Con Quỷ Truyền Kiếp - Chương 11
Một bầu yên lặng nặng nề chìm phủ khắp phòng: Swanhild, Oliver với Gođard trầm ngâm tưởng nhớ đến cổ tích ghê sợ. Ánh sáng bên ngoài lọt qua cửa sổ chỉ vừa đủ để khiến cho có vẻ huyền ảo trên những bộ mặt (đổi khác đi vì thứ bóng tranh ngày tranh tối bên trong) cũng như trên cái vật nâu sẫm và ghê tởnm rơi trên mặt bàn. Duy chỉ có một mình Luna là có vẻ thực hiện.
Mãi sau Oliver mới hỏi:
– Bàn tay danh vọng nghĩa là thế nào, miss Bartendale?
– Là bàn tay một kẻ giết người, bị thắt cổ chết. Người ta ướp tay ấy bằng liễu thạch với muối sau khi đã đốt lá cỏ phượng vĩ đực và cỏ mã tiền để sấy cho khô.
Oliver đưa mắt nhìn cái bếp lò. Chàng hỏi:
– Thế còn những vết kinh tởm ở trên đầu những ngón tay kia tự đâu mà có?
– Ở những ngọn sáp nấu bằng mỡ người. Những điều ấy đều có ở trong sách Tà thuật Tự điển và cũng ở trong pho sách ông đang tỳ tay lên kia.
Gođard rùng mình lên. Luna lại nói:
– Có “bàn tay danh vọng” này, người ta dễ tìm được những kho của chôn giấu.
Swanhild hỏi:
– Thế, nó liên hệ ra sao đến chuyện con quái vật.
– Cái đó thì chỉ có trời biết! Có lẽ ta tìm được dấu hiệu có ích trong cái gói thứ hai này.
Gođard cẩn thận giơ cái gói ra:
– Nặng.
Một vật rất đẹp màu xanh và vàng lấp lánh rơi xuống mặt bàn. Đó là một cái đốc gươm bằng đồng đã rỉ. Hình hai giải băng bằng đồng quấn lấy cái nắm chuôi gươm. Lần này mới thấy Luna tỏ ra vẻ kinh lạ. Cô ngắm nghía kỹ càng cái vật mới tìm được đó và nói:
– Thứ gươm này thuộc vào loại cổ kiếm. Tôi rất lấy làm lạ sao nó lại có trong này. Cụ Pháp sư chắc hẳn đã chế cái bàn tay kia để dùng vào việc riêng của mình, nhưng còn thanh gươm này thì chẳng biết ông cụ lấy được ở đâu rả Mà tại sao ông cụ lại giấu nó cùng với cái bàn tay nhỉ? Cô chỉ cho Swanhild thấy hai miếng băng vàng khảm vào mặt đồng cũ. Tuy đã nhẵn mòn, song vẫn còn rõ được những dấu hiệu trên đó. Cô bảo:
– Đấy là cổ tự Bắc Âu. Những chuyện cổ tích miền Bắc thường vẫn nói đến những lời thần chú khắc trên các đồ binh khí. Nếu quả thực thanh gươm này không phải là của già thì đã có được trên hai ngàn năm rồi. Chỗ khảm vàng kia có lẽ mãi lâu lám về sau mới thêm vào đó.
Oliver kinh ngạc, nhìn người thiếu phụ hỏi:
– Chả lẽ cô cho rằng con quái vật phát khởi từ miền Bắc, vào thời đại loài người mới biết đồng, sao?
– Không, tôi không bảo thế. Bởi vì cái ta tìm thấy đây ta cũng chẳng biết có dính dáng đến nó không kia. Nhưng từ trước tới nay, việc khảo cứu môn quái vật và phù thủy, dân miền Bắc Âu người ta vẫn xao lãng một cách kỳ dị (ta không thể căn cứ vào đâu được để mà nói); song một cổ tục ghê ghớm lưu truyền từ cái miền u ám và giá rét kia tới đây cũng có thể có được lắm chứ! Nhưng tôi xin thú thật rằng hiện giờ thì tôi chưa tìm được một đường lối nào mà dò.
Olievr có ý nói để an ủi cô:
– Trong một ngày cô cho chúng tôi biết được nhiều điều hơn kẻ khác trong bốn trăm năm nay.
– Tôi chỉ mới thấy rõ nhất được điều này, nó làm câu chuyện rắc rối thêm lên: là những việc xảy ra với những ngày tháng không có gì ăn nhập với nhau hết. Nếu, quả như lời cụ Warlock đã trối lại, sự bí mật khám phá ra được là nhờ bàn tay với thanh gươm này, thì sao trước khi chết, ông cụ lại không cho biết chỗ giấu những của ấy? Mà nếu những của ấy không có gì liên lạc với con quái vật, thì sao ông cụ lại phải giấu giếm những của ấy một cách khôn khéo đến thế?
Swanhild bàn:
– Hay là ta tìm mãi sẽ thấy được điều gì khác nữa cũng nên.
– Cái đó chưa chắc! Cái bàn tay, cũng như cái hũ sành và cái bếp lò dùng để nấu chất muối ướp và sấy cái bàn taỵ Duy chỉ có những thứ ấy là những vật khác thường mà khoa thuật của tôi thấy được.
Swanhild thử ngỏ một ý:
– Thế ngộ lại là một vong hồn thì sao?
– Nếu có vong hồn nào lần khuất trong đây thì mấy con chó kia và cả tôi nữa sẽ cảm biết được ngay tức khắc.
Swanhild lại hỏi:
– Nhưng, nếu sự bí mật lại ở trong cái trời thứ năm kia thì sao?
Luna hơi nhíu mày. Nàng chậm rãi đáp:
– Tôi chưa để tâm xem xét đến điều ấy.
Theo một cách thức cô dặn bảo, mọi người đi gõ các mặt tường, nhưng không thấy gì. Rồi cô giao cho mỗi người dò xét cẩn thận trong một pho sách, để xem có những dấu ghi chú bên cạnh trang hoặc có những chữ gạch dưới có thể ghép thành một thứ di ngôn bí mật nào chăng. Khi Luna xem xong pho sách về phần mình cô liền đi nhìn lại khắp phòng trong lúc bọn kia tiếp theo công việc của họ. Cái phiến đá khắc chữ khiến cô chú ý đến. Luna lau chùi cẩn thận cho hết bụi cát bám trên. Swanhild bảo cô nàng:
– Tôi có một tấm ảnh chụp rất rõ, nếu cô muốn xem, tôi sẽ đưa cho cô xem. Trên ảnh cũng chỉ có những câu vè mà cô đã nghe tôi đọc trước.
Luna:
– Phiến đá này có lẽ đã bị nậy lên từ trước khi xảy ra cái thảm kịch cho cụ Warlock, vì chỗ trống dưới đất (chỗ đặt viên đá khi trước) tôi thấy cũng ám két những muội khói như mọi chỗ khác trong phòng này, mà cái bếp lò kia thì từ ngày ông cụ mất không đốt lên lần nào cả. Thế ra cái phiến đá này vẫn ở nguyên chỗ trong cả cái thời kỳ ông cụ làm việc ở đây.
Swanhild:
– Ồ! Không. Một phần mãnh vỡ đã dùng để làm cái bếp kia. Đấy cô trông, vẫn còn những chỗ vỡ còn mới hơn.
Luna:
– Vậy, thế ra ông cụ Warlock cho là những câu vè khắc trên phiến đá không có một ý nghĩa đặc biệt nào ư?
– Những câu ấy không ẩn một sự bí mật nào. Đó chỉ là một lời dặn trước.
– Cô em nên biết rằng, không còn cái gì khêu gợi sự ngờ vực của tôi bằng những việc bề ngoài có vẻ minh bạch nhất. Trong việc này, nếu những câu vè kia không có một ý nghĩa nào hết thì vì cớ gì người ta lại mất công khắc vào phiến đá ấy?
Swanhild vẻ trầm ngâm:
– Tôi chưa lần nào ngẫm nghĩ đến điều đó. Thế còn cô, cô có ý kiến nào không?
– Không vì những ngày tháng hỗn độn khiến tôi cũng khó nghĩ. Mỗi chi tiết trong các việc, từ thanh gươm tối cổ cho đến việc cụ Warlock lấy những mảnh đá để bắc lò, đều có liên lạc đến vấn đề này mới phải. Nhưng hiện giờ thì tôi lại không thấy sự liên lạc! Kìa, hai ông kia xem sách xong rồi. Thế nào? Các ông có tìm được sự gì lạ không?
Oliver lắc đầu:
– Ông cụ không để một dấu tích nào đáng để ý về các tội của ông cụ.
Luna sửa lại:
– Hay là bề ngoài không có gì đáng để ý. Nhưng thôi, ở đây thấy lạnh rồi đấy, mà tôi tưởng hiện giờ chúng ta cũng chẳng làm được việc gì trong này nữa. Mang những cái này ra khỏi phòng có được không, hở ông Hammond?
– Được ạ. Cô muốn đem cái gì thì cư đem. Nhưng chẳng nhẽ cô định lấy cả bàn tay ra nữa sao?
– Cái bàn tay ma quái ấy ư? Không! Đến cầm gậy mà đụng vào tôi cũng chịu! Nhưng tôi muốn đem cái đốc gươm kia trao cho một nhà bác học chuyên môn khảo về cổ ngữ Bắc Âu, thôi.
– Cô lấy tay cầm đến cũng không có gì đáng lo ngại chứ?
– Không. Phép tai họa của yêu quái chỉ nhập ở bàn tay kia với những vật liệu dùng để chế hóa cái bàn tay ấy thôi. (Cô chìa cái đốc gươm ra). Đây này, ông cứ nhìn xem một vật đẹp đẽ như cái đốc gươm này không lẽ gieo họa cho người được.
– Nếu vậy, xin cô cứ đem lên. Còn cái bàn tay kia thì tính sao bây giờ?
– Ông lại bỏ nó vào nơi đã giấu nó. Tôi sẽ có cách khiến nó thành vô hại được.
Gođard lại đầy phiến đá dựng bàn tay vào hõm tường như trước. Luna lấy trong sắc ra một chất dẻo màu trắng và lấy thứ cỏ lá khô đem trát vào đường kẽ. Cô giảng giải:
– Lá tôi trục được ma quỷ, còn sáp ong làm chúng bại liệt ở một nơi. (Thấy bọn kia giương mắt ngạc nhiên nhìn, cô tiếp luôn). Tôi thì tôi không nhất quyết tin ở hiệu lực của những thứ này lắm, nhưng nếu nó không giúp được ích gì thì nó cũng chẳng hại gì.
Lúc mọi người ở trong cái phòng bí mật cùng bước ra, lúc tai lại nghe tiếng ồ ồ thê thảm của nguồn nước đen tối, họ cùng lấy làm vui mừng. Oliver thở ra một tiếng dài và rùng mình.
Gođard nói:
– Mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng những cái ta trông thấy vừa rồi thực là gớm ghiếc.
Oliver lầu nhầu:
– Tôi thì tôi không muốn nghĩ đến nữa! Khiếp! Cái mùi xông ra mới kinh tởm làm sao! Mà lạ thực, hình như tôi đã ngửi thấy mùi này ở đâu rồi. Không khí lúc bấy giờ như là đầy những…
Gođard vui vẻ chêm vào:
– Những con bướm đen khổng lồ có những con quỷ xanh trên mình, phải không? Thôi đi, anh chàng này! Đầu anh cũng khá lộn xộn rồi đấy, còn quấy những tư tưởng hắc ám làm gì nữa. Sáng hôm nay như thế cũng đủ rồi.
Luna đưa mắt cho chàng tỏ ý khen phải, nhưng Oliver có vẻ bực tức ngoảnh lại bảo chàng:
– Gođard ạ, tôi không nói đùa đâu. Nếu tôi ở trong phòng ấy lâu hơn nữa thì tôi có thể nhớ ra cái nơi mà tôi đã ngửi thấy cái mùi kỳ quái kia là nơi nào cũng nên.
Giọng nói chàng khàn đi và tay chàng đưa lên thái dương.
Swanhild cảm động quá không biết ngăn giữ cách nào, chỉ lo ngại nhìn chàng rồi đưa mắt cho Luna một vẻ khổ sở tuyệt vọng.
Luna nghiêm nghị nói:
– Bao giờ tôi truyền lệnh cho ông được nhớ lại thì ông hãy nhớ!
Giọng cô dõng dạc vang lên như tiếng kèn quân lệnh bên tai chàng. Oliver khe khẽ nhắc lại.
– Khi nào cô… truyền lệnh cho tôi ư?
– Phải. Mà từ giờ cho đến lúc đó, nếu ông muốn cho cô em được yên ổn và ông được yên ổn, thì ông không được để tâm nhớ lại một tý gì, ông nghe chưa?
Chàng lặng im. Rồi bỗng nói:
– Tôi chắc hẳn cô đã giải quyết được việc này rồi.
– Cũng có lẽ. (Giọng cô không được ôn tồn). Nhưng một nhà chuyên khoa không bao giờ hồ đồ nói ra những điều chưa nghĩ chín. Khi nào tôi biết rõ ý nghĩa những hàng cổ tự kia, lúc đó sẽ là lúc lập luận. (Cô dịu giọng xuống). Còn bây giờ, ông Hammond ạ, bây giờ thì mọi người chúng ta đều cần phải nghỉ ngơi. Cô cất tiếng khẽ cười, nhưng trong giọng nói và trong tiếng cười kia có một sự gì khiến mọi người không ái dám hỏi han câu nào nữa.