Cửu Biện Liên - Quyển 12 - Chương 18: Hậu phi tranh giành tình cảm
Huyền Kỳ biết tôi đang khó hiểu, nên mới chậm rãi kể mọi chuyện ra.
Khi Vu Dương bị bắn ra xa, rơi xuống mặt đất không cách nào nhúc nhích, Đại Hình Quan đang từ từ bước đến, Quỷ Ẩn bỗng nhiên lên tiếng.
“Vân phi, không thể giết cô ta.” Cô ta nói.
Tử Vân liếc cô ta một cái: “Giết thì sao? Cô cứ mang thi thể của cô ta về mà báo cáo kết quả.”
“Đại nhân từng dặn riêng, cho dù muốn giết cũng phải giết lúc hồn phách cô ta còn trong thân thể, thân xác này không thể làm được gì cả.”
“Đại nhân? Đại nhân nào chứ?” Tử Vân ngạo mạn hất cằm.
Sắc mặt Quỷ Ẩn không tốt lắm, nhưng vẫn cố nhịn: “Đại Hình Quan đại nhân.”
Tử Vân ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ờ, tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là hắn à.”
Dừng một chút, vẻ mặt cô ta trở nên lạnh lẽo nghiêm nghị: “Quỷ Ẩn, nghe cho rõ đây, cô là nô tài của hắn, nhưng tôi không phải, chưa kể, hắn cũng chẳng là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một nô tài của bệ hạ, không có bệ hạ, hắn ta có ngày hôm nay à? Cho nên, hắn có dặn dò cái gì, không liên quan đến tôi, đứa con gái kia, tôi muốn giết thì giết, không tới phiên cô xen vào.”
Quỷ Ẩn không nói, vẻ mặt lộ sự âm trầm, trong mắt hiện lên sát khí mà ai cũng có thể nhìn rõ.
Lúc này, Ảm Hỏa trong tay Vu Dương bay ra, Quỷ Ẩn thấy tình cảnh này, dùng tốc độ không ai ngờ tấn công.
Tử Vân còn đang đắm chìm trong sự khiếp sợ khi trận bị phá, không ngờ Quỷ Ẩn sẽ làm như thế, lập tức bị đánh trúng, mãi cho đến khi gai Thanh Thương xuyên qua rồi rời khỏi cơ thể, mắt cô ta vẫn trừng lớn, vẻ mặt khó tin.
Quỷ Ẩn sau khi đắc thủ, lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Cùng lúc đó, trần nhà khôi phục lại hình dáng ban đầu, Vu Dương rơi từ trên đó xuống, sau khi hiện ra trước mặt mọi người, đưa hồn phách của tôi vào lại bên trong thân thể, rồi mới xem xét tình trạng của mọi người.
Diệu Diệu, Thẩm Thiên Huy và Lưu Hà chỉ bị phong kín mạch máu, sau khi giải xong thì không có đáng ngại. Lưu Hà sau khi có thể hoạt động trở lại thì giải độc trong cơ thể mọi người, sau đó mới đi kiểm tra vết thương của Tử Vân.
Vết thương của Tử Vân vô cùng sâu, nằm trong vũng máu, chi còn một hơi thở cuối cùng.
Đối với người đang hấp hối, Lưu Hà cũng không bỏ đá xuống giếng, đút một viên thuốc vào miệng cô ta, quay đầu lại nói: “Quỷ Ẩn ra tay thật độc ác, tôi không có cách nào cả. Có điều gì muốn nói thì nói đi, thuốc của tôi chỉ có thể giảm cơn đau đớn, nhưng không thể cứu mạng, duy trì không được bao lâu đâu.”
Tử Vân run rẩy, đưa tay về phía Thẩm Thiên Huy.
Ánh mắt Thẩm Thiên Huy phức tạp nhìn cô ta, không hề do dự nắm chặt cái tay kia.
“Kể từ khi em rời khỏi nhà họ Thẩm, bên cạnh vẫn luôn có người của bác anh, ông ta vì phòng ngừa anh tìm em, cứ mấy ngày lại cho người tới bắt em dọn nhà, cứ trốn đông trốn tây như thế, phiêu bạc không ngừng, thật sự đã khiến em vô cùng phiền chán.” Tử Vân thở hổn hển một lúc lâu mới mở miệng “Em học uống rượu, hầu như mỗi tối đều say mèm. Vào rạng sáng một ngày năm năm trước, sau khi từ quán rượu đi ra, lúc đi qua một cái hẻm, em vô tình nhìn thấy một người đàn ông trung niên, dùng tay cắt đầu một người khác.”
Nói rồi, cô ta trông có vẻ mỏi mệt, từ từ nhắm hai mắt lại.
Không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều đợi cô ta nói tiếp.
Sau khi nghỉ ngơi chừng ba bốn phút, Tử Vân mới lại mở mắt ra: “Em lập tức tỉnh rượu, ngay cả việc hét lên cũng quên mất, chỉ biết ngờ nghệch đứng đó, nhìn người đàn ông trung niên kia từ từ đi tới. Khi ông ta dùng bàn tay đầy máu chạm vào cổ em, em vì sợ hãi cái chết mà không tự chủ được, quỳ xuống, dập đầu liên tục, bảo rằng chỉ cần giữ lại mạng sống, muốn em làm gì em cũng đồng ý. Cuối cùng, ông ta không giết em, mà đánh em ngất xỉu. Lúc tỉnh lại, đã là trời sáng, em đã đến một nơi xa lạ, hóa ra tối đó, em và ông ta đã có quan hệ vợ chồng. Năm đầu tiên, ông ta chưa bao giờ để em ra khỏi căn phòng đó, phái mấy người hầu hạ đều là những kẻ không câm thì điếc, nhưng em hiểu rõ, ông ta không phải người.”
“Đó là Lang Vương à?” Người hỏi, như mọi khi vẫn là Huyền Kỳ.
Tử Vân khẽ gật đầu, hơi thở hơi gấp gáp, ánh mắt dại ra nhìn trần nhà: “Bởi vì em đã lớn lên ở nhà họ Thẩm, nên đối với mấy thứ không phải con người cũng không quá sợ hoặc bài xích, huống chi ông ta đối xử với em cũng không tệ. Năm tiếp theo, em tìm cơ hội nói những điều này cho ông ta biết, ông ấy hơi kinh ngạc, lúc này mới nói cho em biết mình là vua của Lang tộc.”
Nói đến đây, cô ta bỗng nhiên ho khan kịch liệt, phun ra vài ngụm máu, nước mắt chảy xuống: “Thiên Huy, anh hận em à? Em biết em không đúng, em chỉ là một đứa con gái, cái gì cũng không biết, cho dù có đi cùng anh, nhà họ Thẩm cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cuộc sống sẽ khó khăn gấp bội, em không muốn trở thành gánh nặng của anh, anh hiểu không?”
Thẩm Thiên Huy khẽ thở dài, không đáp.
“Mê Hồn trận là Lang Vương dạy cô à?” Vu Dương ở bên cạnh hỏi.
“Không, là Đại Hình Quan, Khâm Nguyên cũng là do hắn ta cho tôi.” Tử Vân lắc đầu. “Hắn nói cho tôi biết đến sự tồn tại của Lưu Hà, nói Vu Dương là người cô ta yêu, nói muốn tiêu diệt Vu Dương, thay Lang Vương lấy Di Thiên châu và Cửu Biện Huyết Liên, nhưng khổ nỗi ngôi nhà này có kết giới bao bọc, không thể đi vào, hỏi tôi có phải có quen với Thiên Huy hay không.”
Nói rồi, cô ta lại nhìn Thẩm Thiên Huy một cái, nói tiếp: “Lúc đầu tôi vẫn không tin là Thiên Huy sẽ bị dính líu vào chuyện này, cho đến khi tìm ra “nước mắt tình nhân”, mới phát hiện anh ấy thật sự ở đây. Tôi nghĩ, mặc dù đã lâu không gặp, nhưng nếu tôi đã đi tìm anh, anh chắc chắn sẽ không từ chối không cho tôi vào, nếu lần này thành công, không những báo được mối thù cướp chồng, mà còn có thể khiến Lang Vương tín tưởng và sủng ái tôi hơn, huống chi đi cùng còn có cao thủ như Quỷ Ẩn, thoạt nhìn có thể nói là không hề có sơ hở, không ngờ….”
“Không ngờ hóa ra cô cũng là chỉ bị lợi dụng.” Lưu Hà lạnh lùng tiếp lời.
Hai mắt Tử Vân đẫm lệ miễn cưỡng cười cười: “Đúng vậy, tôi chỉ bị lợi dụng. Cô nói không sai, tôi dùng thuốc, thuốc này có tác dụng phụ, tôi cũng có biết. Tuy rằng loài người sinh sống trong giới yêu quái cũng không được đối đãi quá tốt, nhưng trong Lang tộc, là phi tử của Lang Vương, tôi cũng không cần trốn đông trốn tay. Tôi cho là cuộc sống như thế cứ tiếp tục, không ngờ, cô xuất hiện, Lang Vương bắt đầu không còn quan tâm đến tôi, thậm chí, còn ra tay đánh tôi, cho nên, tôi mới xung phong nhận việc này, đi cùng Quỷ Ẩn.”
Nói một hơi những điều này xong, Tử Vân cũng không nhịn được nữa, thân thể run dữ dội, sắc mặt tái xanh, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cầm chặt tay Thẩm Thiên Huy, dường như đang cầu khẩn: “Thiên Huy, Thiên Huy, anh đừng hận em, đừng hận em, em từng yêu anh đến vậy, em không có cách nào khác, không có cách nào….”
Nói tới đây, giọng nói càng lúc càng nhẹ, cuối cùng thì yên hẳn.
Khi tay cô ta mềm rũ xuống, một linh hồn màu trắng mờ từ từ bay khỏi đỉnh đầu Tử Vân, thoạt nhìn không được trọn vẹn lắm, một lúc lâu sau đã không còn thấy đâu nữa. Còn thân thể của cô ta, chỉ trong vài giây đã dần teo nhỏ lại, cuối cùng biến thành một đống cát bụi, trên sàn nhà, chỉ có bộ quần áo là có thể chứng thật cô ta đã từng tồn tại.
“Sau đó, Diệu Diệu đi gọi Tham Lang.” Huyền Kỳ nói “Cuối cùng, em đánh thức chị dậy.”
Nghe xong cả câu chuyện, tôi đột nhiên cảm thấy thương hại Tử Vân.
“Thật là gieo gió gặt bão.” Lưu Hà bôi thuốc lên mặt mình, đau đến hít mấy hơi, nói chuyện cũng không hề khách khí “Một con người, trở thành phi tử của một vị vua đứng đầu một tộc yêu quái, vậy mà còn chưa biết dừng. Tôi nghĩ, thuốc đó tám phần là do Đại Hình Quan cho cô ta, cô ta biết tác dụng phụ của nó, vậy mà còn dám ăn.”
“Thuốc gì?” Huyền Kỳ nhất định đã muốn hỏi câu này lâu rồi.
“Tha Thai hoàn.” Lưu Hà đáp “Mới đầu là do một người chế ra, nhưng sau này, lại phát hiện tác dụng phụ của nó quá lợi hại, nên mới phá hủy chúng, nhưng vì phương thuốc là thành quả cực khổ nghiên cứu mà thành, không nỡ bỏ, nên mới niêm phong lại. Sau này, không biết vì sao, nhưng loại thuốc này thật sự đã bắt đầu xuất hiện.”
Huyền Kỳ cảm thấy thật kì diệu, không kiềm được “ồ” lên, lại hỏi: “Vậy làm sao cô biết là cô ta uống loại thuốc này?”
Lưu Hà bôi thuốc xong, lấy ra gương nhỏ soi soi, nhìn mặt mình bị đánh thành như thế, không khỏi muốn nguyền rủa mấy tiếng, nhưng ngại mặt mũi của Thẩm Thiên Huy, lại không dám nói quá, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ cần nhìn cô ta dở dở ương ương, dáng vẻ như cái xác chết biết đi là biết ngay.”
Sau đó, cô ta suy nghĩ một chút, lại giải thích: “Tha Thai hoàn có tác dụng với con người, có thể tăng thêm sức mạnh, giữ vững dung nhan không già, khá mạnh, có thể tạo ra nội đan nữa đấy. Thế nhưng, nó lại không thể làm hồn phách gắn kết với nội đan, ngược lại, độc của thuốc sẽ ăn mòn hồn phách, khoảng chừng ba năm trăm năm, người đó sẽ trong một đêm thay đổi hoàn toàn, quá mười mấy năm nữa sẽ chết, mà trong mười mấy năm này, cơ thể sẽ hoặc nóng hoặc lạnh, hoặc đau nhứt hoặc ngứa ngáy, tóm lại là chết vô cùng đau đớn, bởi vì hồn phách đã bị đâm thành nhiều lỗ nhỏ, khi chết khó tránh khỏi hồn phi phách tán.”
“Ghê như vậy, thế mà cô ta còn dám uống thuốc này?” Huyền Kỳ nghe thấy thế thì sợ hãi, không khỏi rụt cổ.
“Vậy mà vẫn có người dám đó, chẳng những có, còn rất nhiều nữa là!” Lưu Hà chẳng buồn để ý “Ba trăm năm, đối với loài người mà nói, thật sự là rất lâu đó.”
Tham Lang cũng chậc chậc tiếp lời: “Thật đó, loài người là vậy đó, vì vinh hoa phú quý, cái gì cũng không quan tâm, dũng cảm đáng khen.”
“Mọi người bớt lời đi.” Tôi sợ Thẩm Thiên Huy đau lòng, khẽ ngăn cản họ nói loài người thế này loài người thế kia.
Không ngờ, câu nói này lại càng khiến Lưu Hà xem thường: “Tôi càng thích nói nhiều đấy, cô làm gì tôi?”
Tôi rất bất đắc dĩ, cũng không biết đắc tội cô ta lúc nào, đành làm như không nghe thấy.
“Tiên tử đã khiến đối phương chú ý, phải cẩn thận đó.” Thẩm Thiên Huy chuyển đề tài, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không hề đau lòng chút nào.
“Không sao.” Lưu Hà phất phất tay, dáng vẻ không sao cả “Tôi có thể ứng phó, yên tâm đi.”