Cô Dâu Thứ Bảy - Chương 90
Cô trợn mắt lên rồi nhìn hắn đang che miệng cười hí hửng
Vương phu nhân cũng mỉm cười, bà nhìn hắn vuốt tóc
Thằng nhóc này nghịch ngợm y như thằng Nguyên con trai bà, thật sự là giống về ngoại hình và tính cách đến như vậy, hắn thấy cô đỏ mặt thì quay lại nói với cô
“Vương thiếu phu nhân! Tôi chỉ nói đùa thôi, không cần phải đỏ mặt lên như vậy đâu!”
Cô giơ tay sờ sờ mặt, quả là hơi nóng thật
Cô đánh trống lảng, cô lấp bấp
“Mẹ ơi! Hay là mình ăn cơm đi mẹ! Con hơi đói bụng rồi!”
“À đúng rồi! Ăn cơm đi chứ, bác dặn người làm nấu rất nhiều đồ ăn, toàn món con thích, à…à mà nhầm…toàn món thằng Nguyên thích!”
“Con dễ ăn mà mẹ, món gì con ăn cũng được!”
Hắn liếc sang cô một cái sắc lẹm rồi cười tinh nghịch
Bà đi trước, hắn và cô đi theo sau, cô đi ở giữa, còn hắn đi sau cùng, hắn cứ giơ tay ra chọt chọt vào eo cô, cô nhột quá cứ uốn éo uốn éo hoài không thôi, hắn cứ cười khúc khích
Cô tán vào tay hắn miệng lèm bèm
“Cái tên mắc dịch này thật chứ!”
Khi đang lèm bèm chửi hắn, mẹ chồng cô quay lại
“Vũ Hạo à lát nữa…”
“Ôi trời…”
Bà quay lại đột ngột làm cô giật mình, thụt lùi mấy bước rồi ngã nhào lên người hắn, hắn mất trớn nên ôm cô ngã luôn, hai người nằm xổng xoài trên sàn, bà thì mắt lớn mắt bé nhìn hai đứa, bà e hèm một tiếng rồi vờ như không thấy gì
“E hèm…E hèm….”
Cô lồm cồm ngồi dậy rồi ngượng ngùng nhìn mẹ, cô cúi đầu rồi chạy nhanh đi ra nói vọng lại
“Con đi dọn cơm trước đây ạ!”
Hắn phủi phủi tay rồi mỉm cười, bà lại cầm tay hắn lên hỏi ân cần
“Có bị đau ở đâu không con?”
“Mẹ à con lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu?”
Hắn bỗng đờ người lại vì biết đã lỡ lời, bà nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc
Đây chính là câu cửa miệng của thằng bé con bà hay nói đây mà, vả lại giọng điệu Vũ Hạo thốt ra lại giống y như giọng thằng Nguyên hay nói, hắn bỗng nói chuyện đánh trống lảng với bà
“Con thấy hơi đói ạ!”
“À à…chúng ta đi ăn thôi con! Đi thôi con!”
Bà lại lủi thủi đi, nước mắt bà giàng giụa, bà sụt sịt khóc
Hắn nhìn bóng lưng bà mà không khỏi đau lòng
Hắn bước lại giữ bà lại ôm bà vào lòng
“Mẹ à! Mẹ đừng buồn nữa nhé! Con trai của mẹ tuy đã qua đời nhưng chắc chắn cậu ấy vẫn theo dõi mẹ, cậu ấy là người tốt, lúc chết thì sẽ không phải chịu cực khổ gì đâu mẹ! Mẹ cứ buồn như thê Mẹ yên tâm nhé!”
Bà ôm chặt hắn hơn, mỉm cười mãn nguyện gật gật đầu, hắn mỉm cười, cuối cùng mẹ hắn cũng đã bỏ được nỗi buồn nặng trĩu trong lòng, hắn vỗ vỗ vai bà rồi gọi nhỏ
“Đi ăn thôi mẹ!”
“Ừ…”
Cô loay hoay trong bếp, tay cắt cắt xếp xếp đĩa rau củ quả, lâu lâu lại xoay qua múc đồ ăn qua đĩa, bày ra khắp bàn
Hắn kéo ghế ra cho bà ngồi, tay cầm một cái khăn trắng đưa lên lau tay, lau nhẹ nhàng từng ngón tay một, cử chỉ này, giống hệt như Vương Nguyên, nó không thích rửa tay trước khi ăn, chỉ thích lau tay, bà hay la cái tật xấu này của nó, nhưng mãi đến lớn thì thành thói quen không bỏ được, bà đành chịu
Bà không nghĩ lại có người thứ hai có thói quen giống như nó, bà nhìn nó chằm chằm
Hắn tiến lại gần bếp, dọn mấy món ăn ra bàn, tay cầm một miếng cà chua bỏ vào miệng nhai, má lúm đồng tiền trông đáng yêu vô cùng, bà mỉm cười, cả cái thói quen ăn vụn đồ ăn cũng giống hệt
Cô và hắn hai đứa đứng loay hoay trong bếp rồi nói nói cười cười, bà nhìn vậy cũng mỉm cười, bà thấy hai đứa rất đẹp đôi, Vũ Hạo chẳng khác con trai bà, còn Như Hoa lại xinh đẹp dịu dàng, cô mới 22 tuổi xuân, cưới cô 2 năm nhưng lại để cô chịu cảnh không chồng, sống ấm no nhưng lại không có hạnh phúc vợ chồng đáng lẽ đã được nhận
Hắn và cô dọn đã xong, hai người ngồi vào bàn, hắn ăn rất ngon miệng, cứ như đây là nhà hắn vậy, bà nhìn hắn ăn cảm thấy an ủi rất nhiều
Như Hoa gắp đồ ăn cho bà rồi khẽ mời
Bà hỏi cô
“Như Hoa à! Con bé Lam Như con gái chú Vương Tuấn ấy, nghe nói mấy hôm trước nhập viện à con? Con bé nó ổn chưa?”
“Dạ…dạ nó bị ngộ độc thực phẩm ạ! Nó giờ ổn rồi mẹ!”
Cô nói dối bà, ánh mắt liếc qua hắn, hắn vẫn cắm cúi ăn, vẻ mặt trắng hồng như trẻ con, má lúm lúm miệng hồng hồng
Chắc đã lâu hắn chưa được ăn cơm gia đình, giờ lại được ăn một bữa thế này, thấy hắn ăn mà thấy tội tội
Cô gắp một miếng đồ ăn, ánh mắt hiền hòa nói
“Ăn nhiều vào!”
Bà gác đũa rồi chùi chùi miệng, lúc ấy anh trai Vương Nguyên là Vương Thiên từ cửa bước vào, anh ta đã say, chân bước khập khiễng không vững, bước đến bàn ăn đập bàn mạnh một cái
Hắn bỏ đũa ánh mắt khó chịu ngước lên, Vương Thiên bật ngửa về phía sau mà hét lên điên loạn
Trốn trong một góc rồi ôm đầu quằn quại
Hắn từ tốn mà bước lại gần, hắn khom người xuống nói nhỏ với anh ta và chỉ có hai người nghe
“Anh hai! Sao anh lại sai người cắt thắng xe của em?”