy chuyện vụn vặt.
“Nếu không tìm được…” Thẩm Thiên Huy lại cười “Khoan đã, cho dù có ngày đó thật, với suy nghĩ như bây giờ, cô có nghĩ đến kết quả của mình không?”
Đúng vậy, kết quả. Tôi sửng sốt, tự sát như vậy, sẽ lâm vào vòng tuần hoàn không ngừng lặp lại cái chết của mình, vạn kiếp bất phục.
Thẩm Thiên Huy nhìn tôi một lát, mới nói: “Tôi nghĩ, tất cả mọi người đều không muốn thời khắc kia đến, cũng hi vọng kiếp sau của cô, có thể trở thành một người bình thường, nếu bây giờ cô buông tay, chẳng phải Diệu Diệu đã hy sinh vô ích? Cho tới bây giờ, nỗ lực của chúng ta đều sẽ uổng phí, Vu Dương có thể giết cô, khi đó, bất quá chỉ mang danh là không tuân thủ lời hứa thôi.”
Nhắc đến Diệu Diệu, lòng tôi lại hơi hoang mang, cô ấy cười gọi chị, cô ấy đắc ý khoe khoang khả năng của mình, cô ấy biến thành mèo đuổi theo con chuột đồ chơi, từng hình ảnh cứ hiện lên trước mắt, nhất là mới đây thôi, cô ấy còn liều lĩnh dùng hết sức lực đỡ lấy một chiêu cho tôi, còn liên tục dặn dò bảo tôi cẩn thận.
“Đang yên lành sao lại nói mấy chuyện này làm gì?” Huyền Kỳ bặm môi, có hơi khổ sở một cách khó hiểu “Thanh Loan, chị sao vậy? Thẩm Thiên Huy, anh có ý gì?”
“Không có gì, không có gì.” Tôi vội cướp lời.
“Chúng tôi đang thảo luận về tác dụng của Ô Thiên ấn.” Thẩm Thiên Huy thâm sâu nói: “Nó có thể bảo hộ tốt cho thân thể, trái tim và linh hồn của Thanh Loan.”
“Đây không phải chuyện đã biết từ sớm rồi à, có gì mà thảo luận?” Huyền Kỳ không hề cảm thấy hứng thú với đề tài này, lại ngẩng đầu chăm chú xem cuộc chiến.
“Nếu Mão Tinh là Cổ Thú, tức là đã sắp kết thúc rồi, cô kiên trì thêm chút nữa đi.” Thẩm Thiên Huy hạ giọng nói “Nếu nó không phải Cổ Thú, cô vốn ngay cả cái chết cũng không sợ, cô còn sợ gì chứ?”
Nhớ đến lời nói của Vu Dương trước kia, khi nghe lại lần nữa, tôi vẫn cảm thấy chẳng thấm vào đâu.
Tôi thở dài, cười cười cảm kích với Thẩm Thiên Huy, như đã trút bỏ được chút gì đó, cảm thấy dễ thở hơn. Nói rằng không sợ chết, đó là giả, bất cứ sinh vật nào cũng có bản năng muốn sống sót, tôi có ý nghĩ như vậy, cũng chỉ vì đủ loại quái vật khiến tâm trí tôi mệt mỏi, cảm thấy không chịu nổi gánh nặng mà thôi.