Con Quỷ Truyền Kiếp - Chương 17
– Đây rồi cô xem lúc nãy với cô tôi làm thế nào thì bây giờ với ông Hammond tôi cũng làm như thế; cô cũng sẽ nghe thấy đúng những câu tôi đã hỏi cô.
Mắt Oliver vẫn không rời cái mặt đồng hồ bóng loáng.
Sau đó vài phút, Luna hỏi chàng:
– Ông thấy trong người thế nào?
– Tôi thấy hơi mệt.
– Mắt ông mỏi đó. Mí mắt cứ rung động hoài kìa! Ông cố chống mắt cũng không được kia đó!
Chàng bắt đầu chớp mắt rất mau,. Nàng khiến:
– Ông nhắm mắt vào, mà đã nhắm mắt là không thể mở mắt ra được nữa.
Mí mắt chàng liền buông xuống. Luna đưa tay khoa mấy điệu làm phép cho đến lúc chàng hoàn toàn chìm vào giấc thôi miên. Nàng bảo Swanhild:
– Ông anh cô là một con đồng tốt nhất đó.
Oliver theo các cử chỉ của nàng, mắt chàng lúc ấy đã mở và đờ đẫn như một người ngủ mơ hay như một người lòa. Swanhild nói vào một câu:
– Tôi cứ tưởng là lầm. Miss Hammond, cô nói chuyện với ông ấy xem.
Nhưng Swanhild hỏi mấy câu đều không đáp lại:
Luna cắt nghĩa:
– Ông ấy chìm trong một giấc thôi miên nặng lắm rồi đó, và hiện hoàn toàn ở trong tay tôi, chịu theo thế lực sai khiến của tôi.
Nàng mỉm cười thấy vẻ kinh ngạc của Swanhild:
– Lúc nãy, cô cũng y như thế.
Đến ngồi đối diện Oliver, nàng bảo:
– Ông Hammond! Tôi muốn biết những điều ông còn nhớ về lịch sử nước Anh.
Nàng hỏi chàng hết câu nọ đến câu kia, từ triều vua George V trở lên đến đời quyền phiệt Guelfes và đến nhà Stuarts. Có những câu thông thường, đến Swanhild với Gođard cũng có thể đáp được, nhưng lại có những câu xa xôi quá sức biết của hai người. Khi thì Oliver trả lời được trơn tru, giọng nói đều đều, khi thì phải ngẫm nghĩ đôi lúc. Lúc nhắc đến cái tên của Charles Đệ Nhứt, một ánh sáng chăm chú thoáng hiện trong mắt Oliver. Chàng nói ngay:
– Người bị trảm quyết.
Luna khen:
– Phải đó. Vậy ông có nhớ hoàng hậu Mary Tudor không?
– Mary… Mary Tudor ử… A! Phải rồi, Mary ác phụ! Có, có lẽ tôi cũng… nhớ ra.
Bỗng chàng ngập ngừng, Luna khiến:
– Ông cứ nghĩ đến người đàn bà ấy đi! Và nghĩ đến cái triều đại của bà ấy, nghĩ trong ba phút.
Chàng cau trán lại, nhìn trân trân phía trước mặt rồi nói:
– Tôi nghĩ đến rồi.
Luna thình lình hỏi:
– Thế ông có nghĩ cả đến Derek Carver không?
Chàng khẽ giật mình rồi thẳng người lên, khẽ kêu lên một câu đáp:
– Derek Carver! Tôi biết cái tên Carver này rồi! Derek Carver!… Trời, sao mà kinh khủng thế! Tôi thấy thứ mùi… một thứ mùi kinh tởm… Derek Carver… Trời ơi! Cái tên này sao mà gợi ra những điều khủng khiếp thế!
Gương mặt chàng lộ rõ một sự lo sợ quá sức. Năm ngón ghì nắm lại ở cái bàn tay không bị thương, chàng run cầm cập khắp mình, trông chẳng khác gì một người đang mắc vào trong một giấc mộng kinh hoàng hay chịu một cực hình không thể tả được.
Hoảng hốt cũng gần như Oliver, Swanhild muốn đến gần anh xem, nhưng bà Yorke nắm giữ tay nàng ngồi lại. Luna thì mím miệng thành một đường nghiêm nghị, nét mặt giống như một khuôn mặt nạ trơ trợ Nàng dằn từng tiếng:
– Hoàng hậu Mary… Derek Carver.
Oliver cất cao tiếng đáp:
– Tôi biết! Tôi biết rồi! Mà cái mùi kia, chính là cái mùi tôi với em tôi đã ngửi thấy khi đi qua Stréatham là chỗ họ đang chữa đường… Phải, phải: cái mùi hắc ín nấu lỏng… Không, mùi hắc ín đốt cháy… Với mùi khét ở những tội nhân thiêu sống! Trời! Ghê gớm quá!
Luna liền nhẹ tay vuốt trước trán, lẩm bẩm nói:
– Quả thực, tôi tưởng là… Mà tôi vừa ngủ dậy phải không? À, tôi nhớ ra rồi, miss Bartendale, tôi nhớ đã nhìn mãi đôi mắt của cộ Tôi thấy đôi mắt đó mông mênh lớn và tôi tưởng chừng bị lôi cuốn trong một luồng sáng chói lói. Thế rồi mọi sự đều biến đi.
Luna mở một cuốn sách lớn đến trang có một mảnh giấy đánh dấu trước: mảnh giấy chi chít lời ghi chú viết taỵ Nàng quay ngoắt lai và reo lên:
– Thực là kỳ diệu! Bây giờ ta làm tiếp việc lúc nãy đi, ông Hammond.
Sau đó một lát, Oliver lại chịu giấc thôi miên nữa. Những dấu hiệu lo sợ lại hiện lên trong lúc chàng lẩm bẩm hoài:
– Mary Tudo… Carver…Nhựa đường bốc cháy…
Luna truyền lệnh:
– Thôi! Đừng nghĩ đến Mary nữa. Bây giờ thì đã triều Henry Tudor, Harry of Richmond. Hãy tưởng tượng đến người này; và đến một thanh gươm. Thế nào, sự liên tưởng kia khắc ông đến những điều gì?
– Tôi nhớ đến Magnus Pháp sư làm hiệu cờ ở trận Bosworth.
– Được lắm. Nghĩ đến cụ Pháp sư Magnus đi. Ông thấy những gì?
– Tôi thấy ngôi mộ của cụ này… Cái phòng bí mật này… bức chân dung này…
Chàng đã trở lại bình tĩnh và nói những lời ấy một cách rẽ ràng.
– Ông hãy cầm trí lại và lần lượt kể từng thứ một, theo cái thứ tự diễn ra cho ông thấy. Cái ngôi mộ kia khiến ông nghĩ đến cái phòng bí mật phải không?
– Không, bức chân dunbg mới làm tôi nghĩ đến. Bức tranh này dẫn đường cho tôi tưởng đến phòng Holbein và do phòng Holbein tôi tới phòng thí nghiệm, nó nhắc tôi nhớ đến những vật ta tìm thấy hôm qua, tức là cái bàn tay với thanh gươm cổ.
– Về chuyện cái bàn tay ông biết được những điều gì?
Chàng nghĩ một lát rồi mới nói:
– Không biết gì hết. Còn về thanh gươm thì, ồ này…
– Ông nhớ được những gì?
– Tôi không thể nói rõ được.
Luna liền mở ngăn kéo bàn giấy lấy ra chiếc lưỡi gươm đồng rồi đặt vào tay Oliver mà khiến:
– Ông nhìn thanh gươm này đi, nắn sờ nó cẩn thận đưa lên mũi mà ngửi rồi nói cho tôi biết nó gợi cho ông thấy những gì.
Chàng nhất nhất vâng lời. Một lát sau chàng nói:
– Tôi biết rồi. Tôi nhận thấy một mùi… một mùi ở đây…
Luna có vẻ ngac nhiên.
Oliver vẫn giữ vẻ mặt chăm chú nghe ngóng, hai cánh mũi mấp máy như người cố tìm biết tên hiệu một mùi hương nào. Đoạn chàng đứng lên, bước thẳng về phía bàn giấy. Chàng trỏ vào vào một cái bình trong đó cắm cái bó cỏ lá mà người phóng viên Thomas Curtiss đã tặng cho nàng.
Chàng trỏ vào cành lá thông, bảo nàng một giọng đắc ý:
– Đây rồi. Tôi tưởng đến một khu rừng… Còn thanh gươm thì… Có ba kỷ niệm liên lạc với nhau: những cây thông, thanh gươm và… Ồ! Đó là những vật giống nhau, dài mảnh và bóng loáng… phải! Bóng loáng.
Chàng bỗng ngẩn người ra, im bặt. Rồi bỗng lại reo lên một tiếng, chàng bước đến trước mặt Swanhild lúc đó nín hơi, lặng người đi vì hồi hộp.
– À đây, đây rồi! Những mớ tóc, mớ tóc hung vàng và tết bím, hai cái bím to chẳng kém gì cổ tay tôi đây này và hai đầu cùng tụm lại thành một búi! Và ở cạnh hai món tóc ấy tôi vẫn còn thấy… Ồ! Tôi nhớ ra rồi, tôi thấy có…
Chàng khoa tay lên không khí để tiếp theo câu nói dở dang.
Luna reo lên:
– Ông thấy một dấu chữ thập ngoặc, phải không?
Chàng lửng lơ đáp:
– Ngày xưa chúng tôi không gọi như thế.
– Gọi là Fyl fot, chứ gì?
– Phải: Fyl fot.
– Ông có thể đọc được những chữ khắc trên đốc gươm kia không?
– Không. Nhưng mà (chàng nói tiếp sau khi nhìn kỹ thanh gươm), bên những chữ khắc lại còn thứ khác nữa. Cô nhìn ở phía trái miếng đồng mà xem, ở dưới lớp hoen rỉ ấy.
Luna đến bên, đặt một tay lên trán chàng để giúp chàng thấy rõ cái cảnh tượng gợi lên. Trong mắt của Oliver chiếu ra một vẻ tuyệt vọng thê thảm.
Bà Yorke lặng lẽ bảo cháu:
– Thôi đi, Luna.
– Chính Luna lúc đó cũng đã quá nhọc mệt. Nàng liền truyền bảo:
– Ông lại ngồi xuống. Ông tỉnh dậy, quên hết đi và tỉnh dậy!
Nàng đưa đầu ngón tay lướt nhẹ trên mí mắt chàng. Oliver mở mắt ra, hết sức bình tĩnh. Chàng ân cần hỏi Luna:
– Miss Bartendale xem chừng mệt nhọc lắm thì phải.
– Vâng, có thế. Buổi thí nghiệm cũng khá lâu.
Bà Yorke giảng giải cho mọi người hiểu:
– Là vì trong những cuộc này, sự gắng sức của trí não làm nhược người cả đôi bên: nhà thôi miên cũng như người chịu thôi miên.
Swanhild hỏi Luna:
– Miss Bartendale, cô có biết rằng cả hai anh em chúng tôi đều ghét cay ghét đắng cái mùi hắc ín nấu, không nhỉ?
– Tôi không biết.
– Đấy là một tính gia truyền của nhà tôi.
Cái đó cố nhiên. Nếu vậy thì tôi đã tìm thấy duyên cớ tại sao lại có cớ sự sợ ghét cái mùi đó rồi, miss Hammond ạ. Nó có đã từ cái hồi tàn sát năm 1555 kia. Bây giờ, tôi đi xếp gọn lại những điều tôi đã ghi chép vừa rồi, còn cô trong lúc đó thì kể lại cho ông anh cô những câu ông ấy đã trả lời tôi. Xong rồi tôi sẽ đọc cho cô với ông Hammond biết thiên lịch sử gia đình nhà cô từ cổ chí kim, theo những tài liệu mà tôi đã lượm được.