Con Ma Dễ Thương - Chương 20
-Hoàng A . …
tôi buộc miệng kêu lên … nhưng xung quanh tôi vẫn vắng lặng không một bóng người … Tôi trở ra cửa nhìn tứ phía … cũng không có ai … Bình thường chắc là tôi sợ lắm, vì mùi hương nầy tôi làm sao quên được và không phải tôi ao ước muốn gặp cô ta hay sao …
-Tôi không sợ cô đâu … tôi biết là cô mà …
tôi nói thầm cho tôi nghe … nhưng bên tai tôi vọng lại tiếng cười thật trong trẻo … và từ trong căn nhà tên Thi Đua đi vào khi nảy … lờ mờ bóng một cô gái đi ra hướng về tôi và rỏ dần khi đứng trước mặt tôi … Tuy là có chuẩn bị trước nhưng tôi cũng lui lại mấy bước …
-Vậy sao anh nói, anh không sợ em mà … Hoàng A . cười … -phải, đúng là nàng – … và không phải anh muốn gặp em sao …
-Nhưng sao cô … cô …
-Em hiện ra ban ngày được chứ gì … nàng như lúc nào cũng biết rỏ cãm nghĩ của tôi … mình vào trong nhà nói chuyện đi …
Và rất tự nhiên nàng định nắm tay tôi … Phản xạ tự nhiên tôi rụt tay lại vì tôi nghĩ tới bàn tay lạnh như băng của nàng và hơn nữa là tôi sợ nàng sẽ tan mất như lần trước … Như hiểu ra Hoàng A . mĩm cười:
-Em quên, xin lỗi anh nha …
và nàng bước vào trong nhà ngồi xuống ghế … Bây giờ tôi mới có dịp nhìn kỷ Hoàng A . … hôm nay nàng mặc áo bà ba trắng quần đen, tóc nhung mướt buông xỏa loà xoà xuống vai … khuôn mặt đẹp lạ lùng với đôi mắt mà có lẽ suốt đời tôi không bao giờ quên được … nhưng tôi không sao nhìn rỏ được bước chân nàng … vì như có một màn sương mỏng bọc lấy …
-Anh có nhiều chuyện muốn hỏi em lắm phải không … sao không hỏi đi …
nàng lại nheo mắt cười tinh nghịch … cái nheo mắt đã làm tôi đánh rơi cái chén trên nhà Dì Lan … tôi nhớ ra …
-Dì Lan và Thi …
-Anh an tâm đi, họ không bị gì đâu … nàng cướp lời tôi và tiếp … Lần nầy anh bị nạn cũng là phần số của mỗi người … Em đã cố tình giúp anh vượt qua nhưng không được … phải đành vậy thôi …
-Cô giúp tôi lúc nào đâu …
Nàng cười lớn:
-Xì bánh xe, giựt nắp bu-gi , chạy qua cho anh thấy để anh đuổi theo … tại anh không đuổi theo em chi …
-Thì ra hôm đó là cô … vậy còn lão Phón và những tên CA đánh tôi …
-Em được Thượng ân giao cho bổn phận phải đi tìm những cô hồn vất vưởng đưa về an vị tại những nơi họ được nhang khói thờ phụng để chờ ngày đi đầu thai … nên hôm đó em đã đưa bác Phón về gia đình bác … anh Toàn không biết đâu … những người bị chết tức tưởi, hồn oan của họ thường bị u mê không biết đường về nhà …
Nghe Hoàng A . nói, tôi không nghĩ nàng cũng là hồn ma, vì hồn ma mà sao lại đi dắt hồn ma về nhà chứ …
-Anh nghĩ gì , em hiểu mà … dĩ nhiên em phải được đặc lệnh của Thượng ân … giọng của nàng đột nhiên chùng xuống …
-Cũng tại em anh mới sa vào tù tội nên em phải giúp anh thôi … hơn nữa bọn chúng cũng đáng ghét lắm …
-Vậy sao lúc đó cô không cho tôi gặp cô …
-Khoảng thời gian đó thuần âm, em gặp anh chỉ hại anh mà thôi, dù rằng em biết hết những gì anh nghĩ … nên chỉ âm thầm theo để giúp anh thôi …
-Vậy thì cô biết bao giờ tụi nó thả tôi về không ?
-Những gì thuộc về huyền cơ em không thể nói cho anh biết trước được vì chỉ có hại cho anh mà thôi … tuy nhiên anh an tâm đi … đúng lúc thì em sẽ báo cho anh biết …
Rồi nàng lại nhìn tôi cười …
-Hôm nay em chỉ thăm anh thôi, chớ không nuôi được … đừng buồn nha …
Tôi biết ngay Hoàng A . đang trêu tôi, vì những người bị giam khi được người nhà lên thăm cũng đồng nghĩa là được tiếp tế thực phẩm để được sống còn trong cái đói triền miên của chế độ trại giam nầy …
-Tôi cám ơn cô còn không hết … có gì buồn cô chứ … tôi ở đây có bạn bè mà … không bị đói đâu …
-Em biết …
Cũng vừa lúc đó thì tên Thi Đua xuất hiện nhìn Hoàng A . , nàng gật đầu với hắn và nói với tôi:
-Thôi anh Toàn về nghĩ, em phải đi có chút việc … À mà nè, anh nhớ nói với chú Lộc ngủ kế bên anh đó, sáng nay hãy giấu cuốn tập chép bài hát của chú ấy đi … tụi nó sẽ khám xét chổ của chú hôm nay đó …