Con Ma Dễ Thương - Chương 13
Và quả thật, từ trưa ngày hôm nay cho đến những ngày sau, chúng tôi làm chẳng có thời gian để gọi là nghỉ nữa, tất cã kem do hảng sản xuất ra hầu như không đủ để cung cấp cho hai rạp Quốc Tế và Hướng Dương đông nghẹt khán giả … Và trong thời gian nầy, tuy thật là bận rộn, nhưng mỗi khi được rảnh chút là tôi hay nghĩ đến Hoàng A . …
Không biết có phải vì làm việc mệt quá nên khi ngủ là ngủ thẳng cẳng hay không, mà tôi chẳng mơ thấy được nàng nữa … Có những đêm, trời mưa lâm râm, chạy xe trên đường Vỏ Tánh, tôi nghĩ nếu bây giờ mà thấy hai cái chân tréo vào đong đưa như lần trước thì hay biết mấy … Nàng như mất tăm …
Tôi lại nghĩ đến Dì Lan … tại sao không lên thăm Dì Lan và đưa vé mời xem phim cho Thi như đã hứa chứ … Nghĩ vậy nên tôi kiếm lão rạp trưởng Quốc Tế để xin lão hai vé mời … nhưng lúc không cần thì cứ gặp lão hoài, còn khi cần muốn gặp lão thì lão biến đi đâu á … Đến hôm nay, mùng 6 Tết, tôi mới gặp lão … Lão cho tôi hai vé mời xuất 3 giờ chiều mùng 10 lận … nhưng cũng hay vì tôi sẽ có đủ thời gian lo liệu sắp xếp công việc để chạy lên nhà Dì Lan …
Và khi tôi vừa từ trong rạp vác thùng kem không đi ra thì anh công nhân gác cửa chạy theo kêu tôi …
-Ê, Toàn hồi trưa có một cô gái tên Thi kiếm mầy đó …
Tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên …
-Cổ nói có chuyện gì không anh …
-Gởi cho mầy nè …
Anh ta đưa tôi một mảnh giấy vừa cười vừa bỏ đi … Mảnh giấy chỉ có mấy chữ viết vội …” Anh Toàn, đừng lên nhà em nữa … Thi” … Tôi bàng hoàng, có chuyện gì đây … bộ Dì Lan và Thi giận gì mình sao chứ … hay Hoàng A . nói gì … Bao nhiêu câu hỏi, tôi muốn chạy lên nhà Dì Lan ngay để hỏi cho ra … và có lẽ ông trời giúp tôi, nên đến tối khi xuất 8 giờ chuẩn bị vào chiếu thì bị cúp điện … Cả một vùng chợ Thái Bình tối om … Trong lúc Rạp đang lo cho chạy máy phát điện riêng, thì tôi kêu Cảnh bảo nó ở lại trông coi … tôi nghĩ, tôi chạy lên nhà Dì Lan chút trở về cũng kịp, vì rạp chạy máy phát điện riêng rất yếu, các tủ kem nếu đầy quá, kem sẽ bị chảy …
Tôi qua Cầu Bông, lên chợ Bà Chiểu, ngang qua rạp Cao Đồng Hưng chạy chậm chút … định nhìn vào mấy sạp bán thuốc lá coi có Thi không … thì thấy rất đông bọn Công An đang khám xét những người buôn bán nơi đó …
… Tôi nhìn cầu may thôi … chớ tôi có biết sạp thuốc lá của Thi chổ nào đâu khi phía trước rạp Cao Đồng Hưng biết bao nhiêu là sạp … Tôi thấy bọn Công An rất đông bao hết một khu vực lớn để khám xét … Tôi nghĩ bọn nầy thật là ác … mấy ngày Tết cũng không tha … Ý nghĩ của tôi chưa hết … thì tay lái xe của tôi bỗng nặng chịch … không thắng và chống chân xuống kịp thì tôi đã đo đường rồi … nhìn xuống thì bánh xe phía trước đã xẹp lép … Tôi tức tối tấp vô lề dưới một cột đèn chống xe lên và kiếm xem có cán đinh không … cái ruột xe mới thay chỉ có cán đinh mới xẹp thôi … nhưng tôi không thấy cây đinh nào dính vô xe … đành đẩy xe kiếm chổ vá … Cũng may là khu rạp hát nên chổ vá cũng nhiều … Tôi đẩy xe đến một em nhỏ vá ép cách đó không xa … Nhìn lại trước rạp hát, tôi thấy một xe tải nhẹ của Công An chạy đến và có mấy người phụ nữ bị bọn Công An đưa lên xe … Vậy không phải bọn chúng đi bắt hàng mà là bắt người … Vừa lúc đó thì em nhỏ vá xe bảo tôi:
-Em thử nảy giờ nhưng đâu thấy ruột xe anh bị xì đâu nè …
Tôi quay lại trợn mắt:
-Nói thiệt chơi vậy mậy …
-Em nói thiệt mà … nầy anh xem …
Và em xoay một vòng chiếc ruột xe đã bơm hơi nhún chìm trong thau nước cho tôi xem … ngay cả chổ cái vòi bơm cũng vậy … Quả thật tôi không hề thấy một chút bọt không khí nào … Thế tại sao đương không nó lại xẹp lép làm tôi suýt chúi nhủi … Tôi không thể nào hiểu được trong khi chú nhỏ vá xe vô lại cái ruột xe cho tôi … Bơm lên tôi thấy nó cứng bình thường không có một dấu hiệu gì là bị rò hơi … Trả tiền công bơm cho chú nhỏ, tôi nhìn đồng hồ và chắc lưởi … 8 giờ 45 phút … tôi đã mất gần 25 phút vì cái ruột xe quỷ quái nầy … Tôi đạp máy xe … 1 lần … 2 lần … 3 lần, rồi 4,5, 6 …. máy xe vẫn lặng thinh … Tôi bực mình hết sức … chiếc Honda nầy tôi săn sóc rất kỷ, thường chỉ đạp 1 cái là nổ ngay … vậy mà bây giờ ….
Chú nhỏ vá xe chạy lại …
-Chắc tại bu-gi dơ đó anh … để em chùi cho …
Và chú mau mắn kéo thùng đồ nghề lại … Tôi và chú phải mất gần 20 phút nữa, chiếc xe tôi mới nổ máy lại bình thường … Như vậy tôi đã trể mất giờ giải lao tại rạp Quốc Tế … nếu bây giờ tôi quay về ngay thì may ra tôi còn kịp chuẩn bị cho xuất hát chót … nhưng tôi nghĩ đã có Cảnh và Đức ở đó … nhất là chổ nầy cũng gần nhà của Dì Lan … lên đưa vé xong về ngay … lỡ trể rồi thì trể thêm chút có sao đâu chứ …
Tôi phóng xe thật nhanh trên đường Bạch Đằng đến nhà Dì Lan … Sắp tới ngỏ vô nhà Dì thì bỗng nhiên điện trong toàn khu bị cúp … Người dân Saigon đã quá quen với cảnh cúp điện nên họ đã mau mắn thắp lên những ngọn đèn dầu leo lét … Vì đường hẽm cũng đông người qua lại nên tôi chạy xe thật chậm vào … vừa đạp thắng để tránh một em bé đi ngang qua, tôi chợt cãm giác có một luồng hơi lạnh phả vào người khi thấy một cô gái chạy xe ra ngược chiều với tôi … Xe của cô không mở đèn, trong hẽm lù mù mà cô chạy khá nhanh … Tôi chỉ kịp thấy cái lưng áo màu xanh với mùi hương quen thuộc … Tôi buộc miêng …
-Hoàng A . …
Định quay xe lại đuổi theo … nhưng tôi nghĩ nên vào nhà Dì Lan trước … vì có đuổi theo cũng vô ích mà thôi …