Con Ma Dễ Thương - Chương 24
-Mầy làm gì mà suốt đêm cứ lãm nhãm và quơ tay chân lung tung … tao phải đè cái tay mầy mới ngủ được chút đó … hôm nay mầy sao vậy Toàn …
Tôi không còn lòng dạ nào trả lời chú Lộc khi khuôn mặt đầy nước mắt của Hoàng A . và những lời của nàng vẫn còn văng vẳng … nhưng tôi có thể làm gì cho nàng được đây …
-Hoàng A . ơi … em hãy an lòng đi, cho dù em chỉ là một hồn ma nhưng sau nầy như thế nào, ở đâu … anh sẽ không bao giờ quên em …
Thấy tôi im lặng, chú Lộc tưởng tôi giận, chú vả lả:
-Giận tao hả mậy, xin lổi nha … ngủ thêm chút đi …
-Ngủ gì nữa … gần sáng rồi chú không thấy sao …
-Ê mà tao hỏi thiệt mầy nha Toàn … mầy chiêm bao thấy gì mà lãm nhãm hoài … tao lắng nghe mà chẳng nghe được cóc gì hết …
Tôi chưa trả lời thì chú tiếp luôn:
-Thấy cô ấy hả …
-Ừ … nhưng tại chú làm mất hứng hết trơn hà …
-Tao … chú dở mùng ló đầu qua … tao làm gì chớ …
-Thì chú đè cái tay tôi tê cứng … làm sao mà nắm tay cô ấy được chứ ..
Chú Lộc cười hề hề …
-Ô , thiệt vậy hà …
-Giởn với chú thôi, chứ ….
Tôi chưa nói hết câu thì tiếng kẻng báo thức đã nỗi lên ròn rả … Mọi người trong buồng lục đục thức dậy vừa xếp mùng mền vừa ngạc nhiên nói với nhau:
-Ủa, sao hôm nay báo thức sớm hơn nửa tiếng vậy … chỉ mới 6 giờ rưởi sáng mà …
-Chắc là có chuyện gì rồi …
-Hỏng lẻ hôm nay có đợt thả …
-Có lý lắm đó nha … vì cả năm nay chưa có đợt thả nào mà …
Mọi bàn bạc bây giờ đều xoay chung quanh đề tài nầy … và càng hồi hộp hơn khi tên Thi Đua đến cho chú Hải hay là hôm nay đội phải tập hợp ra bải sớm hơn nữa tiếng để nghe Ban Giám Thị trại nói chuyện …
Và đúng như dự đoán của mọi người … Ban GT trại đã đọc danh sách thả ra khỏi trại hơn 200 người … đội 21 của chúng tôi 23 người …mà đa số là các chú Sĩ Quan … chú Lộc cũng như hai bác Tùng và Cán có trong số nầy …
… Lần thả nầy cũng khá đặc biệt là những người được thả thu dọn đồ đạc xuất trại ngay … chứ không phải như nhừng lần trước cả tháng sau mới ra khỏi trại vì thủ tục giấy tờ … Hôm nay những người còn lại thiệt không còn lòng dạ nào để mà cuốc … khi một một số lượng đông đảo được thả như vậy mà không có mình … nhưng rỏ ràng họ thấy những tin tức người Mỹ can thiệp cho Sĩ Quan chế độ củ là có thật … và tôi cũng lạc quan khi hai bác Tùng và Cán được thả … như vậy có thể mình cũng sẽ không lâu … Và đúng như suy đoán … tôi được thả sau gần 2 năm ở tù lảng nhách … Qua tập họp chung với những người được kêu tên thả, bước chân tôi thật nặng trỉu khi nhìn Khang và Tư mếu máo theo đội xuất trại đi lao động và chú Hải còn nói vói theo:
-Về mạnh giỏi nha Toàn … Tôi như nghẹn không biết nói lời gì trước sự ngược đời nầy là người ở lại chúc người về mạnh giỏi … những sự ngược đời luôn luôn có trong cái thiên đường xã hội chủ nghĩa …
Sự mừng vui của gia đình tôi , bạn bè tôi … khỏi nói rồi … Tôi dành ngày đầu đi thăm hết mọi người … Hảng kem của Cậu Ba khang trang hơn với dàn máy mạnh hơn … dĩ nhiên năng suất cũng cao hơn nên trong hãng có thêm vài người mới … sau một buổi nhậu thật linh đình do Cậu Ba, anh Lâm, tụi thằng Tâm Nhỏ, Cảnh, Đức đải …. tôi ngủ thẳng cẳng đến trưa hôm sau mới thức dậy …
Tắm rửa thay đồ xong, tôi mượn chiếc xe đạp của thằng Út để đi lên thăm mộ của Hoàng A . …
… Còn gần một tháng nữa là Tết … nhưng mọi người đã rộn ràng chuẩn bị … nhà cửa sơn phết lại, chợ búa nhộn nhịp hơn … và nhất là ngọn gió Xuân lành lạnh mỗi buổi sáng thật dể chịu trong dòng người đông đúc …
Tôi đạp xe lên Hàng Xanh với bao nhiêu nỗi buồn vui lẫn lộn khi nhìn sự thay đổi của quang cảnh nơi nầy sau gần 2 năm … Quẹo vào con đường hẽm đưa đến nghĩa trang của chùa Phước Lâm tôi càng ngạc nhiên khi tất cã những mái nhà lụp xụp khi trước được xây cất kiên cố … và khu nghĩa trang đã bị giải toả thay vào là nhà ở của hầu như những người từ ngoài Bắc mới di dân vào qua cách ăn mặc và giọng nói … Tôi hụt hẩng vì nhất thời không biết làm sao để tìm biết mộ Hoàng A . đã dời về đâu khi những người xung quanh nghe tôi hỏi đều lắc đầu không biết …
Tôi đi ngang nhà của Dì Lan thì thấy nhà cũng đã đổi chủ …