Cô Dâu Thứ Bảy - Chương 89
Hắn nói nhỏ với cô, rồi hôn lên vai cô
“Xuống với mẹ đi! Mẹ đang đợi e đó!”
Cô bước xuống nhà rồi nói với hắn
“Còn anh? Bây giờ mọi người có thể nhìn thấy anh đấy! Coi chừng họ thấy rồi sợ ngất xỉu đấy nhé!”
“Anh biết rồi! Anh có con đường bí mật của anh mà! Em đừng lo! Bai bai vợ!”
Hắn hôn lên má cô rồi đóng cửa phòng lại
Cô bước xuống nhà, ra xe hơi mà mẹ chồng đang đợi sẵn, bà nói
“Con thấy sao rồi?”
“Dạ ổn rồi ạ!”
“Vậy đi thôi!”
Hắn đứng trên lầu nhìn xuống chiếc xe đậu dưới sân, hắn thấy mẹ ngồi trong đó với Như Hoa, miệng hắn bất giác mỉm cười, một nụ cười ấm áp
Bà tự nhiên lại quay mặt lên phía hắn nhìn, vô tình thấy bóng người hắn trong kính, bà mở cửa xe ra ngoài nhìn lên, Như Hoa bất ngờ hỏi
“Sao vậy mẹ?”
“Ai ở trên phòng con vậy?”
“À có ai đâu mẹ!”
“Sao giống thằng Nguyên dữ vậy? Lên với mẹ!”
Bà nắm lấy tay cô lôi cô lên, bà vừa đi vừa như chạy, nhưng lên thì không thấy ai, bà thở gấp thất vọng
“Đâu có ai đâu mẹ! Mẹ nhìn nhầm rồi đấy ạ!”
“Chắc vậy rồi!”
Bà ủ rũ bước xuống nhà, không còn tâm trí mà đi siêu thị nữa, bà bước xuống nhà bảo ông bảo vệ lên, bà không tin bản thân nhìn nhầm, bà kêu mở tất cả camera giám sát trong nhà lên, xem cho thật rõ có ai khác trong nhà từ hôm qua đến giờ không
Bà kinh hãi khi thấy bóng người giống hệt như con trai bà đi lại trong nhà vào tối qua, nhà bà cài mật khẩu khóa trước cổng, phải biết số mới vào được, vả lại còn có con chó canh cửa, ai vào thì nó đã sủa rồi
Bà cho người tìm hết tất cả người trong nhà ra đây, và xem có những ai lạ mặt, nhưng có lục lọi hết nhà cũng không thấy ai lạ mặt, bà lại thất vọng
Bà bước ra ban công, nhìn qua nhà bên kia đối diện, trước kia Vương Nguyên con trai bà trốn đi chơi đều leo từ nhà bà qua nhà hàng xóm, leo lên nóc nhà người ta làm hư cả ngói nhà người ta, bà phải đền bao nhiêu lần, nhớ đến bà lại mỉm cười
Rồi bà ngạc nhiên khi trên nóc nhà lại có một vài viên ngói vỡ, con trai bà không leo thì còn ai nữa, không biết sao ý nghĩ con trai bà còn sống lại len lõi vào tâm trí bà, rồi bà phớt đi chửi mình lẫn trí rồi
Con trai bà nó chết rồi, chính bà tận mắt nhìn thấy chứ còn gì nữa, bà cười đau khổ
“Con trai mình nó…chết rồi mà!”
Bà không quan tâm mọi thứ trên đời này nữa từ khi con trai bà chết, bà già đi trông rõ, hàng đêm vẫn nhớ về nó,khóc vì nó, bà đã tuyệt vọng từ cái hôm đi nhận xác nó rồi
Bà tảng bộ ra công viên, chỗ bà và Vương Nguyên hay ra, từ bé nó đã rất ngoan, bà yêu thương nó nhất nhà, bà vừa đi vừa mỉm cười nhớ đến ngày xưa, miệng bà khẽ gọi
“Con trai của mẹ à!”
Bà vấp vào một hòn đá nhỏ ven đường mà suýt ngã, một bàn tay mềm mại giơ ra đón lấy tay bà, dịu dàng dìu bà lên
“Bác không sao chứ?”
Bà ngẩn mặt dậy rất nhanh, vì…cái giọng nói này quen thuộc vô cùng, bà ôm chặt lấy hắn rồi khóc ngất lên
“Vương Nguyên à!”
“Con trai à!”
“Con về với mẹ rồi à? Con trai à!”
“Con…con trai bác tên là Vương Nguyên à?”
Hắn hỏi lại, bà dần dần buông ra, bà chùi nước mắt
“Cậu…Cậu…à thật xin lỗi tôi…tôi nhầm rồi!”
“Cháu tên là Vũ Hạo ạ! Bác ổn chứ?”
Bà vẫn không rời mắt khỏi mặt hắn, giống như hai giọt nước thế này là sao? Trên đời này lại có chuyện trùng hợp lạ lùng như vậy sao?
Bà thẩn thờ sờ vào gương mặt hắn, mềm mại quá, ấm quá, lại rất đẹp trai, đẹp trai y như con trai bà!
“Giống quá!”
Bà thốt lên
Hắn ứa nước mắt, hắn chỉ muốn ôm bà mà gọi hai tiếng
“Mẹ ơi!”
Nhưng hoàn cảnh bây giờ thì làm sao mà dám gọi, hắn lấy tư cách gì mà gọi bà đây?
Bà ôm lấy hắn cái nữa rồi sục sùi khóc, sao lại giống con trai bà thế này, bà không thể hiểu nổi, cả giọng nói và cái cảm giác ôm nó cũng giống
“Con trai à! À…Vũ Hạo à…con có thể đến nhà bác không? Con giống với con trai của bác lắm, về nhà bác cho cháu xem!”
“Vậy sao? Bác cũng giống mẹ cháu lắm!”
“Mẹ à!”
Bà rơi nước mắt mếu dở, bà run run
“Con trai à! Ước gì con là Vương Nguyên của mẹ thì tốt biết mấy! Mẹ mất con lâu rồi! Mẹ nhớ con lắm!”
Hắn nắm lấy tay bà áp lên mặt
“Nếu không ngại con sẽ là con trai nuôi của mẹ, mẹ nhé!”
Bà mừng rơn gật gật đầu
“Được được! Chúng ta về nhà,mẹ nấu cơm cho con ăn”
Bà mừng rỡ nắm tay hắn lôi về nhà, đám người làm người ta thấy hắn bước vào nhà thì la làng la xóm thất thanh, kêu ông chủ om xòm, Như Hoa thấy ồn ào thì mới ra xem, thấy hắn cô mới há hốc mà không nói nên lời
“Mọi người đừng hiểu lầm! Đây là Vũ Hạo, con trai nuôi của tôi, nó giống với Vương Nguyên lắm phải không? Trùng hợp thật nhỉ?”
Cả đám người không ai khỏi bất ngờ, là người hay là ma đây, giống như vậy nói anh em sinh đôi người ta cũng tin ấy chứ
Như Hoa nhìn hắn như muốn hỏi
“Sao anh dám vào đây?”
Hắn nháy mắt rồi nhếch mép cười như trả lời
“Chồng em mà bà xã!”
Bà bắt gặp ánh mắt của hai đứa rồi vội chỉ vào Như Hoa giới thiệu
“Đây là vợ của Vương Nguyên!”
Bà Vương như tràn đầy sức sống, bà dẫn hắn đi khắp nơi chỗ Vương Nguyên hay qua, hay ở, hay ngồi uống cà phê ngắm cảnh, hay chỗ hắn ngồi đọc sách, hắn nhún vai như nói với bà
“Mẹ à con biết cả rồi!”
Bà lấy quần áo trong tủ của hắn ra rồi nói
“Tặng con! Tất cả đồ này Vương Nguyên nó không có dùng nữa! Nó qua đời rồi con à!”
Hắn nhìn quanh căn phòng
Tủ quần áo, tủ giầy, tủ đồng hồ, tủ nón, tủ cà vạt, tủ thì áo khoác, cả căn phòng đồ đạc của hắn toàn đồ hiệu, bây giờ vẫn còn nguyên vẹn như ngày trước
Hắn nói
“Cho con sao ạ?”
“Đúng vậy! Tất cả ở đây đều cho con! Tất cả đồ của Vương Nguyên không dùng nữa đều cho con!”
Hắn chỉ tay vào Như Hoa rồi hỏi ngây ngô
“Vợ Vương Nguyên không dùng mẹ cho con luôn nhé?”
“Wtf? Cái gì vậy?”